Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 915: Ngươi rất tốt, thế nhưng không xứng với Tử Du

Chương 915: Ngươi rất tốt, thế nhưng không xứng với Tử Du
Nhà của ông ngoại Diệp Tử Du ở tầng ba, dù sao thì block này chỉ có chừng năm tầng, không thể nào có thang máy được!
Theo thang lầu đi tới tầng ba, cửa căn phòng trên tầng ba đã được mở sẵn, người còn chưa đi vào, Phương Minh đã nghe được tiếng huyên náo bên trong, thậm chí còn có thanh âm bọn trẻ chơi đùa với nhau, hiển nhiên người ở bên trong cũng không ít.
"Cha, gia đình chị đã đến."
Theo Lương Cường rống lên trước một tiếng, toàn bộ căn phòng bên trong yên tĩnh trong nháy mắt, giờ khắc này, dù đã đạt tới cảnh giới Địa Cấp hậu kỳ đại viên mãn nhưng trong lòng Phương Minh vẫn không nhịn được có chút thấp thỏm, nhất là khi cậu theo Diệp Tử Du đi tới cửa, bị hơn mười cặp mắt bên trong căn phòng nhìn chằm chằm, không ngờ sau lưng lại chảy ra mồ hôi lạnh.
Đối với Phương Minh, cậu không phải người chưa từng trải qua những cảnh tượng hoành tráng, cho dù đối mặt với cường giả Thiên Cấp cũng không khiến cậu cảm thấy khẩn trương như lúc này. Cũng không phải nói thực lực của nhà họ Lương có thể so sánh với cường giả Thiên Cấp, nhưng đám người này lại mang tới cho cậu một loại áp lực không kém cường giả Thiên Cấp chút nào.
Đối với đàn ông tới nói, lần đầu tiên tới nhà gái không khác gì lần đầu tiên ra chiến trường cả, nếu người đàn ông này đạt tới cảnh giới không khẩn trương, chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là người đàn ông này không yêu thương cô gái kia.
Trong sảnh lớn nhà họ Lương, hơn mười ánh mắt đồng thời rơi vào trên người Phương Minh, trong ánh mắt có vẻ vô cùng kinh ngạc cùng không thể nào hiểu được, nói một lời đúng với lương tâm, nếu chỉ nhìn từ bề ngoài thì quả thật Phương Minh không xứng với Tử Du chút nào.
Nếu như hai người cùng đi trên đường, đoán chừng rất nhiều người đều sẽ dâng lên một suy nghĩ, đây đại khái chỉ là “tình tiền” mà thôi.
"Đây là bạn trai Tử Du sao? Hình dáng chẳng ra sao cả."
"Cảm giác rất bình thường, sao Tử Du lại coi trọng nam sinh như vậy chứ?"
Toàn bộ sảnh lớn an tĩnh suốt mấy giây, theo sau chính là giọng mấy người phụ nữ trong sảnh lớn thầm thì với nhau, giọng nói của mấy người phụ nữ này đều khá nhỏ, người bình thường căn bản là không nghe được, nhưng Phương Minh không phải người bình thường, tự nhiên nghe rõ rõ ràng ràng, khóe miệng hơi co quắp một cái.
"Ông ngoại, bà ngoại, hai người có nhớ cháu không?"
Diệp Tử Du cũng cảm nhận được bầu không khí có chút xấu hổ, khẽ cười duyên lôi kéo tay của Phương Minh đi về phía hai người lớn tuổi đang ngồi giữa sô pha, đồng thời giới thiệu: "Đây là bạn trai cháu, Phương Minh."
"Con nhóc cháu này, lâu như vậy cũng không tới thăm bà ngoại lấy một lần, thật sự là dưỡng thành một bạch nhãn lang."
Bà ngoại của Diệp Tử Du giả ra dáng vẻ không cao hứng, bà cụ rất thương yêu mấy cô cháu gái này, thậm chí còn cưng chìu hơn cả cháu trai cháu gái nội của mình.
"Ai nói cháu không cần bà ngoại nữa chứ? Cháu rất nhớ bà ngoại, vì thế còn cố ý mang theo quà từ Tây Tạng bên kia về cho bà ngoại, là Đông Trùng Hạ Thảo chính tông đấy ạ, do cháu tự tay đào đấy."
Diệp Tử Du đi lên ôm cổ bà ngoại mình, triển lộ dáng vẻ nũng nịu của con gái rất hoàn mỹ, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, tràn đầy hơi thở tươi trẻ đáng yêu.
"Được được được, là bà ngoại oan uổng cho cháu, chẳng qua cháu đã lớn vậy rồi còn định nhõng nhẽo, cũng không sợ bị người khác chê cười."
"Ở trước mặt bà ngoại, cháu mãi mãi là đứa bé bướng bỉnh không lớn được."
"Cháu ấy à, lúc nào cũng dùng tư thái nũng nịu này dỗ dành bà ngoại, mau mau tới ngồi cạnh ông ngoại."
Ông ngoại của Diệp Tử Du vẫy vẫy tay, ra hiệu Diệp Tử Du ngồi vào bên cạnh ông cụ, Diệp Tử Du khéo léo đi qua ngồi, đương nhiên, cũng kéo theo Phương Minh tới.
"Ông ngoại, đây là bạn trai cháu, Phương Minh."
"Cháu chào ông ngoại."
Trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, hơi cúi người chào hỏi, đồng thời cũng quay qua chào hỏi bà ngoại: "Cháu chào bà ngoại."
Lương Chính Kiều không rên lấy một tiếng, mang theo kiếng lão đánh giá Phương Minh, ánh mắt ông cụ không có lực sát thương gì, nhưng đối với Phương Minh đến nói, cậu tình nguyện đi đối mặt với ánh mắt cường giả Thiên Cấp còn hơn.
"Là người bản xứ sao?"
"Không phải, cháu là người ở thôn Diệu Hà, cách Ma Đô rất xa."
"Ah, vậy là cậu tới Ma Đô công tác sao? Đã tốt nghiệp đại học nào? Bây giờ đang làm gì?"
"Cái này..."
Kỳ thực trước khi tới, Phương Minh đã cố ý tìm hiểu mấy vấn đề nam sinh sẽ gặp phải khi ra mắt nhà người yêu lần đầu tiên, trên mạng cũng có vô số câu trả lời, nhưng tổng kết lại chính là một câu nói: Bàn căn hỏi đáy, nhất là khi nhà gái chưa hiểu rõ tình huống của nam sinh này, cơ hồ là hận không thể hỏi rõ ràng tổ tông mười tám đời nhà nam sinh.
Đương nhiên những người trên mạng đó cũng đã bày chiêu cho cậu, đó chính là không nên quá thành thật, cứ coi gia trưởng nhà gái như khách hàng cần đẩy mạnh tiêu thụ, nếu có lương tâm nhất định phải có một nửa chân thực một nửa khoa trương, mà nếu không có lương tâm thì sẽ nói ba phần thực bảy phần khoa trương.
Tổng kết lại chính là một câu nói: Tuyệt đối không nên ngây ngốc nói thật, nếu như tiền lương là năm, sáu ngàn, nhất định phải nói là gần mười ngàn đồng, nếu như trong nhà có hai phòng, vậy thì phải nói thành có mấy phòng, nếu như không phải công tác ở công ty lớn thì phải nói công ty đang phát triển, tương lai sẽ chuẩn bị phát hành cổ phiếu, nếu như công tác ở công ty lớn thì mặc kệ tăng ca mệt tới cỡ nào, đều phải nói công việc rất nhẹ nhàng.
Thật ra, lúc ấy khi Phương Minh thấy mấy bình luận của cư dân mạng vẫn cảm thấy có chút quá khoa trương, chẳng qua lúc này đối mặt với vấn đề của ông ngoại Diệp Tử Du, đột nhiên cậu lại có một loại xung động muốn nói như vậy.
"Ông ngoại, sau khi cháu học xong chương trình trung học phổ thông thì ngừng học, bây giờ đang mở một cửa hàng ở Ma Đô."
Cuối cùng, Phương Minh vẫn quyết định thành thật trả lời.
"Chỉ học trung học phổ thông?"
Lương Chính Kiều nhíu mày một cái, mà vẻ mặt của những thân thích ở bên cạnh kia cũng đều thay đổi, Tử Du nhà bọn họ có điều kiện gia đình thế nào? Đây chính là tiểu công chúa nhà họ Lương, là người có gia cảnh tốt chân chính
Ngay từ đầu các bà còn cảm thấy tuy rằng người trẻ tuổi kia lớn lên bình thường, nhưng cũng có thể là rất có tài, dù sao thì cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong được, người đàn ông chỉ cần có tài hoa là được rồi.
Nhưng bây giờ nghe Phương Minh trả lời bản thân chỉ có trình độ học vấn trung học phổ thông, mấy thân thích nhà họ Lương này cũng có chút không nhịn được. Người trẻ tuổi ở thời đại này ít nhất phải có chuyên khoa gì đó, cũng có thể vì điều kiện gia đình khiến một số người không thể học lên tiếp sau khi kết thúc trung học phổ thông, các bà cũng sẽ không khinh bỉ những người trẻ tuổi này, thế nhưng không khinh bỉ không có nghĩa là bọn họ có thể tiếp nhận.
Nếu như Phương Minh chỉ có trình độ học vấn trung học phổ thông, nhưng có thể dựa vào bản lĩnh của mình mở một cửa tiệm ở Ma Đô này, các bà sẽ cảm thấy tên nhóc này cũng không tồi, có lòng cầu tiến, thế nhưng đó là xem xét từ góc độ bên ngoài, nhưng một khi có liên quan tới Tử Du thì không thể suy nghĩ theo cách đó được.
Nói trắng ra chính là một câu nói: Ngươi không tệ, nhưng vẫn không xứng với Tử Du.
Lương Chính Kiều không nói gì, Lương Quỳnh đang đứng bên cạnh cảm giác được bầu không khí có chút xấu hổ, nói: "Cha mẹ, trong mắt hai người chỉ có mỗi Tử Du thôi, con và Diệp Minh đã đứng ở đây lâu như vậy mà cha mẹ cũng không cho chúng con một vị trí để ngồi."
"Hai con còn cần cha mẹ tìm vị trí sao? Đều là người nhà, không phải tùy tiện tìm một vị trí là được rồi?"
Lương Chính Kiều trừng mắt liếc con gái mình, về phần Diệp Minh, đó là từ đầu tới đuôi cũng không hề liếc mắt nhìn, điều này làm cho trong lòng Phương Minh vô cùng xấu hổ, quả thật quan hệ giữa cha vợ của mình cùng ông bà ngoại không tốt chút nào.
Lương Quỳnh cũng biết tính tình của cha mình, cũng không để ý, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Thằng nhóc Phương Minh này đã quen biết Tử Du từ nhỏ, hai đứa bé có thể coi là thanh mai trúc mã, trước đây Diệp Minh còn hứa hôn cho hai đứa cùng sư phụ của Phương Minh đấy."
Hiểu cha không ai bằng con, Lương Quỳnh biết cha mình không quá hài lòng với điều kiện của Phương Minh cho nên cố ý nói như vậy, trong lòng bà đã cho rằng Phương Minh chính là con rể của bà, như vậy tự nhiên cũng không muốn con rể mình bị những người khác xem thường.
"Hứa hôn? Hiện tại đã là thời đại nào rồi còn có thể làm vậy? Người đã lớn rồi mà làm chuyện gì cũng không đúng mực."
Lời của Lương Chính Kiều nói dĩ nhiên là chỉ Diệp Minh, Diệp Minh chép miệng muốn tranh luận, nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của bà xã mình, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn chịu đựng.
Nhẫn nãi, đều đã nhịn nhiều năm như vậy, cũng không ngại nhịn thêm lần này.
"Cha, lần này chúng con đưa Phương Minh qua đây chính là để ra mắt với cha mẹ, Tử Du cũng sắp tốt nghiệp rồi, cho nên chúng con định để Tử Du đính hôn với Phương Minh trước, đợi sau khi con bé tốt nghiệp hai người lại kết hôn."
Lương Quỳnh mở miệng cười, thế nhưng Lương Chính Kiều lại nhíu nhíu mày, "Tử Du còn chưa tốt nghiệp, đính hôn cái gì? Nếu tin tức này mà truyền ra ngoài sao Tử Du có thể đối mặt với bạn bè trong trường được? Người không biết còn tưởng rằng Tử Du quá vội vã muốn lập gia đình."
"Cha vợ, Tử Du cùng Phương Minh đã quen biết từ nhỏ, hiện tại chỉ là đính hôn mà thôi, cũng không phải kết hôn, hơn nữa chuyện đính hôn này cũng không cần quá rùm beng làm gì, chỉ cần trưởng bối hai nhà cùng nhau gặp mặt ăn một bữa cơm là được rồi."
Diệp Minh vẫn không thể nhịn được, ông chỉ là ông ngoại của con gái tôi, tôi mới là cha của con bé, con gái của tôi mang họ Diệp đấy, có đính hôn hay không đều là do tôi quyết định.
"Hừ, trước đây không phải con và Lương Quỳnh cũng giống hệt vậy sao? Lúc kia Quỳnh Quỳnh còn đang đi học, thế nào? Các người còn muốn tái diễn màn này lần nữa sao? Có phải con cảm thấy Tử Du là con gái con nên cha không thể quyết định chuyện này được không?"
Lương Chính Kiều căng mặt, mà Diệp Minh bị nói ra ý nghĩ trong lòng, trên mặt cũng có vẻ chột dạ, tuy rằng hắn nghĩ như vậy thật nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng thừa nhận được.
"Nói chung vấn đề này cha tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho dù muốn đính hôn cũng phải đợi khi Tử Du tốt nghiệp rồi lại nói sau."
Nói xong lời này, Lương Chính Kiều lại đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, nói: "Tiểu Phương, tôi nói lời này cũng không phải có ý định nhằm vào cậu, cũng không phải muốn phản đối cậu cùng với Tử Du, tôi chỉ hy vọng chờ khi Tử Du lớn hơn một chút, tâm tính của con bé cũng thành thục hơn, đủ để biết bản thân mình muốn gì, cái gì mới là đúng, cũng sẽ có trách nhiệm với sự lựa chọn của bản thân mình hơn."
Nghe thấy những lời Lương Chính Kiều nói, Phương Minh có chút bất đắc dĩ, dù sao cũng là người đọc sách, lời nói rất khéo đưa đẩy, nhưng hàm ý trong lời này không phải muốn nói Tử Du còn nhỏ chưa hiểu chuyện, bị bản thân mình lừa gạt, sợ tương lai sẽ khiến cô hối hận sao?
Giữa lúc Phương Minh chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân.
"Lão Lương, hôm nay nhà ông có việc mừng gì sao? Náo nhiệt như vậy?"
Nơi cửa có một người lớn tuổi xuất hiện, cười tủm tỉm nhìn Lương Chính Kiều, mà khi Lương Chính Kiều nhìn thấy người lớn tuổi này cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó mừng rỡ đứng lên, đi lên nghênh đón, vẻ mặt có chút kích động nói: "Lão Từ, sao ông lại tới đây?"
"Đương nhiên là tôi tới để thăm ông rồi."
Lương Chính Kiều kích động bắt tay với ông lão kia, mà bên cạnh ông lão này còn có một người thanh niên trẻ tuổi, cao cao gầy teo, mang theo mắt kiếng gọng vàng, cả người có vẻ rất có khí chất, tướng mạo cũng là thượng giai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận