Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 148: Bệnh điên

Chương 148: Bệnh điên
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Trương Đức Long, là con trai duy nhất của Trương Tuyền Căn, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi.
Trương Tuyền Căn được sinh ra trong một gia đình bình thường, cả cuộc đời cũng rất bình thường, giống với đa số người cùng tuổi, không đi học, lúc trẻ thì ra ngoài làm công, đến trung niên thì về nhà làm nông.
Chỉ có điều gia đình Trương Tuyền Căn đâu được hạnh phúc như vậy, lúc vợ lão sinh con đột nhiên ra máu nhiều quá, vào thời gian đó, xuất huyết nhiều chẳng khác nào tử vong, hơn nữa còn có khả năng một xác hai mạng, cả đứa bé cũng không giữ được.
Trương Tuyền Căn sốt ruột, hỏi bà mụ nên làm gì, cuối cùng bà mụ chỉ cho lão ta một cách, nói rằng thôn bên có một bà đồng, hồi trước bà đỡ đẻ cho một nhà khác cũng gặp tình trạng tương tự vậy, nhà đó mời bà đồng này qua, cuối cùng mẹ con đều cứu được.
Nghe bà mụ nói thế, Trương Tuyền Căn không hề suy nghĩ lập tức chạy tới thôn kế bên, theo lời bà mụ tìm đến nhà bà đồng kia.
Bà đồng kia cũng là người tốt, sau khi Trương Tuyền Căn kể lại tình hình cho bà ta nghe, dù đã hơn tám mươi tuổi, bà ta vẫn đi mấy dặm đường suốt cả đêm để đến Trương gia.
Thời đó chưa có xe cộ, thậm chí cả thôn cũng chỉ có mỗi nhà thôn trưởng là có một cái máy cày, vài dặm đường đối với một bà già hơn tám mươi tuổi mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhưng cho dù là vậy, bà đồng vẫn cứ đi không ngừng nghỉ, theo như bà ta nói mạng người quan trọng, là việc giành người với Diêm Vương, chậm một giây có thể sẽ không còn cơ hội nữa.
Thế nhưng, khi Trương Tuyền Căn mang bà đồng về đến nhà thì nhận được một tin khiến lão tuyệt vọng, vợ của lão đã không thể kiên trì đến tận giây phút này, mười phút trước đã không còn thở nữa.
Giây phút đó Trương Tuyền Căn khóc rống lên, từ tâm trạng vui mừng khi sắp được làm ba đột nhiên biến thành người cô đơn, sự đả kích này khiến một người đàn ông cho dù làm công trường bị thép đâm hư cả ngón chân cũng không khóc lúc này lại ngồi trên đất kêu la khóc nức nở.
Bà đồng đi cùng Trương Tuyền Căn nhìn thân thể vợ Trương Tuyền Căn lại mở miệng nói: “Lớn giữ không được, nhưng nhỏ vẫn còn cơ hội có thể sống sót.”
Nghe bà đồng nói thế, Trương Tuyền Căn ngẩn cả người, nhưng tiếp đó bà đồng thần sắc nghiêm túc nói với lão: “Đứa bé vẫn còn cơ hội sống sót, nhưng có thể sẽ không dễ nuôi đâu.”
Ý trong lời bà đồng nói rất đơn giản, tuy Trương Tuyền Căn bây giờ mất vợ con, nhưng vẫn có thể tìm vợ khác, tạo một gia đình mới.
Trương Tuyền Căn mới ba mươi tuổi, người góa vợ như vậy tuy không tìm được vợ đẹp, nhưng tìm một cô gái thôn quê hiền lành hay người góa chồng hoặc đã li dị thì còn có thể.
Nhưng nếu muốn cứu đứa bé này, vậy cả đời của lão sẽ bị đứa trẻ này liên lụy, nửa đời sau sẽ phải gặp rất nhiều gian khổ.
Chuyện đó không liên quan gì đến trách nhiệm, đối với người mẹ Trương Tuyền Căn đã làm hết khả năng mình có thể, còn đối với đứa con cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Nhưng sau khi nghe lời bà đồng nói, Trương Tuyền Căn gần như không hề nghĩ ngợi gì nhờ bà đồng cứu đứa bé.
Bà đồng bảo Trương Tuyền Căn chờ ngoài cửa, một mình bà bước vào phòng. Một lần chờ đợi như vậy liền suốt hai, ba tiếng, cho đến khi trời sáng lên, gà trống trong thôn cất lên tiếng gáy đầu tiên, cửa phòng lúc này mới mở ra.
Ngay giây phút cửa phòng mở, Trương Tuyền Căn nhìn thấy vẻ mặt bà đồng cực kỳ tái nhợt, còn trong phòng đứa bé đang yên lặng ngủ trên giường.
“Đứa bé đã được cứu về rồi, nhưng đứa bé này cả đời sẽ không hề thuận buồm xuôi gió, cơ thể yếu ớt nhiều bệnh.” - Bà đồng nhìn Trương Tuyền Căn: “Đến lúc đó, nếu… nếu thật sự không thể kiên trì được nữa vậy hãy cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Nói xong lời này, bà đồng lập tức đi ra khỏi Trương gia.
Từ đó về sau, Trương Tuyền Căn bắt đầu cuộc sống gà trống nuôi con. Vì chăm sóc cho đứa bé lão không thể ra ngoài làm công chỉ có thể ở nhà làm nông. Ngoài đất vườn nhà mình, lão còn nhận gieo trồng đất vườn nhà người khác, ngày thường đứa bé được lão đặt trong một cái sọt trúc mang theo bên người.
Bởi vì Trương Tuyền Căn luôn ghi nhớ lời bà đồng nói, con trai mình cơ thể suy nhược nhiều bệnh, vậy nên lão phải kiếm thật nhiều tiền mua thuốc cho con bồi bổ cơ thể.
Thế nhưng, hiện thực lại tàn khốc hơn nhiều so với ông tưởng tượng. Đứa bé từ khi được sinh ra không có lúc nào là không bị bệnh, các bệnh sốt, cảm lạnh cứ luôn quấn lấy thân.
Tiền Trương Tuyền Căn tích góp được trong mười mấy năm làm công chỉ trong vỏn vẹn mấy năm đã tiêu hết. Sau đó có tìm họ hàng vay tiền còn nợ ngập đầu, nhưng đối với đứa bé không ngừng sinh bệnh này, tất cả số tiền Trương Tuyền Căn vay mượn là một cái hang không đáy.
Khi đó Trương Tuyền Căn đã gần như tuyệt vọng, bạn bè thân thích cũng đều khuyên lão nên buông đi. Thậm chí lão đã từng có ý nghĩ sẽ mang theo đứa bé rời khỏi thế gian này.
Nhưng Trương Tuyền Căn không cam lòng. Lão nghĩ tới bà đồng kia, cuối cùng mang theo đứa bé đến thôn bên tìm bà đồng. Bà đồng khi nhìn thấy lão cũng đành thở dài, không nói gì cả, bảo Trương Tuyền Căn ôm đứa bé vào phòng bà.
Giống như lần trước, bà đồng ở trong phòng suốt mấy tiếng, rồi đi ra đưa đứa bé trả cho Trương Tuyền Căn, hơn nữa lần này dáng vẻ nghiêm túc nói cho Trương Tuyền Căn, sau này đừng đến đây tìm bà nữa, bởi vì bà sẽ không ra tay tương trợ nữa.
Trương Tuyền Căn tuy không biết bà đồng làm gì con trai mình, nhưng từ dáng vẻ mệt mỏi của bà đồng cũng có thể thấy chắc chắn bà ta đã hao tâm tổn sức rất lớn, lão quỳ trước mặt bà đồng cung kính dập đầu lạy ba cái thật to. Sau đó, lão ôm đứa bé rời đi.
Từ đó, thân thể đứa bé quả nhiên tốt lên rất nhiều, tuy ốm yếu hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng chỉ cần chăm sóc tốt thì cũng không bị bệnh nữa.
Cứ như vậy, đứa bé cũng chật vật lớn lên. Trương Tuyền Căn cũng liều mạng kiếm tiền, tuy đứa bé sống khổ một chút, nhưng dù sao cũng đã trưởng thành.
Chỉ có điều, bởi vì dáng người gầy gò ốm yếu, còn là nhà nghèo, Trương Đức Long tuy đã trưởng thành nhưng vẫn không lấy được vợ, vất vả lắm năm ngoái mới bắt chuyện được với một cô gái, ai ngờ thân thể lại xảy ra vấn đề.
Hơn nữa bệnh lần này của Trương Đức Long lại rất kỳ lạ, là bệnh điên, chỉ cần buổi tối gặp ai sẽ cắn người đó, rất nhiều người đã bị cắn bị thương. Rơi vào đường cùng Trương Tuyền Căn chỉ có thể nhốt con mình ở trong nhà, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện con trai mình không cắn được người khác liền bắt đầu tự làm hại mình, nếu không phải lão phát hiện sớm, chỉ sợ con trai lão đã tự cắn đứt lưỡi mình.
Dáng vẻ này, giống như dấu hiệu của bệnh dại sau khi bị chó dại cắn mà trong thôn thường hay nói vậy.
Trương Tuyền Căn chỉ có thể mang con đi cầu thầy chữa bệnh, nhưng cho dù là bệnh viện lớn hay bác sĩ nổi tiếng đều không thể tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của con mình.
Tiêu hết tiền, bệnh của con trai vẫn không hề chuyển biến tốt.
Rơi vào đường cùng Trương Tuyền Căn lại nghĩ đến chuyện đi tìm bà đồng, tuy bà đồng từng dặn lão không được đến tìm nữa, nhưng Trương Tuyền Căn đã hết cách.
Chỉ có điều khi đến nhà bà đồng lão lại nhận được một tin tức hết sức kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận