Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 800: Người quen biết cũ

Chương 800: Người quen biết cũ
Nhà xưởng rất lớn, theo loại phong cách xưa cũ, cao chừng năm sáu mét, tất cả đều là dùng cây cột trụ ngắn để chống, trung gian cũng không có bất kỳ vật che nào, mà giờ khắc này này trong nhà xưởng đã có không ít người hội tụ.
Phương Minh thô sơ giản lược nhìn lướt qua, có chừng hơn 100 người, chẳng qua những người ở đây đều rất ít giao lưu với nhau, Từ Khắc phân phó Phương Minh cùng Tiền Gia Lý đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, mà chính hắn thì lại đi về phía hàng đầu, cuối cùng dừng lại ở vị trí thứ ba.
Vị trí của nhị phẩm tham gia chánh sự cũng chính là ở chỗ này, ở phía trước chính là vị trí của nhất phẩm đại thần cùng nội các Đại học sĩ, chẳng qua hiện nay chỉ có hai người đứng ở những vị trí này, hiển nhiên còn có một số lượng vị trí trống rỗng rất lớn.
Ở phía trước nhất là một cái bục được xây cao hơn hẳn, phía trên bày biện một long ỷ mạ vàng, phía dưới hai bên long ỷ có tám người đàn ông mặc vest đen, Phương Minh đại khái có thể đoán ra, tám người đàn ông này chính là cái gọi là đại nội đái đao thị vệ.
"Kiến Văn lịch (1) năm 621, triều hội lần thứ sáu bắt đầu!"
(1) Kiến Văn lịch: niên hiệu của vua Huệ thời nhà Minh, TQ
Theo giọng nói như vịt đực kia truyền đến, đám người Từ Khắc tất cả đều hướng phía long ỷ hành lễ, vẻ mặt nghiêm túc, trong miệng la lên: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Cái này là vào triều? Còn chưa nhìn thấy hoàng đế đây này."
Tiền Gia Lý đứng ở phía sau nhìn long ỷ trống rỗng kia, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nghi ngờ, với tư cách là vai chính bên trong buổi triều hội, thế nhưng Huệ Đế kia lại chưa từng xuất hiện, làm sao có thể bắt đầu lên triều?
Chẳng qua ngay sau đó, Tiền Gia Lý liền hóa giải nghi ngờ.
Ở phía trước long ỷ kia đột nhiên có một tấm vải trắng rơi xuống, sau đó phía trên liền xuất hiện một hình chiếu, một căn phòng xanh vàng rực rỡ xuất hiện ở trước mắt mọi người, mà ở trong gian phòng đó, thì lại có bày một cỗ quan tài màu đen.
Đây là một cỗ quan tài màu đen tuyền rất đặc biệt, bốn phía quan tài lại chạm rỗng, phía trên điêu khắc rất nhiều đường văn kỳ quái, hơn nữa khác với những quan tài bình thường, quan tài bình thường là hai bên nhếch lên giống như tàu thuyền vậy, bởi vì ở trong lòng mọi người, quan tài chẳng những là nơi người chết ngủ yên, cũng là công cụ cần có để người chết vượt qua bỉ ngạn nơi cõi âm.
Nhưng rất rõ ràng, cỗ quan tài này tương phản với quan tài bình thường, ở chính giữa nắp quan tài của cỗ quan tài vừa vặn lại nhô lên thật cao, càng giống như vương miện trên đỉnh đầu hơn, cộng thêm những đường vân tinh xảo này, thay vì nói là một cỗ quan tài càng không bằng nói là một tác phẩm nghệ thuật.
Ngay khi nhìn thấy quan tài màu đen này, tròng mắt Phương Minh co rút lại một chút, trong mắt có tia sáng chợt lóe lên, đám người Từ Khắc trước mặt thấy quan tài màu đen này lại tuyệt không ngoài ý muốn, bởi vì hình ảnh như vậy bọn họ đã gặp rất nhiều lần, ngay lập tức nguyên một đám cung kính hô lên: "Cung nghênh bệ hạ."
"Một cỗ quan tài màu đen chính là bệ hạ của bọn hắn?"
Tiền Gia Lý có chút không thể lý giải, chẳng qua rốt cuộc thì đầu óc của hắn cũng xoay chuyển nhanh, rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó.
Dựa theo lời của lão Từ, Huệ Đế của bọn họ ở trong quan tài vĩnh sinh tránh né thiên đạo, nói cách khác đến hiện tại vị Huệ Đế này còn chưa rời khỏi quan tài đi ra ngoài nữa.
"Thời gian mấy trăm năm trôi qua, có lẽ đã sớm trở thành một đống xương trắng, nếu như đợi ngày sau mở quan tài lại phát hiện là một đống bạch cốt, nhìn bọn hắn sẽ tự xử thế nào, hơn nữa quan tài gỗ nào mà có thể bảo tồn nhiều năm như vậy chứ? Rõ ràng chính là giả."
Tiền Gia Lý nhỏ giọng thầm thì vài câu, Phương Minh nghe thấy những lời Tiền Gia Lý nói thì lại lắc đầu, nói: "Nếu như trong này thật là Huệ Đế mà nói, như vậy có lẽ Huệ Đế thực sự còn chưa chết."
Thật ra, ngay từ đầu Phương Minh cũng cho rằng đây chỉ là một âm mưu, dù sao thì cũng là hoàng đế đã chết hơn mấy trăm năm, sao lại có thể sống lại? Còn có thể nhấc lên cái gì mà Thần Hưng Long?
Cho dù Lưu Bá Ôn tiên sinh thiên cơ diệu kế, cũng không có khả năng thôi diễn chuyện mấy trăm năm sau chuẩn tới mức này, đây không phải là sức người đủ khả năng đạt tới, chí ít Phương Minh không cảm thấy Lưu Bá Ôn tiên sinh lợi hại đến trình độ này.
Thế sự tang thương, trong này có liên quan tới quá nhiều tin tức, cho dù được xưng là sách thần tiên đoán Thôi Bối Đồ, cũng chỉ bắt được đại khái tương lai mà thôi, chỉ đoán được đại khái quỹ tích vận chuyển của lịch sử.
Mà bây giờ khi thấy cỗ quan tài này, Phương Minh thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, bởi vì cậu nhận ra lai lịch của quan tài này.
Khi Thiên Chi Quan!
Từ trong những thư tịch mà sư phụ mình để lại, Phương Minh đã đọc một quyển sách nói tới những vật che đậy thiên cơ, mà ở trong những bảo vật này có một vật được con người chế tạo ra, có tên là Khi Thiên Chi Quan.
Khi Thiên Chi Quan có tác dụng giống hệt tên của nó, dùng để lừa dối thiên đạo, giả như đem thế gian vạn vật so sánh với quân cờ, như vậy thế giới này chính là một ván cờ, mà thiên đạo thì lại giống như những người đánh cờ chúng ta, có thể thấy rõ ràng mỗi một con cờ, bảo đảm mỗi một con cờ đều đang bị nắm trong tay.
Nhưng Khi Thiên Chi Quan có thể khiến bên trong tồn tại thứ không bị thiên đạo phát hiện, chẳng khác gì đã bị xóa sạch khỏi bàn cờ, không hề bị thiên đạo khống chế.
Có thể nói, Khi Thiên Chi Quan là một bảo vật có giá trị liên thành, nhưng nếu muốn chết tạo nên một cỗ Khi Thiên Chi Quan cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đầu tiên là cần phải có tài liệu, Khi Thiên Chi Quan sử dụng tài liệu là cây mun vạn năm, chỉ riêng việc rèn đúc một cỗ quan tài, số lương cây mun vạn năm cần có đã lên tới một con số kinh khủng.
Mọi người đều biết, cây mun vạn năm có giá trị tấc gỗ tấc vàng, muốn rèn đúc một cỗ quan tài cần chi phí lớn tới cỡ nào cũng liền có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên cái này còn không tính là quan trọng nhất, quan trọng nhất là phương pháp chế tạo Khi Thiên Chi Quan, có người nói phương pháp này đã thất truyền, cho tới bây giờ còn chưa từng nghe nói có người chế tạo được Khi Thiên Chi Quan, ngay cả trong ghi chép của sư phụ mình cũng biểu đạt ý tiếc nuối.
