Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 778: Trên tấm bia đá (2)

Chương 778: Trên tấm bia đá (2)
Trên tấm bia đá thứ ba cũng là cổ trại, chỉ lần này cổ trại có biến hóa, tất cả nhà gỗ đều sụp xuống, dòng suối nhỏ biến thành màu hồng, mà mấy trại dân thì lại quỵ ở trước nhà đá này, khác biệt chính là tấm bia đá trong nhà đá đều bị hủy diệt.
"Đây là nguyền rủa, khi nguyền rủa đã tới, cổ trại sẽ diệt vong, cái gì cũng không tồn tại, cho dù là nhà đá này cũng không thể bảo tồn được, đây là ý của Miêu văn bên trên tấm bia đá."
Nghe được lời của Thanh Y, lần này Lăng Sở Sở kịp phản ứng, vặn hỏi: "Cô hiểu Miêu văn, rốt cục cô có lai lịch gì?"
Lăng Sở Sở không ngốc, nếu như lúc này còn không biết lai lịch của Thanh Y này không đơn giản, cô ấy cũng sẽ không thể trở thành người quản lý cấp cao của tập đoàn Nghiễm Niên.
"Cái này, đợi khi đi ra ngoài tôi sẽ nói cho chị biết."
Thanh Y cũng không trả lời ngay, Phương Minh cũng không để Lăng Sở Sở hiểu rõ, cậu đưa mắt nhìn về trên tấm bia đá thứ tư.
Nếu như nói tấm bia đá thứ hai cùng tấm bia đá thứ ba là nhắc tới lời nguyền rủa của cổ trại Ba Toa, như vậy tấm bia đá thứ tư lại không có liên quan gì cùng với cổ trại Ba Toa, bởi vì ở bên trong tấm bia đá này, xuất hiện không phải cổ trại Ba Toa, mà là một tòa thành cổ.
Cát vàng đầy trời, một tòa thành cổ cứ như vậy đứng sừng sững ở đó, tòa thành cổ này rất kỳ lạ, bởi vì nó là phiêu phù ở trong đất vàng đấy, điểm này từ mấy cái cây người vẽ vẽ ở bên dưới cổ thành có thể nhìn ra.
Ở bên dưới cổ thành này ngoại trừ cây cỏ còn có rất nhiều người nằm sấp ở nơi đó, nguyên một đám tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía trên thành cổ, phảng phất là đang nhìn trộm cái gì.
"Hẳn là những người này đang tế bái cổ thành này, cũng giống với tổ tiên Miêu tộc chúng tôi tế bái núi Thiên Táng ở bản vẽ thứ nhất." Thanh Y phát biểu suy đoán của mình.
Đối với cái suy đoán này của Thanh Y, Phương Minh phảng phất cũng biểu thị công nhận, nhưng mà Lăng Sở Sở đang đứng bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng, phản bác: "Cái gì mà tế bái, này rõ ràng chính là một số thi thể, chỉ có điều thời điểm chết đều rất quỷ dị đầu hướng lên trên."
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Phương Minh cùng Thanh Y đều không phải người bình thường, cho nên khi hai người nhìn thấy những người này, theo bản năng sẽ suy nghĩ theo một phương hướng huyễn học, sẽ nghĩ tới tế bái hoặc là triêu phụng, nhưng Lăng Sở Sở là một người bình thường, lấy ý nghĩ cùng quan điểm của người bình thường, cho ra một phán đoán hoàn toàn khác hẳn.
"Thực sự là người chết, nói cách khác bức tranh này muốn biểu đạt là có một tòa thành cổ phiêu phù ở phía trên người chết."
Sau khi xem xong bức họa thứ tưu, ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía bức họa thứ năm, phong cảnh trong bức tranh này lại một lần nữa thay đổi, lần này nội dung trong bản vẽ trở nên cay đắng khó hiểu, không phải bức tranh trên tấm bia đá quá phức tạp, tương phản đến nói, ngược lại là rất đơn giản, cũng chỉ có vài nét vẽ như vậy…
Đơn giản căn bản không nhìn ra vẽ là cái gì?
"Bức tranh này hẳn là còn chưa vẽ xong đi." Lăng Sở Sở ở một bên nói.
"Không thể nào, sau này còn có tấm bia đá khác, nếu như bức tranh này còn không vẽ xong, vậy làm sao có thể tiếp tục bức tranh sau này?"
Thanh Y hủy bỏ suy đoán của Lăng Sở Sở, chẳng qua khi Phương Minh nhìn đến bức tranh trên tấm bia đá tiếp theo, khóe miệng lại hơi hơi cong lên, "Cũng không phải là không có khả năng này, bởi vì tấm bia đá tiếp theo này cũng không phải do người vẽ tấm bia trước đó vẽ."
Tuy rằng kích cỡ cùng ngoại hình của những tấm bia đá này giống nhau như đúc, nhưng Phương Minh vẫn có thể cảm thấy khác biệt, đó chính là bắt đầu từ tấm bia đá thứ sáu này, có một cỗ năng lượng như có như không quanh quẩn ở trên tấm bia đá, trước mặt năm tấm bia đá trước nhưng lại không mang tới cho cậu loại cảm giác này.
Trên tấm bia đá thứ sáu đồng dạng cũng là một bức tranh, hình vẽ trên bức tranh chính là núi Thiên Táng, chỉ là những người dưới chân núi đã có biến hóa, những người này mang theo một tòa thạch quan, quỳ lạy ở nơi đó.
Bức tranh thứ bảy, người vẽ tranh vẽ một nửa thạch quan này ở trong núi Thiên Táng, muốn biểu đạt là quan tài bằng đá này đã bị đưa vào trong núi Thiên Táng.
Đây là tranh liên hoàn, rốt cục cũng liên quán.
Bức tranh trên tấm bia đá thứu chính vẫn hợp với bức tranh phía trước, lần này bức tranh chính là tình cảnh bên trong núi Thiên Táng, mà thạch quan kia cũng đã được đưa vào nơi nào đó trong núi Thiên Táng, mà ở nơi này lại vẫn bày biện mười cái thạch quan giống nhau như đúc.
Bức họa thứ mười, đây là bức tranh để cho Phương Minh khiếp sợ, thấy bức tranh này, vậy mà Vu Sư Chi Châu trong cơ thể cậu lại tự động vận chuyển.
Xuất hiện trong bức tranh này là bóng lưng của một cô gái, mặc dù chỉ là một bóng lưng, nhưng mang theo khí chất xuất trần, có thể tưởng tượng được, chủ nhân của bóng lưng này là tuyệt thế tới bực nào, đây mới là một thiên kiêu cái thế chân chính.
Mà nguyên nhân khiến Phương Minh khiếp sợ không chỉ là bị khí chất của cô gái rung động, càng là bởi vì cậu biết, cô gái này là Vu, là Vu chân chánh.
Chỉ là một bức họa, dựa vào một bóng lưng của cô gái được vẽ ra nhưgn Phương Minh lập tức có thể đoán được cô gái này là Vu, không phải bởi vì những thứ khác, chính là ở dưới chân cô gái hiện lên đồ án cửu tinh.
Ở trên bia đá, đây chỉ là chín đốm nhỏ, thậm chí không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được, nhưng với tư cách là người nhận được truyền thừa Vu Sư, Phương Minh lại biết điều này có ý vị gì.
Cảnh giới của Vu Sư được phân thành cửu tinh, sau khi trở thành làm cửu tinh Vu Sư, dưới chân liền sẽ có cửu tinh hiện lên, giống như bộ bộ sinh liên của Phật gia vậy, đây là cách biểu hiện của thực lực.
Mượn Phương Minh hiện tại đến nói, cậu là ngũ tinh Vu Sư, nhưng dưới chân lại không cách nào hiện lên ngôi sao, chỉ có sau khi bước vào cảnh giới lục tinh thì dưới chân mới có thể hiện rõ, đương nhiên có muốn hiện ra rõ ràng hay không thì còn phải xem Phương Minh lựa chọn như thế nào.
Cửu tinh Vu Sư, đây là một cảnh giới Phương Minh nghĩ cũng không dám nghĩ, lục tinh Vu Sư cũng đã tương đương với cường giả Thiên Cấp, hơn nữa cứ tăng lên một sao thì tu luyện cũng lại càng trở nên khó khăn trắc trở hơn, cửu tinh Vu Sư là một tồn tại dạng gì?
Chí ít ở trong lòng Phương Minh, cho dù mấy vị Thần ở phương Tây kia sợ rằng cũng không phải là đối thủ.
Bên trong một tấm bia đá của cổ trại Ba Toa, dĩ nhiên sẽ ghi lại một vị cửu tinh Vu Sư, lại liên tưởng đến cái tổ dao của Miêu tộc bên trong truyền thừa Vu Sư, Phương Minh càng thêm cảm thấy sợ rằng Miêu tộc có vô số quan hệ dính với Vu Sư.
Mà ở bên trong bức tranh này, vị cường giả cửu tinh Vu Sư đứng trước mặt mười cỗ quan tài đá kia, mà điều càng làm cho cậu khiếp sợ là hình ảnh ở trong bức tranh tiếp theo, vậy mà vị nữ cường giả cửu tinh Vu Sư này lại hơi khom người, đây là đang hành lễ với mười tòa quan tài đá.
Cường giả cửu tinh, đây tuyệt đối là tồn tại đứng ở vị trí đỉnh cao nhất trên thế giới này, Phương Minh không cách nào tưởng tượng được trong cái quan tài đá kia lại là tồn tại như thế nào, dĩ nhiên có thể khiến nữ cường giả cửu tinh Vu Sư hành lễ.
Là tổ tiên của Miêu tộc sao?
Giữa lúc Phương Minh chuẩn bị đưa mắt nhìn về phía bức họa trên tấm bia đá tiếp theo, lỗ tai của cậu lại dựng đứng lên, lập tức xoay người nhìn về phía nơi cửa, nơi ấy có một bóng người đang đứng.
Lúc này Đa Bảo quỷ sư đang đứng tại nơi cửa nhà đá này, biểu tình trên gương mặt già nua kia có phẫn nộ không đè nén được, nhưng cũng có một loại ý tứ hàm xúc không rõ tâm tình, lúc này mí mắt run run, lại không nói tiếng nào.
Động tác của Phương Minh đương nhiên cũng khiến Thanh Y cùng Lăng Sở Sở thấy được, hai cô ấy cũng theo chân quay đầu, cũng nhìn thấy Đa Bảo quỷ sư đang đứng ở cửa.
Vẻ mặt Lăng Sở Sở có chút chột dạ, dù sao đây cũng là cấm địa của người ta, hành động này của bản thân mình cũng đồng nghĩa với xem trộm chuyện bí ẩn của người ta, chẳng qua nghĩ đến chính là lão già này đã tự tay đẩy em trai mình vào núi Thiên Táng tràn đầy nguy hiểm gì đó kia, chút không yên lòng của cô ấy liền biến mất.
Lão già chết tiệt này rất hư, không cần phải chột dạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận