Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 157: Hẹn hò

Chương 157: Hẹn hò
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Bầu trời Ma Đô sáng sủa, nhưng không khí vẫn nóng bức.
“Mẹ, hôm nay con hẹn bạn ra ngoài chơi, có lẽ trưa sẽ không về nhà ăn cơm.”
Ở nhà họ Diệp, Lương Quỳnh nhìn thấy cách ăn mặc của con gái thì hơi ngây người một chút, từ trước tới giờ bà chưa bao giờ nhìn thấy con gái ăn diện đẹp như vậy đấy.
Là con gái của bà đương nhiên bà hiểu nó hơn ai hết, chẳng những giỏi giang mà còn được di truyền thêm gien xinh đẹp của bà, thế nhưng tới bà còn không ngờ con gái của mình lại có thể xinh đẹp như thế!
Da thịt trắng như tuyết, gương mặt vốn mỹ lệ xinh đẹp nay còn được tỉ mỉ trang điểm, bộ váy công chúa trên người dài tới đầu gối để lộ cặp đùi thon dài, dưới chân còn mang thêm một đôi giày cao gót màu trắng, chỉ đứng đó thôi cũng đã đẹp tới rung động lòng người.
“Mẹ, con ra ngoài đây.”
“A, được…”
Phải nữa ngày sau Lương Quỳnh mới phản ứng lại, nhìn con gái tung tăng ra khỏi nhà trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trang phục của con bé hôm nay có chút khác thường.
Trước đây con bé hiếm lắm mới có thể trang điểm một lần, mà có miễn cưỡng trang điểm thì cũng chỉ thêm một ít đồ trang sức thanh nhã, không hề giống như hôm nay chú ý chăm chút như vậy.
Việc này lại khiến Lương Quỳnh nghĩ tới ngày đầu bà hẹn hò với lão Diệp, khi đó bà cũng giống hệt con bé bây giờ trang điểm mất hơn một giờ, mặc dù lúc đó không có nhiều đồ trang điểm như bây giờ thế nhưng bà làm tóc mất hẳn nữa tiếng, chỉ có một sợi tóc loạn thôi cũng phải chỉnh lại cho tốt…
“Chẳng lẽ con gái thật sự đã có người yêu rồi sao?”
Trong lòng Lương Quỳnh lộp bộp một tiếng, mặc dù bà không phản đối việc con gái yêu đương thế nhưng ít nhất bà cũng phải biết người con bé thích là ai chứ.
“Lão Diệp ông mau ra đây!”
“Sao vậy, vừa mới sáng sớm bà đã ầm ĩ rồi, Tử Du đâu?”
Diệp Minh đi ra từ phòng ngủ đã thấy vẻ mặt của vợ trở nên vô cùng nghiêm trọng, sau đó nhìn quanh lại không thấy con gái đâu, nghi ngờ hỏi một tiếng.
“Tử Du ra ngoài tìm bạn học rồi.”
“Tìm bạn học chơi thôi, rất bình thường mà, bạn học của Tử Du nhiều như vậy, lần này trở về tổ chức họp lớp cũng rất bình thường. Đúng rồi, bà có cho con gái thêm tiền chưa? Dù sao hiện tại bọn trẻ đều là AA(1), nếu như tới khi trả tiền con bé lại không có đủ thì thật là mất mặt.”
(1)AA: chia đều
Nghe thấy lời nói của chồng Lương Quỳnh suýt nữa thì phát điên, đụng phải một ông chồng chiều con như thế này bà thật sự cảm thấy bất lực vô cùng.
Mỗi tháng ông ấy đều vụng trộm cho con gái thêm một khoản tiền trong thẻ chẳng lẽ ông ấy nghĩ có thể qua mặt được bà sao?
Bà thề là bà không hề cố ý nói quá nhưng số tiền trong tài khoản của con bé hiện tại đã lên tới 6 chữ số, chính vì con gái cũng không phải là người tiêu xài hoang phí nên bà mới làm như không biết.
“Chẳng lẽ ông không thấy lần này Tử Du đột nhiên trở về có gì đó rất lạ lùng sao?” Lương Quỳnh vẫn chưa từ bỏ ý định nhắc nhở ông thêm một lần nữa.
“Có gì không đúng chứ? Không phải con gái nhớ chúng ta sao? Hôm qua tôi còn dặn con bé mỗi tuần về một lần, dù sao vé máy bay cũng không quá đắt…”
“Diệp Minh!”
Lương Quỳnh hoàn toàn tuyệt vọng, đối với trí thông minh của chồng mình bà triệt để không còn hi vọng gì nữa, trực tiếp nổi giận chống nạnh rống lên: “Tôi nói cho ông biết, tối hôm qua tôi nhìn thấy Tử Du ôm điện thoại ở trong phòng cười ngây ngô, sau khi thấy tôi còn vội vàng tắt điện thoại, vẻ mặt kinh hoảng như làm sai việc gì bị tôi bắt quả tang vậy.”
“Còn có vừa nãy con gái đi ra ngoài lại vô cùng chăm chút cách ăn mặc, từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy Tử Du mặc đồ đẹp như vậy bao giờ đấy! Con bé khẳng định là có vấn đề.”
Diệp Minh nghe thấy lời của vợ thì lại cho rằng không đúng, bĩu môi nói thầm: “Có thể có vấn đề gì kia chứ, con gái lớn không phải sẽ thích ăn diện hơn sao? Con gái của bạn tôi còn không thể rời khỏi đồ trang điểm một phút một giây nào, mà đồ trang điểm của Tử Du vẫn quá ít, mấy ngày nữa chắc tôi phải mua thêm cho con bé.”
“Diệp Minh, ông thu bớt tính tình này của ông lại cho tôi ngay! Hiện tại tôi đang nói chuyện nghiêm túc với ông đó, tôi hoài nghi Tử Du đã có bạn trai rồi.”
“Ha ha, có bạn trai không phải càng bình thường hơn…” Diệp Minh vừa cười được một nữa đột nhiên im bặt, giọng nói cũng lớn hẳn lên: “Có bạn trai sao? Là tên tiểu tử thúi nào dám lừa gạt tình cảm tiểu Du nhà chúng ta?”
Diệp Minh vô cùng sủng ái cô con gái này, có thể cũng chính là vì như vậy nên ông không muốn con gái phải chịu một chút tổn thương, mà người trẻ tuổi thời nay quá không đáng tin, Diệp Minh càng nghĩ càng thấy rối hết cả lên.
“Được rồi, đừng ở đây nói nhảm nữa, con gái chưa đi xa, hay là ông vụng trộm đuổi theo quan sát con bé, nhìn xem chàng trai kia hình dáng như thế nào? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên con gái yêu đương, chúng ta cần phải cẩn thận.”
Nghe thấy lời nói của vợ trên mặt Diệp Minh lộ ra vẻ khó xử, theo dõi con gái của mình? Chuyện này nếu bị con bé biết còn không đánh chết ông mới là lạ.
“Lão Diệp, chúng ta làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho con bé, lại nói ông cũng không làm gì quá quắt, chỉ là xem người yêu của con bé hình dạng như thế nào mà thôi. Nếu như nhìn thằng bé kia không tồi thì nói thẳng với Tử Du, để con bé dẫn nó về nhà chơi một lát.”
“Được, nhưng nếu Tử Du phát hiện ra chuyện này thì tôi sẽ nói cho nó là bà bảo tôi làm như vậy đấy.”
Diệp Minh gật đầu đáp ứng, sau đó ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn vội vã chạy theo con gái.
Cửa hàng Vu Đạo.
“Ông chủ Hồ, cảm ơn ông.”
“Nào có nào có, đây là trách nhiệm của tôi mà, ông chủ Phương cứ xử lý chuyện của bản thân trước đã, đến lúc trở về chúng ta lại nói chuyện.”
“Được.”
Hôm sau trời vừa sáng Hồ Quang Vinh đã chở Phương Minh về, ông ta chạy thẳng tới phố đồ cổ, đưa Phương Minh về tận cửa hàng rồi mới rời đi.
“Đại Trụ, hôm tay tôi muốn ra ngoài…”
Phương Minh đi vào cửa hàng Vu Đạo, nhưng mới nói được một nữa đột nhiên im bặt, bởi vì cậu phát hiện trong cửa hàng ngoại trừ Đại Trụ còn có một người phụ nữ trung niên đoan trang cao nhã.
“Phương Minh, cậu cuối cùng cũng trở về rồi, để tôi giới thiệu cho cậu, đây là cô của cô Lăng.”
Đại Trụ nhìn thấy Phương Minh đã về liền vội vàng chạy tới giới thiệu Lăng Mộ Mai cho cậu biết, mà giờ phút này Lăng Mộ Mai nhìn thấy Phương Minh, cả người kích động tới mức run run.
Thế nhưng Lăng Mộ Mai cũng không hổ là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, rất nhanh đã có thể khống chế được tâm tình, tươi cười nhìn cậu.
“Cậu là ông chủ Phương sao?”
“Xin chào, bà hẳn là bà Lăng rồi, chuyên ở Trấn Giang còn phải cảm ơn bà nhiều.”
Phương Minh bắt tay với Lăng Mộ Mai, kết quả lại thấy đối phương nắm chặt tay mình không buông, mà cậu cũng cảm thấy vẻ mặt của bà Lăng này thật sự quá cổ quái.
“Bà Lăng?”
“Thật ngại quá, không nghĩ tới ông chủ Phương lại còn trẻ như vậy, thật sự là có chút ngoài ý muốn.”
Lăng Mộ Mai cũng phát giác bản thân thất thố vội vàng kiếm cớ che giấu. Giờ phút này bà có thể khẳng định không chút nghi ngờ, cậu ấy chính là đứa con trai đã bị thất lạc hai mươi lăm năm của bà.
Giống… Thật sự quá giống!
Hàng lông mi này, thân hình này… Giống chồng bà khi còn trẻ tới bảy phần.
Nếu như nói ngày sinh cùng tên còn có thể trùng hợp, thế nhưng bây giờ còn thêm tướng mạo nữa, ba điều này kết hợp lại, đây tuyệt đối không còn là chuyện trùng hợp!
Lăng Mộ Mai rất muốn ôm chầm lấy con trai, nói cho cậu biết bà là mẹ cậu, thế nhưng lý trí lại nói cho bà biết bà không thể làm như vậy được, mặc dù năm đó bà bất đắc dĩ mới phải bỏ con trai, thế nhưng có lẽ trong lòng cậu rất căm hận bà…
Nếu bà nói ra thân phận của mình mà cậu không thể chấp nhận nổi, thậm chí còn oán trách không chịu nhận bà, như vậy không bằng trước mắt cứ lấy thân phận hiện tại mà ở bên cậu đã…
Mặc dù cậu cảm thấy bà Lăng này rất kỳ quái thế nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp bà ấy.
“Bà Lăng, tôi đã nghe bà nói trong điện thoại rồi, bà muốn tìm một người đúng không? Thế nhưng thật ngại quá, hôm nay có lẽ tôi không rảnh mất rồi, một lát nữa tôi phải đi ra ngoài, hay là ngày mai bà quay lại có được không?”
Phương Minh có chút xấu hổ, hôm nay cậu đã hẹn gặp Tử Du rồi, đương nhiên không thể ở lại cửa hàng quá lâu.
Lăng Mộ Mai mỉm cười, chỉ cần có thể nhìn thấy con trai là bà đã rất vui rồi, còn người có thể tìm thấy hay không không quan trọng nữa. Mặc dù bà nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn có chút tiếc nuối: “Là vậy sao, nhưng mà có lẽ chỉ một hai ngày nữa là tôi phải đi rồi, ông chủ Phương có chuyện gì rất quan trọng sao?”
Bất kỳ người làm mẹ nào cũng đều quan tâm tới chuyện của con trai mình, huống gì bọn họ đã xa cách hơn hai mươi năm…
Phương Minh mỉm cười nói thật: “Một người bạn lúc bé rất quan trọng đối với tôi, đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.”
Nếu như là người khác hỏi thì có lẽ cậu sẽ không trả lời rõ ràng, thế nhưng đối với bà Lăng trước mặt này cậu luôn có cảm giác vô cùng thân thiết, cậu tin là bà ấy không hề có ác ý gì với mình.
“Xem ra người bạn này hẳn là một cô bé, chẳng lẽ là thanh mai trúc mã của ông chủ Phương sao?”
Phương Minh bị hỏi tới đỏ mặt, mà bà Lăng thì lại càng chắc chắn hơn, lập tức tâm tình trở nên vô cùng kích động, con trai đã có người mà nó yêu mến, người làm mẹ như bà đương nhiên là muốn kiểm định một chút đấy!
“Ông chủ Phương, nếu như đây đã là lần đầu tiên hai người gặp lại thì tôi cảm thấy cách ăn mặc này của cậu không ổn lắm. Các cô bé nha, lúc nào cũng ưa thích những người đàn ông coi trọng họ, vì vậy tôi nghĩ có lẽ cậu cần phải đổi một bộ quần áo khác phù hợp hơn.”
Nghe thấy những lời này của Lăng Mộ Mai Phương Minh cảm thấy rất có lý, nhưng sau đó lại không nhịn được ngượng ngùng hơn. Nếu nói cậu hàng yêu trừ ma thì cậu còn giỏi, chứ nói về hẹn hò yêu đương thì… Đây chính là lần đầu tiên của cậu đấy!
“Ông chủ Phương, tôi có biết một cửa hàng bán quần áo khá ưng ý, mà tôi lại là người từng trải, có thể cho cậu một vài nhận xét đánh giá.”
“Phương Minh, tôi thấy bà Lăng nói đúng đấy, cậu cùng Tử Du đã nhiều năm rồi không gặp, lần gặp đầu tiên này phải chú ý ăn mặc một chút mới tốt.”
Đại Trụ đang ở bên cạnh cũng nói xen vào, cậu ta cũng có ấn tượng khá tốt với Diệp Tử Du, cô bé mũm mĩm hồng hào cả ngày cứ đi theo sau lưng Phương Minh ở thôn Diệu Hà.
Chính vì cô bé ấy rất ngoan ngoãn, thế nên lúc đó Phương Minh còn chê em gái của anh ta cả ngày chỉ biết khóc nhè, vì vậy mà vẫn luôn không thích cô.
“Chuyện này…”
Phương Minh cảm thấy có chút khó xử, chủ yếu cậu lo không có đủ thời gian, nhưng dường như bà Lăng đã nhìn thấu lo lắng của Phương Minh, nói ngay: “Lần đầu hẹn hò với một cô gái đa phần thường hẹn ở quán cà phê, tôi biết một cửa hàng, gần đó có một quán cà phê không tồi chút nào, hay cậu hẹn cô bé tới quán cà phê đó, chúng ta đi tới chỗ hẹn có thể thuận đường ghé mua một bộ quần áo luôn.”
Phương Minh trầm ngâm một chút cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của Lăng Mộ Mai.
“Vậy phiền bà Lăng nói cho tôi biết tên của cửa hàng này.”
“Không cần, tôi có thể dẫn cậu đi, vừa vặn một lát nữa tôi còn có việc ở bên ấy, mà có sẵn tài xế chở cậu đi cũng nhanh hơn, hẹn hò với bạn gái là không nên tới trễ đấy.”
Lăng Mộ Mai có vẻ rất quan tâm tới chuyện này nhưng Phương Minh lại không suy nghĩ nhiều, cậu cho rằng bà Lăng là người nhiệt tình, nếu bà ấy đã tốt với cậu như vậy, sau này tìm người cũng phải tận tâm hơn mới được.
“Vậy thì xin cảm ơn bà Lăng.”
Cuối cùng Phương Minh cũng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận