Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 793: Mưa gió nổi lên

Chương 793: Mưa gió nổi lên
"Núi Thiên Táng, thực sự là nơi khởi nguồn của người Miêu chúng tôi, tương truyền tổ tiên Xi Vưu bắt đầu từ núi Thiên Táng đi ra, cũng đã học được một thân bản lĩnh trong núi Thiên Táng, cho nên núi Thiên Táng là thánh địa trong lòng người Miêu chúng tôi."
"Về phần những bia đá này, mỗi một tấm bia đá đều ẩn chứa lực lượng thần bí, cỗ lực lượng này có rất nhiều tác dụng, trung hoà nguyền rủa chỉ một tác dụng trong số đó, cho nên bia đá này cũng có rất nhiều cách xưng hô, mà người của mười tám trại chúng tôi lại thống nhất gọi nó là thánh bia."
Nghe được lời giải thích của Đa Bảo quỷ sư, trong lòng Phương Minh đã hiểu rõ, núi Thiên Táng, cũng không phải thánh địa người Miêu tự mình chế tạo ra, chỉ là bởi vì Xi Vưu học được bản lĩnh ở trong núi Thiên Táng, cho nên mới coi núi Thiên Táng như là thánh địa của người Miêu.
"Cự nhân bị nhốt dưới vực sâu núi Thiên Táng là ai?"
"Cự nhân?"
Đa Bảo quỷ sư sửng sốt một chút, mặt thượng hiện lên vẻ nghi hoặc, "Cho tới bây giờ lão hủ vẫn chưa từng nghe nói dưới vực sâu của núi Thiên Táng còn có nhốt cự nhân nào, hơn nữa trước đây khi lão hủ đi vào cũng chưa từng nhìn thấy qua."
"Lão chưa từng thấy cự nhân kia?"
Phương Minh đánh giá vẻ mặt Đa Bảo quỷ sư, dường như muốn xem ra thật giả trong lời nói của Đa Bảo quỷ sư, trực giác nói cho cậu biết, Đa Bảo quỷ sư cũng không hề nói dối.
"Lão chưa từng nhìn thấy cự nhân kia, vậy còn một ngọn núi khác trong mây mù thì sao?"
"Cậu Phương, trong núi Thiên Táng chỉ có một ngọn núi, đó chính là núi Thiên Táng, làm gì còn đỉnh núi nào khác." Đa Bảo quỷ sư dùng một loại biểu tình khốn hoặc nhìn về phía Phương Minh, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua trong núi Thiên Táng còn có một ngọn núi khác.
Không chỉ là hắn, chính là thượng nhiệm Quỷ sư cùng với đông đảo Quỷ sư trong dĩ vãng cũng không có một người nào từng nhìn thấy ngọn núi khác.
Nhìn vẻ mặt của Đa Bảo quỷ sư không giống giả bộ, Phương Minh lại rơi vào trầm tư, lịch đại Quỷ sư cùng trại chủ của cổ trại Ba Toa cũng không biết sự tồn tại của cự nhân cùng một ngọn núi khác, như vậy nói cách khác người của cổ trại Ba Toa cũng không biết sự tồn tại của Cửa Siêu Thoát.
Liên tưởng đến người khổng lồ kia là bởi vì chính mình tới gần Cửa Siêu Thoát mới hiện thân, trong lòng Phương Minh có một phán đoán.
Sở dĩ đỉnh núi kia sẽ hiện rõ, hẳn là có quan hệ tới mình, Vu Sư Chi Châu của mình khiến cho lịch sử về cổ tộc tái hiện, do đó dẫn phát Cửa Siêu Thoát phủ xuống, nếu như không có đoạn lịch sử của cổ tộc kia mà nói, có lẽ đỉnh núi sẽ không xuất hiện, cự nhân cũng sẽ không hiện thân.
Chỉ là, người Miêu thực sự xem như là hậu duệ của cổ tộc sao?
Nếu như không nghe được Đa Bảo quỷ sư giải thích một phen này, trong lòng Phương Minh cho rằng Miêu tộc chính là hậu duệ của cổ tộc, nhưng là từ trong miệng Đa Bảo quỷ sư cậu nghe một khả năng khác.
Miêu tộc cùng cổ tộc kỳ thực không có huyết mạch liên hệ gì, vậy hẳn núi Thiên Táng là thuộc về cổ tộc để lại, bên trong có truyền thừa của cổ tộc, năm đó Xi Vưu chính là tiến vào núi Thiên Táng được cổ tộc truyền thừa, lúc này mới phát triển người Miêu trở thành giống như cổ tộc.
Chẳng qua, những chân tướng này với cậu mà nói đều không quan trọng.
"Cậu Phương, những thứ cậu muốn biết lão hủ đều đã nói cho cậu, lão hủ có một yêu cầu quá đáng, còn hy vọng cậu Phương có thể đồng ý."
"Trước tiên nói một chút xem sao."
"Trại chủ mới đã bị lão hủ thuyết phục, nguyện ý đảm nhiệm chức vị trại chủ, nhưng mà rốt cuộc thì trại chủ mới cũng chỉ là người thường, cho dù có đệ tử tôi phụ tá cậu ấy, muốn có thực lực bảo hộ trại cũng phải cần một khoảng thời gian, lão hủ khẩn cầu trong đoạn thời gian này, cậu Phương có thể che chở cổ trại Ba Toa tôi."
Nghe được lời thỉnh cầu này của Đa Bảo quỷ sư, Phương Minh tuyệt không cảm thấy bất ngờ, chuyện này nằm trong dự liệu của cậu, chẳng qua xem vẻ mặt Đa Bảo quỷ sư, dường như cổ trại Ba Toa còn có nguy hiểm gì đó tiềm ẩn ở bên trong.
"Cậu Phương, thực không dám giấu giếm, tuy rằng mười tám trại chúng ta nhất trí đối ngoại, thế nhưng đối nội lại cũng ân oán không ngừng, lão phu gần đất xa trời, chắc chắn trại chủ những trại khác sẽ không buông tha cho cơ hội tốt như vậy, tất nhiên bọn họ sẽ đến tranh đoạt những bia đá này, mà lấy thực lực của trại chủ mới căn bản thủ không được."
Ân oán gút mắt trong nội bộ mười tám trong trại rất sâu, bởi vì bọn họ đều muốn tấm bia đá, nhiều hơn một tấm bia đá liền có nghĩa là nguyền rủa trong trại có thể lùi lại nhiều hơn ba mươi năm, giống tấm bia đá Lăng Duy mang về này, những trại khác không thể không động tâm.
"Tấm bia đá không thể trực tiếp dùng liền sao?"
"Không dễ dàng như vậy, sau khi tấm bia đá rời khỏi núi Thiên Táng phải trải qua bảy ngày sau đó mới có hiệu quả, cho nên bảy ngày tới này, không thể tránh né sẽ có một trận chiến lớn, nhưng lão hủ cũng biết cái đó và cậu Phương không liên quan, tương lai bảy ngày không dám yêu cầu xa vời cậu Phương sẽ ra tay, chỉ là hy vọng sau bảy ngày này, cậu Phương có thể bảo hộ trại."
Trên mặt Đa Bảo quỷ sư có vẻ kiên quyết, đại khái là Phương Minh đoán được vì sao Đa Bảo quỷ sư sẽ nói lời này, sau một hồi trầm ngâm, gật đầu đáp ứng.
Nếu như Lăng Duy thực sự đã trở thành trại chủ, thực sự cậu không thể nào nhìn thấy chết không cứu.
"Đa tạ cậu Phương."
...
Sau khi đạt thành hiệp nghị cùng Đa Bảo Quỷ sư, Phương Minh không ở lại nhà đá ở lâu, đi ra khỏi nhà đá, cậu còn phải tìm Lăng Duy hiểu rõ một chút sự tình, chẳng qua không đợi cậu tìm được Lăng Duy, Lăng Sở Sở liền giận đùng đùng đi tới.
"Phương Minh, cậu trói em trai tôi lại rồi dẫn nó đi, thằng này bị trư du mông tâm, dĩ nhiên nói với tôi muốn ở lại trong trại này, còn phải làm trại chủ."
Vẻ mặt Lăng Sở Sở rất khó coi, sao em trai mình có thể ở lại cái trại vắng vẻ này làm trại chủ được kia chứ, trở về cô ấy phải bàn giao với cha mẹ mình thế nào đây? Hơn nữa người trại này đều không tầm thường, lấy chỉ số thông minh của em trai mình, nếu có người muốn hại nó chỉ là chuyện trong nửa phút mà thôi.
"Chờ tôi tìm cậu ta hỏi rõ tình huống cụ thể trước đã."
Phương Minh ra hiệu Lăng Sở Sở trước đừng vội, hỏi rõ vị trí hiện tại của Lăng Duy, liền trực tiếp đi đến.
Ở một nhà gỗ ba tầng bên trong trại, đó là phòng ốc thuộc về trại chủ đương nhiệm trong trại, mà khi Phương Minh đuổi đến nói đó, Lăng Duy đang lôi kéo tay của một cô bé đứng ở cửa, dường như biết Phương Minh sẽ đi qua vậy, cố ý đứng chờ đợi.
"Cậu xác định?"
Ánh mắt của Phương Minh chỉ nhìn lướt qua Thanh Y bị Lăng Duy nắm tay, sau đó quay qua hỏi Lăng Duy.
"Phương Minh, anh không cần khuyên em, em đã nghĩ kỹ, em sẽ ở trong trại này ba năm, ba năm sau em sẽ rời đi, đến lúc đó em lại dẫn theo Thanh Y đến thủ đô ra mắt trưởng bối."
Lăng Duy gật đầu, lần đầu tiên trên mặt có vẻ nghiêm túc, ngược lại Thanh Y đang đứng bên cạnh bị Phương Minh nhìn tới khuôn mặt ửng đỏ có chút ngượng ngùng.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, hẳn cô Thanh Y là muốn hủy diệt trại đấy, mà sau khi cậu trở thành trại chủ, chẳng lẽ muốn ở hủy diệt trại trong thời gian ba năm này sao? Hoàn thành mục tiêu của cô Thanh Y?"
Nghe được lời nói của Phương Minh, trên mặt Thanh Y lại lộ ra vẻ áy náy, mà Lăng Duy lại bĩu môi, nói: " Thanh Y nhà em mới không phải là người như thế, Thanh Y chỉ là hiểu lầm cha cô ấy cùng Quỷ sư, kỳ thực chị Thanh Y cũng chưa chết."
"Ừm, chị tôi cũng chưa chết."
Vào lúc này Thanh Y cũng thừa nhận chuyện này, cô ấy cũng mới biết được chân tướng sự tình ngay một tháng trước, chân tướng này là chính mồm Đa Bảo quỷ sư nói cho cô ấy biết
"Năm đó chị tôi xúc phạm quy củ của trại, cha biểu hiện ra ngoài là ném chị tôi vào độc quật, thực tế lại âm thầm thả chị tôi đi, để chị ấy và người đàn ông chị ấy yêu rời khỏi Nam Cương, chỉ có điều chân tướng chuyện này chỉ có cha tôi cùng Quỷ sư hai người biết."
Đa Bảo quỷ sư cùng cha Thanh Y là hai người có quyền lực cao nhất cổ trại Ba Toa, bọn họ muốn làm gương tốt, chân tướng sự tình này tự nhiên không cách nào nói cho trại dân, một tháng trước, Đa Bảo quỷ sư nói cho Thanh Y chân tướng, ngay từ đầu Thanh Y còn chưa tin, thẳng đến khi Đa Bảo quỷ sư đưa ra phương thức liên lạc hiện tại của chị cô ấy, tự mình gọi điện thoại cho chị gái xong, cô ấy mới xác định chị mình thật sự còn sống.
Chị mình chưa chết, đương nhiên Thanh Y cũng sẽ không còn tâm tư báo thù, ngược lại tràn đầy hổ thẹn, nhất là nghĩ đến bản thân mình đã hiểu lầm cha mình nhiều năm như vậy, mà cha mình tình nguyện bị con gái mình hiểu lầm cũng không nói ra chân tướng, có thể nghĩ trong lòng thống khổ lớn tới cỡ nào.
"Trách không được mấy năm nay cha tôi già nhanh như vậy, ngay từ đầu tôi còn rất vui sướng cảm thấy đây là ông trời có mắt, bây giờ nghĩ lại hẳn là cha tôi đã sầu não uất ức biết bao nhiêu mới dẫn tới tình cảnh ấy, đây hết thảy đều là lỗi của tôi."
Thanh Y viền mắt phiếm hồng có hơi nước, "Đời này tâm nguyện lớn nhất của cha tôi liền là hy vọng đám trại dân có thể sống một cuộc sống bình an, mà tôi là con gái của ông ấy, đã hiểu lầm ông ấy nhiều năm như vậy, hiện tại chỉ hy vọng có thể hoàn thành nguyện vọng của cha tôi, bảo vệ cẩn thận cái này trại."
Nghe đến đó, cuối cùng thì Phương Minh cũng biết Đa Bảo quỷ sư lấy cái gì thuyết phục Lăng Duy lưu lại, Lăng Duy đối với Thanh Y là động tình cảm chân thành, thậm chí cái mà cậu cho rằng âm mưu kia, từ đầu tới cuối đều không phải thứ Đa Bảo Quỷ sư thiết kế từ trước.
Chẳng qua ngẫm lại cũng hiểu được điều đó không có khả năng, chỉ có thể nói có đôi khi ý trời chính là trùng hợp như vậy.
"Ba năm, có thể cho cậu thời gian ba năm, về phần bên kia cha cậu tôi sẽ nói giúp cậu."
Cuối cùng, Phương Minh vẫn đáp ứng, bởi vì cậu biết hoa hoa công tử giống Lăng Duy như vậy, thật không dễ dàng gì mới có thể động tâm với một cô bé, nếu gặp được, vậy liền không nên bỏ qua.
Tuy rằng Thanh Y lợi dụng Lăng Duy báo thù cho cô ấy, nhưng trước đây Thanh Y cũng đã tỏ thái độ, nếu như Lăng Duy chết rồi, cô ấy sẽ tự sát đề đền mạng cho Lăng Duy, cũng không tính là người vô tình vô nghĩa.
"Nếu được như vậy thì tốt quá, em còn không biết phải đối mặt với lão già kia như thế nào, chỉ sợ ông ấy sẽ đích thân tới đây bắt em về."
Nghe được câu trả lời chắc chắn của Phương Minh, trên mặt Lăng Duy lộ ra vẻ vui mừng, Thanh Y đang đứng bên cạnh cũng đều thở phào nhẹ nhõm, Phương Minh nguyện ý cho Lăng Duy lưu lại, cũng có nghĩa đã tiếp nhận người em dâu là mình đây.
"Trước chớ cao hứng quá sớm, chờ sau khi bảy ngày tới trôi qua rồi lại nói."
Khi Phương Minh nói lời này, quay đầu liếc nhìn phương hướng phía sau núi, đối mặt với thế tới hung mãnh của các trại khác, cậu ngược lại là muốn biết Đa Bảo quỷ sư sẽ ngăn cản như thế nào.
...
Mà đang trong lúc Phương Minh suy tư, cách cổ trại Ba Toa vài chục km thậm chí mấy trăm km, có mấy vị lão giả đang hành tẩu, những ông lão này đến từ những phương hướng khác nhau, nhưng đều có một điểm giống nhau, đó chính là những người này không hề đi đường lớn, gặp núi qua núi, gặp nước độ thủy, cũng không ngừng nghỉ, dùng tốc độ phi tinh cản nguyệt đều đi tới cùng một đích, đó chính là cổ trại Ba Toa.
Quỷ sư cùng trại chủ đến từ chính mười tám trại khác, sau khi biết động tĩnh bên phía cổ trại Ba Toa, đều không thể ngồi yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận