Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 498: Cao nhân cũng có điều không thể làm được

Chương 498: Cao nhân cũng có điều không thể làm được
"Cậu... Cậu... Cậu Tần, cậu... Cậu muốn... muốn làm... làm cái gì?"
Shirley bị hù tới thất kinh, vốn đã nói lắp nay lại càng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, là sợ hãi thất sắc chân chính.
Thấy vẻ mặt này của Shirley, đột nhiên Phương Minh nổi lên suy nghĩ muốn đùa giỡn đối phương một chút, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười dâm, "Tôi là thích nhịp điệu này, tiểu mỹ nữ."
Vừa nói Phương Minh vừa đi về phía Shirley, Shirley bị hù dọa tới môi đều đang run run, muốn đứng lên, chẳng qua câu nói tiếp theo của Phương Minh lại khiến cả người cô ấy cứng đờ ở nơi đó.
"Cô phải suy nghĩ kỹ, một khi cô đứng lên, không ai có thể giải quyết được vấn đề này giúp cô đâu."
Thân thể Shirley trở nên cứng đờ, vẻ mặt rất phức tạp, một lúc sau đột nhiên cúi đầu yên tĩnh nằm trên ghế sa lon, hai mắt nhắm chặt, cắn chặt môi, thế nhưng hàng lông mi không ngừng rung động kia còn nơi no đủ gấp gáp phập phồng đều bán rẻ cô ấy, tiết lộ nội tâm không bình tĩnh của cô ấy lúc này.
Thấy Shirley thực sự lựa chọn khuất phục, Phương Minh tức cười xoa xoa cái mũi của mình, đoán chừng lúc này trong lòng Shirley đã nghĩ coi như bị heo ủi một hồi đi.
Đối với Shirley mà nói, lúc này mỗi phút mỗi giây đều là vô cùng dày vò, vậy mà sau khi chờ suốt vài giây vẫn không cảm thụ được trên thân thể có biến hóa gì, Shirley hơi nghi hoặc một chút, lông mi giật giật, từ từ mở mắt ra.
Vừa mở mắt, khuôn mặt Shirley lập tức đỏ bừng, lại nhắm chặt hai mắt lại, bởi vì giờ khắc này Phương Minh đang dùng vẻ mặt hài hước từ trên cao nhìn chằm chằm cô ấy.
"Thật đúng là một cô gái dễ xấu hổ, thế nhưng cho dù là vậy cô vẫn vì có thể ca hát được mà nguyện ý hi sinh bản thân mình, xem ra thực sự rất thích hát."
Trong lòng Phương Minh có phán đoán, cũng không đùa giỡn Shirley nữa, mở miệng nói: "Tốt rồi, đứng lên đi."
"Đứng lên?"
Vài giây sau Shirley mở mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh thấy dáng vẻ ngây ngốc của Shirley, không nhịn được cười nói: "Không đứng dậy, chẳng lẽ cô thật sự muốn tôi dùng dây trói cô lại sao?"
Lắc lư sợi dây rơm (1)trên tay vài cái, Phương Minh nhìn Shirley, mà vừa nghe nói như vậy, khuôn mặt Shirley lập tức đỏ bừng lên, chẳng qua lần này cô ấy đã vội vã đứng dậy.
(1) Sợi dây rơm, còn được gọi là dây rơm, là một sản phẩm nông nghiệp được làm từ rơm, lấy rơm làm nguyên liệu thông qua một máy làm dây rơm đặc biệt.
Mặc dù chưa từng yêu đương nhưng đó không có nghĩa là Shirley không hiểu rõ mấy chuyện này, huống chi cô ấy còn có một người bạn thân như Ashley, cũng biết có một số đàn ông có đam mê đặc thù, cho nên ngay từ đầu khi cô ấy thấy sợi dây trong tay Phương Minh, cô ấy mới có thể kinh hoảng sợ hãi như vậy.
"Tình trạng nói lắp của cô đã xuất hiện năm cô năm tuổi, tuy rằng tôi đã có phán đoán với nguyên nhân khiến cô bị nói lắp, thế nhưng hiện tại tôi cần nghiệm chứng một chút."
Phương Minh lấy sợi dây trong tay ra thắt lại, sau đó đi về phía Shirley, ra hiệu cho Shirley thả lỏng cơ thể, ngay sau đó cậu đem sợi giây quấn quanh xương bả vai của Ashley.
Hai phút sau, Shirley đã bị trói thành một cái bánh chưng lớn, toàn bộ khuôn mặt vẫn luôn duy trì vẻ đỏ ửng, bởi vì cậu thắt chặt sợi dây ở khoảng cách gần, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc đến một số bộ vị đặc thù.
Lại sau đó, ánh mắt Phương Minh nhìn Shirley, khóe miệng co quắp một cái, không thể không nói vóc người Shirley rất tốt, mà sau khi bị buộc chặt sợi dây này nhìn thật sự rất giống tình tiết bên trong mấy bộ phim của quốc gia nào đó…
"Ngồi xuống salon đi."
Ra hiệu cho Shirley ngồi xuống, trên tay Phương Minh còn nắm lấy một đầu dây rơm, theo tay cậu kéo một cái, toàn bộ thân thể Shirley đều run rẩy vài cái.
"Không cần khẩn trương, thả lỏng tâm tình của cô đi."
Phương Minh nắm lấy sợi dây đi tới trước bàn sách, từ nơi ấy cầm lên một tấm bùa chú, "oanh" một tiếng bùa thiêu đốt, trong lúc Shirley còn chưa kịp phản ứng, lá bùa trực tiếp đốt cháy một đầu dây rơm trên tay Phương Minh.
Mặc dù là dây rơm, nhưng bởi vì được gia công tương đối dày cho nên tốc độ thiêu đốt cũng không nhanh, nhưng cho dù là như vậy, không được một phút sau sợi dây đã bị thiêu đốt hơn phân nửa, chí ít đã khiến Phương Minh buông lỏng tay ra, mà dựa theo tốc độ này, không cần một phút đồng hồ, dây rơm sẽ cháy tới phần đang cột vào trên người Shirley kia.
"Cậu... Cậu... Cậu Tần..."
"Không cần sợ, không có chuyện gì đâu."
Phương Minh an ủi Shirley một câu, chẳng qua rất nhanh cậu lại quay đầu đưa lưng về phía Shirley, bởi vì sợi dây trói trên người Shirley là trói từ trên đùi đến chỗ yết hầu, sau khi hỏa diễm thiêu đốt, váy của Shirley cũng trực tiếp bị đốt rụi, lộ ra phong cảnh bên trong.
Quân tử phi lễ chớ nhìn, Phương Minh tự nhận bản thân mình vẫn được tính là quân tử.
Đối với Shirley, giờ khắc này cô ấy đã bất chấp không quan tâm chuyện bản thân mình có bị lộ hàng hay không, bởi vì khi nhìn dây rơm thiêu đốt, trong lòng cô ấy lại không nhịn được khẩn trương, vậy mà vài giây sau đó, khẩn trương trên mặt Shirley biến thành kinh ngạc.
Bởi vì tuy rằng dây rơm đang buộc trên người cô ấy không ngừng bốc cháy, thế nhưng cô ấy lại không cảm thấy thống khổ chút nào, thậm chí ngay cả cảm giác nóng bỏng cũng không hề có lấy một chút, nếu như không phải tự mình cảm nhận được dây rơm đang bốc cháy, cô ấy đều phải hoài nghi liệu có phải bản thân mình nảy sinh ảo giác hay không.
Vậy mà ba giây sau, đột nhiên Shirley "a" một tiếng, bởi vì một cảm giác trói buộc theo vị trí sợi dây rơm bị thiêu đốt truyền tới, cái loại cảm giác này thoải mái tới mức khiến cô ấy không cách nào đè nén được phải phát ra âm thanh.
Một tiếng nối tiếp một tiếng, tuy rằng Phương Minh đưa lưng về phía Shirley, nhưng vẻ mặt cũng có chút xấu hổ, mà dường như Shirley cũng phát hiện ra điều này, muốn cố kìm nén nhưng căn bản là không thể nhịn được, dùng một câu nói rất lưu hành: Thân thể thành thực hơn miệng nhiều.
Bên ngoài phòng làm việc, thật ra Ashley cũng không hề rời đi, cứ như vậy đứng ở cửa phòng làm việc, khi tiếng la của Shirley truyền ra, ánh mắt của cô ấy sáng ngời, sau đó càng là áp lỗ tai lên trên cửa phòng làm việc để nghe trộm.
"Quả nhiên, đàn ông đều thích loại nhịp điệu này, tôi đã nói rồi, Shirley lớn lên xinh đẹp như vậy sao có thể có người đàn ông không động tâm được? Không nghĩ tới cô gái nhỏ này kêu lên lại dễ nghe như vậy, ngay cả mình cũng sắp không nhịn được."
Ashley nhỏ giọng lầm bầm, trong đầu tưởng tượng tới hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ, trên thực tế đây cũng tình cảnh cô ấy vui vẻ nhìn thấy. Đều nói người đàn ông phương Đông tương đối chung tình, nếu Shirley có thể dính líu quan hệ cùng cậu Tần, có cao nhân như cậu Tần trợ giúp, chuyện phát triển ngày sau của Ashley là không cần lo lắng gì nữa.
Gặp phải người đàn ông độc thân vừa có tiềm lực vừa giàu có như vậy phải dũng cảm theo đuổi, chủ động câu dẫn, này không có gì không đúng.
Sau ba phút, âm thanh dừng lại, Ashley bĩu môi, "Tuy rằng cậu Tần là cao nhân, nhưng cao nhân cũng có điều không thể làm được, xem ra kỹ thuật của cậu Tần trên phương diện kia không được tốt lắm."
...
Trong phòng làm việc, sắc mặt Shirley ửng hồng, thời khắc này cô ấy khoác một tấm khăn lụa, đây là khăn lụa Vương Hâm để lại trong phòng làm việc, nghe nói nó được đưa tới từ một quốc gia Ả-Rập nào đó, chẳng qua sau khi tới tay Phương Minh cậu lại dùng nó để lau bàn.
Phương Minh đứng ở trước bàn sách, trên tay cậu còn có một đoạn dây rơm cuối cùng, đây là đoạn dây rơm còn chưa bị cháy, mà đoạn dây rơm này được cột ở trên gáy Shirley.
"Vấn đề trên người cô tôi đã hiểu, năm đó khi cô ngã sấp xuống, tuy rằng vẫn còn đủ ba hồn bảy phách nhưng trong đó có một phách lại xuất hiện khuyết tổn, cho nên mới dẫn đến tình huống hiện tại xuất hiện."
Một người hoàn chỉnh thì ba hồn bảy phách cũng hoàn chỉnh, một khi có chỗ nào thiếu thốn, tất nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, ngoại trừ những người bị câm điếc bẩm sinh kia, những người bị câm điếc mà không phải bẩm sinh đều là vì hồn phách bị hao tổn.
Từ khi Ashley nói tới tình huống của Shirley, Phương Minh đã đoán được hẳn là do hồn phách của Shirley bị thiết hụt, để nghiệm chứng phán đoán này, cậu mới làm thực nghiệm vừa rồi.
Dây rơm này là đặc chế, tượng trưng cho đại địa, mà Phương Minh cũng không phải tùy ý buộc chặt, phương thức trói buộc cậu vừa sử dụng có một cái tên là: Buộc hồn.
Chúng ta không cách nào cảm thụ được hồn phách của con người, chính như sau khi chết đi hồn phách có thể xuyên qua tường vậy, nếu muốn vây khốn hồn phách thì phải cần tới phương thức đặc thù, mà trên thực tế buộc hồn chính là dung nhập kỳ môn độn giáp vào trong sợi dây sau đó buộc chặt lại.
Về phần tấm bùa kia, là Cảm Hồn Phù, tác dụng chính là cảm ứng sự tồn tại của hồn phách.
Dây rơm buộc ba hồn bảy phách của Shirley, chỉ cần là nơi hồn phách hoàn chỉnh dây rơm sẽ bốc cháy lên, chỉ nơi hồn phách bị thiếu sót sợi dây mới sẽ không thiêu đốt.
Mà phần dây rơm nơi gáy của Shirley không bị thiêu đốt, cái này không những nói rõ hồn phách của Shirley có chỗ thiếu thốn, quan trọng hơn là nó còn có thể chứng minh được một điểm nữa, phần hồn phách bị tổn thương của Shirley kia hẳn là thuộc về phách thứ sáu trong ba hồn bảy phách: Phi Độc.
Chẳng qua ngoài ra Phương Minh cũng phát hiện một hiện tượng khác thú vị, dựa theo bình thường đến nói, sau khi dùng Cảm Hồn Phù Shirley sẽ không phát sinh tiếng rên như vậy mới đúng, mà sở dĩ Shirley phát ra tiếng rên như vậy chỉ có thể vì một nguyên nhân: Ngũ hành của Shirley có chút khác với người bình thường.
"Ghi lại ngày sinh tháng đẻ của cô lên phía trên này đi, nhớ phải ghi chính xác tới từng giờ đồng hồ."
Sau khi để Shirley viết ngày sinh tháng đẻ của bản thân lên giấy, Phương Minh thôi diễn thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng rốt cục cũng biết điểm đặc thù trong ngũ hành của Shirley.
Bạn cần đăng nhập để bình luận