Thế nhưng cỗ quan tài màu đen xuất hiện trong hình chiếu trước mắt này, Phương Minh có thể xác định chính là Khi Thiên Chi Quan, mà người có thể có được Khi Thiên Chi Quan, tuyệt đối không thể nào là tên lừa đảo!
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như hắn cần tiền, chỉ cần hơi lộ chút tiếng gió sẽ có vô số thế lực tìm tới trả giá trên trời mua lại cỗ quan tài này, nếu như sợ bị người mưu tài hại mệnh, vậy trực tiếp mổ xẻ cỗ quan tài này ra, chỉ là bán gỗ mun cũng có thể thu được một con số thiên văn.
"Lẽ nào Huệ Đế thực sự không chết? Đây quả thật là bố cục của Lưu Bá Ôn tiên sinh?" Phương Minh nhẹ giọng nỉ non nói.
"Lão sư, thầy nói cái gì vậy?"
Tiền Gia Lý còn tưởng rằng mình nghe lầm, giữa lúc hắn chuẩn bị hỏi thăm tiếp, phía trước lại có động tĩnh mới.
"Chư vị, hôm nay triệu tập triều hội là vì có một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố, Đại Minh triều chúng ta, rốt cục cũng nghênh đón quốc sư mới."
Trên đài cao đột nhiên có một ông lão xuất hiện, mà theo tiếng nói của hắn hạ xuống, ở đây bắt đầu trở nên rối loạn hết cả lên, Đại Minh triều chuyên thiết lập chức quốc sư, đứng trên hàng tam ti lục bộ, so với Nội các Đại học sĩ còn cao hơn một bậc, là người có địa vị cao nhất ngoại trừ Huệ Đế ở triều Minh.
Nhưng cho dù là người mê làm quan như Từ Khắc, cũng chỉ dám đặt mục tiêu của mình lên chức Nội các Đại học sĩ mà thôi, không hề dám có chút vọng tưởng với chức vị quốc sư, nguyên nhân là vì chức vị quốc sư này năm đó Lưu Bá Ôn tiên sinh đã bố trí xong từ sớm rồi.
"Lẽ nào đã tìm được người thừa kế quốc sư mà Lưu Bá Ôn tiên sinh chỉ định?"
"Đại Minh triều ta sắp có quốc sư, quốc sư xuất hiện vậy có nghĩa là rốt cục bệ hạ cũng có thể thức tỉnh."
Sau khi thời gian kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, trên mặt mấy người Từ Khắc lộ ra vẻ kích động, trước đây khi bọn họ gia nhập Đại Minh triều, phía trên cũng đã nói với bọn họ, đợi sau khi tìm được quốc sư thì có thể đánh thức bệ hạ từ trong giấc ngủ say.
Một khi bệ hạ tỉnh lại, đến lúc đó bệ hạ sẽ dẫn theo bọn họ tìm bảo tàng khổng lồ trước đây hoàng đế Hồng Vũ chôn giấu, dựa vào bảo tàng này bọn họ có thể kiến quốc ở nước ngoài, thành vương quốc Đại Minh chân chính, mà bọn họ cũng sắp thu được số tài phú lớn nhờ vào công phò tá rồng.
"Chư vị, yên lặng, tiếp theo xin mời quốc sư của chúng ta lên đại điện Kim Loan."
Theo lời nói của ông lão kia phát ra, toàn bộ ở đây lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía đằng sau đài cao, mà nơi ấy cũng có một người đàn ông trung niên mặc trường bào đi ra, từng bước từng bước leo lên đài cao.
"Là hắn?"
Khi những người khác dùng ánh mắt quan sát nhìn chăm chú vào vị quốc sư này, trên mặt Phương Minh lại hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì cậu không nghĩ tới vị quốc sư này dĩ nhiên lại là một người quen cũ của cậu.
Người đàn ông trung niên đi lên đài cao, trên tay ông già này cũng mang theo một phong chiếu thư, niệm tụng nói: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, trẫm toản thừa Hồng tự, quản lý triệu người, nơi bờ biển xó núi đều là con của ta, vì cơ nghiệp vạn năm của Đại Minh, ta tự ngủ với hòm quan tài, đợi chờ ngày có thể phục hưng. Nhưng xã tắc không phải thứ chỉ dựa vào sức lực một mình trẫm có thể dựng được, cần những người hiền phò tá giúp đỡ, như Khương Thượng trợ Cơ Phát phạt Thương, Ngọa Long giúp đỡ Thục Hán, trẫm cần Thần Hưng Long nhất nhị lục, càng cần cái tài của quốc sư."
"Nay quốc sư xuất thế, phụ tá trẫm, cũng là may mắn của Đại Minh ta, là phúc do tổ tông để lại, do dó chiếu lệnh, văn võ bá quan thấy quốc sư như thấy trẫm đích thân tới, trở thành trợ tá cho quốc sư, giúp đỡ Đại Minh, đợi trẫm xuất quan sẽ luận công ban thưởng."
Sau khi ông lão nói xong, khép chiếu thư lại đưa cho người đàn ông trung niên, mà người đàn ông trung niên cũng khom người tiếp nhận, sau đó ngẩng đầu đối mặt với mọi người phía dưới, nói:
"Chư vị đồng liêu, được bệ hạ ban ân, nay đảm nhiệm chức vụ quốc sư, thực sự vô cùng kinh sợ, sợ phụ bệ hạ phó thác, sao dám không cúc cung tận tụy tới chết mới dừng, mong rằng chư vị đồng liêu đồng tâm hiệp lực cùng mỗ, quản lý Đại Minh triều Đường, chờ đợi ngày sau bệ hạ xuất quan."
"Bọn tôi tự nhiên tận tâm tận lực phụ tá quốc sư."
Phía dưới lúc này đám người Từ Khắc cũng đều cùng hô lên phụ họa, giống như đã bàn bạc với nhau từ trước rồi vậy, bởi vì cảnh tượng như vậy không phải lần thứ nhất, dĩ vãng mỗi một vị nhất phẩm đại thần vào vị trí, cũng tương tự sẽ phát biểu một hồi diễn thuyết nhậm chức, bọn hắn cũng đều biết nên phối hợp như thế nào.
"Vậy thì cám ơn chư vị đồng liêu."
Vị quốc sư mới này cung kính khom người, lập tức nói: "Đại thần tam phẩm trở lên mời lưu lại, mỗ có chuyện quan trọng cần thương nghị, về phần những đồng liêu khác có thể tạm thời trở về trước."
Nghe được lời quốc sư mới nói, lại không có nhiều cá nhân đứng dậy rời đi, điều này làm cho đôi mắt già nua của Tiền Gia Lý khẽ đảo, thì ra hơn một trăm người ở đây gần như đều là đại thần tam phẩm trở lên, chỉ có mình và lão sư là bất nhập lưu, từ cửu phẩm.
"Lão Tiền, hai người đi về trước đi, chờ tôi lên triều trở về lại liên lạc với các người, đoán chừng quốc sư muốn thương nghị chính là việc lớn của quốc gia, hiện tại chức quan của hai người quá thấp không cách nào dự thính."
Từ Khắc đi tới, ra hiệu cho Phương Minh cùng Tiền Gia Lý có thể rời đi, Tiền Gia Lý muốn cãi lại, nhưng lại bị Phương Minh cản, đi theo Phương Minh ngoan ngoãn ra khỏi nhà xưởng.
"Lão Tiền, ông đi về trước đi, tôi còn có một chuyện phải làm."
Ra bên ngoài nhà xưởng rồi, Phương Minh cũng không cứ rời đi như vậy, mà là ra hiệu cho Tiền Gia Lý về trước, Tiền Gia Lý cũng không hỏi lại, chỉ gật đầu, lập tức gọi một chiếc xe taxi tự mình đi về nhà trước.
Nhìn Tiền Gia Lý ngồi vào xe taxi, dần biến mất khỏi tầm mắt, Phương Minh quay đầu nhìn về phía nhà xưởng, mắt hơi híp, "Quốc sư à, thực sự là càng ngày càng để cho tôi tò mò."
Bạn cần đăng nhập để bình luận