Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 368: Long tinh

Chương 368: Long tinh
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------
Cùng lúc đó tấm bùa trên cửa cũng là bắt đầu phát sáng, trong khoảnh khắc lá bùa phát sáng, lá bùa màu đỏ trên cửa sắt bắt đầu phiêu động, đồng thời cháy rừng rực.
Thấy một màn như vậy, biểu hiện của Nhàn Vân đạo trưởng trở nên nghiêm túc, lần nữa tiến tới cờ xí trước mặt, hai tay bấm bấm niệm thần chú,"Dĩ Ngô chi lệnh, động!"
Theo lệnh của Nhàn Vân đạo trưởng, những thôn dân này giơ cuốc và xẻng sắt trên tay lên quơ xuống phía dưới, động tác chỉnh tề, giống như là trải qua huấn luyện rồi.
Mấy phút sau, toàn bộ xung quanh pháo đài bị những thôn dân này đào một cái rãnh sâu hơn một thước, mà giờ khắc này Vương Quốc Đống cũng không có nhàn rỗi, trong tay của hắn mang theo một cái thùng gỗ phong ấn đất vàng.
Đi tới rảnh đất mà những thôn dân này đào lên, Vương Quốc Đống đem thùng phong ấn đất vàng gõ bể, một mùi vị đặc biệt từ trong thùng gỗ truyền ra, Nhàn Vân đạo trưởng nhìn về phía thùng gỗ trong tag Vương Quốc Đống, trong ánh mắt có vẻ nôn nóng, bất quá rất nhanh liềm biết mất.
Vương Quốc Đống hướng miệng thùng gỗ về phía rãnh đất, một chất lỏng màu đen ồ ồ chảy ra, chảy vào bên trong rãnh, theo đường rãnh di chuyển, cuối cùng, toàn bộ rãnh đều tràn đầy chất lỏng màu đen này.
"Xong rồi."
Sau khi Làm xong hết thảy , Vương Quốc Đống quay sang Nhàn Vân đạo trưởng giơ tay ra hiệu d muốn nói mọn chuyện đã đâu vào đấy. Nhàn Vân đạo trưởng gật đầu, chân phải trùng điệp giẫm một cái, trong miệng nhanh chóng niệm chú ngữ.
Phừng!
Không lâu sau, lá bùa màu đỏ trên cửa sắt đột nhiên hóa thành một đám lửa, mà ngọn lửa này bắt đầu khuếch tán, cuối cùng rãnh đất cũn bị ngọn lửa cắn nuốt, giống như một con rồng lửa, vây trọn pháo đài lại
"Xong rồi, trận pháp này rốt cục cũng bị phá."
Nhàn Vân đạo trưởng đột nhiên cất tiếng cười to, vì cảnh trước mât, hắn hao phí biết bao năm tâm huyết, hiện tại rốt cục đại công cáo thành, làm sao có thể không kích động.
"Cho dù ngươi mở ra trận pháp thì có ích lợi gì?"
Nhưng mà đúng vào lúc này, thanh âm của Phương Minh vang lên, hắn cùng Diệp Tử Du còn có một lapx già xuất hiện sau lưng Nhàn Vân đạo trưởng.
Nhàn Vân đạo trưởng quay lại, nhìn ấy đám người Phương Minh, trên mặt không có vẻ gì kinh ngạc, ngược lại còn cười lạnh nói:"Ta đang nghĩ giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đi tìm các ngươi, vậy mà các ngươi đã tự mình đưa tới cửa đỡ cho ta đi tìm."
"Phương Minh, Đường Diễm bọn họ sao vậy?"
Diệp Tử Du quan tâm đến đám người Đường Diễm hơn, bởi vì cô phát hiện đám người Đường Diễm đang ngây dại ứng đó.
Mấu chốt nhất là nhìn thấy bọn họ đến vẫn hờ hững như vậy, chỉ ngơ ngác đứng trước đám lửa.
"Tinh thần Bị khống chế rồi."
Phương Minh liếc mắt liền nhìn thấu những thôn dân này còn có Đường Diễm đang bị khống chế tinh thần, chỉ nghe Nhàn Vân đạo trưởng ra lệnh.
"Mặc dù có chút bất ngờ, vào lúc này lại vẫn có thể gặp được một vị đồng nghiệp, bất quá chàng tri trẻ này, ngươi mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng nói thật, trên đảo này nước đục ngươi không nên đến làm gì."
Nhàn Vân đạo trưởng vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu, mà Vương Quốc Đống bên cạnh lúc này cũng mở miệng,"Đúng vậy, xem ra con ta thích hai người như vậy, nếu như mọi người lúc đó có xích mích, ta cũng không muốn động thủ với các ngươi."
Nghe Nhàn Vân đạo trưởng và Vương Quốc Đống nói, Phương Minh nở nụ cười gằn, ánh mắt nhìn về phía Vương Quốc Đống,"Là một thôn trưởng được người trong thôn yêu mến, nếu để cho những thôn dân này biết, thôn trưởng của bọn họ ngay từ đầu đã tính toán lợi dụng bọn họ không biết biết là họ sẽ cảm nhận như thế nào."
Vương Quốc Đống sắc mặt trở nên có chút xam xịt, hừ lạnh một tiếng:"Ngươi biết cái gì, vương gia của ta vì hòn đảo này bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại thu hồi lợi nhuânn cũng là chuyện nên làm, hơn nữa người trên đảo này chết hết cũng chưa đền hết tội."
"Chỉ nói vậy thôi, ta đối với đảo này đều rất tò mò, không biết mọi người có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta không, ngươi muốn có được cái gì, còn ngươi lại muốn có được cái gì?"
"Còn có năm đó sư phụ ngươi tại sao phải đẩy những nạn dân này dính vào ôn dịch, lại vì sao phải bắt thôn dân hỏa thiêu nạn dân, xây dựng pháo đài này là nhằm mục đích gì?"
Đây là ba mối nghi hoặc của Phương Minh, nghe Phương Minh nói, Nhàn Vân đạo trưởng và Vương Quốc Đống nhìn nhau cười, hai người đã nắm chắc phần thắng, cũng không cần giấu giếm nữa.
"Ta là người rất thích thỏa mãn nguyện vọng của người khác, nhất là nguyện vọng của người sắp chết, ngươi đã tò mò như vâyn, ta đây sẽ nói cho ngươi biết đáp án."
Nhàn Vân đạo trưởng nhìn về phía pháo đài, lúc này lá bùa trên cửa đã bắt đầu biến hóa, ngay cả mặt trên gương cũng xuất hiện vết rách, lại còn không ngừng tăng lên.
"Trong thời gian ngắn như vậy ngươi có thể điều tra ra nhiều tin tức như vậy coi như là khó khăn cho ngươi rồi, còn như ngươi nói sư phụ ta năm đó vì sao phải thiết kế bắt nạn dân dính vào ôn dịch, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể mượn những tay những thôn dân kia giết chết những nạn dân này, cũng mới có thể lừa dối những thôn dân này xây lên pháo đài này.
"Sư phụ ta làm hết thảy những chuyện này cũng là vì pháo đài này, bởi vì dựa theo sư phụ ta nói, đảo Sùng Dương có vị trí rất đặc biệt, nơi đây nằm ở vị trí đầu của long mạch, hơn nữa quan trọng nhất là trước mặt đảo Sùng Dương chính là biển lớn, đầu rồng chính là từ nơi này chảy vào biển lớn, cho nên hắn muốn xây dựng một tòa pháo đài để ngăn long mạch lại, đem long mạch cho chặn ở chỗ này."
"Chặn đứng long mạch khí độ, sau đó làm cho long mạch khí độ tụ lại ở bên trong pháo đài, chỉ cần sau sáu mươi năm, đúng một vòng luân hôg, long mạch khí độ sẽ thay đổi phương hướng, bất quá sau khi long mạch thay đổi phương hướng, ở chỗ này sẽ giữ lại long tinh tinh hoa nhất, đó là trong trời đất năng lượng tinh khiết nhất trong trời đất, đối với bất kỳ người tu luyện nào mà nói đều là chí bảo."
Nhàn Vân đạo trưởng ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, long tinh, trong tu luyện giới là bảo vật vô giá, cho dù là thế lực lớn cũng không có, hơn nữa cho dù có cũng sẽ không dễ dàng sử dụng, trên thị trường càng không thể xuất hiện.
Nguyên nhân rất đơn giản, long tinh có thể dùng để đột phá cảnh giới, nhất là đối với địa cấp cường giả mà nói, đến tầng này mỗi một lần đột phá một cảnh giới đều cực kỳ gian nan, mà nếu có long tinh, chỉ cần là địa cấp cảnh giới đều có thể thuận lợi đột phá đến tầng tiếp theo.
Đây mới là chỗ trân quý của long tinh, cũng chính bởi vì sự trân quý ấy rất nhiều thế lực lớn cho dù có cũng sẽ không dễ dàng sử dụng, mà là đến khi có người đạt tới cảnh giới địa cấp đỉnh phong, có cơ hội đột phá đến thiên cấp mới sử dụng.
Mà sư phụ của Nhàn Vân đạo trưởng mặc dù không đạt tơi đỉnh phong nhưng cũng là địa cấp tầng sáu rồi, hắn đây là chuẩn bị trước cho mình. Dĩ nhiên, cũng không nhất định đợi đến khi đột phá thiên cấp mới sử dụng, đối với rất nhiều tu luyện giả mà nói, địa cấp cảnh giới có thể thăng một tầng là đã rất thỏa mãn rồi.
Phương Minh thu hồi ánh mắt lại, hắn đương nhiên nghe nói qua long tinh, long tinh làlong mạch khí độ ngưng tụ mà thành, mà long tinh muốn hình thành không phảo chỉ có chỉ là long mạch khí độ là đủ.
Long mạch, mặc dù phần lớn đều là cố định, nhưng trong một vài sách phong thuỷ cũng có một loại thuyết pháp, là 60 năm một lần, cũng có thể nói nếu như một long mạch vận hành không nhanh, sáu mười năm sau sẽ thay đổi phương hướng.
Vua chua thồ xứa ngự dụng những thầy phong thủy phụng mệnh đi phá hư long mạch, cũng không phải thật sự là đem long mạch hủy diệt, mà là hủy hoại hoàn cảnh sinh tồn của long mạch bởi vì chỉ khi phá hư hoàn cảnh sinh tồn của long mạch, long mạch sẽ thay đổi phương hướng đi đến nơi khác, phong thuỷ tự nhiên cũng bị phá hết.
Hơn nữa long mạch còn có một đặc điểm rất quan trọng, đó chính là muốn tạo ra chân long chi tử, tối thiểu cũng là cần trăm năm, một cái long mạch chuyển sang nô khá, đối với người dân nơi đó mà nói đương nhiên là chuyện tốt, nhưng để sinh ra chân long chi tử thì còn cần thời gian lắng đọng.
Những thầy phong thủy ngự dụng nàysở dĩ không hủy long mạch, đó là bởi vì hủy diệt long mạch là đi ngược lại ý trời, sợ chính mình lọt vào báo ứng, hơn nữa long mạch dù sao cũng là cực kỳ trân quý và thưa thớt, hủy bỏ thật sự là quá đáng tiếc.
Đương nhiên, trên đời này là rất công bằng, khi một cái long mạch rời đi sẽ để lại long tinh cực kỳ trân quý còn như long tinh này nhiều hay ít còn phụ thục vào quy mô của long mạch.
Đảo Sùng Dương là một cái thủy mạch chi Long, mặc dù không tính là long mạch lớn, nhưng chi Long cũng là rồng, chỉ cần là long mạch đều sẽ có long tinh xuất hiện.
"Khiến một long mạch thay đổi phương hướng không phải là một chuyện dễ dàng, sư phụ ta không phải chuyên môn nghiên cứu phong thủy, cũng sẽ không bố trí Phong thủy trận, cho nên, ông ấy chỉ có thể lợi dụng áp thắng chi thuật."
Nghe Nhàn Vân đạo trưởng nhắc đến áp thắng chi thuật, co ngươi Phương Minh co rút lại một chút, áp thắng chi thuật ở trong phong thủy rất thịnh hành, nhất là dùng để phá hư phương diện phong thủy, thường thấy nhất chính là lợi dụng một ít tà vật, tỷ như thi thể động vật, hoặc là đóng đinh sắt lên mộ phần của người ta.
Dĩ nhiên, phá hư long mạch không dễ dàng, áp thắng vật cũng không phải thứ bình thường, sư phụ của Nhàn Vân đạo trưởng lại không muốn gây quá nhiều chú ý, cuối cùng chỉ nghĩ ra phương pháp đàu độc nạn dân vô cùng độc ác.
Những nạn dân sau khi trúng độc bị thôn dân đốt chết, mang theo vô tận oán khí, mà nguồn oán khí đúng là có thể dùng để giữ lại long mạch khí độ, mặt khác cái trong pháo đài cũng ngầm bố trí phong thủy, có thể bảo đảm oán khí không tiêu tan hơn nữa càng ngày càng đậm.
Vì có thể làm cho các thôn dân bảo vệ bí mật này, sư phụ của Nhàn Vân đạo trưởng đem toàn thôn thôn dân dìm xuống nước, mà những thôn dân này bởi vì sợ bại lộ chân tướng, cũng bắt đầu giả tạo lời nói dối cho đời kế tiếp.
Sư phụ của Nhàn Vân đạo trưởng nói với các thôn dân, chỉ cần một trăm năm, oán khí của nạn dân trong pháo đài này sẽ tiêu tán đi, đến lúc đó có thể dỡ pháo đài xuống, nhưng mà những thôn dân này cũng không biết là, đợi đến lúc đó sư phu của Nhàn Vân đạo trưởng sớm đã đem long tinh bên trong đi rồi.
Nhưng mà, có đôi khi kế hoạch cho dù tốt đến mấy cũng có những chuyện không lường trước được, sư phụ của Nhàn Vân đạo trưởng cũng không ngờ là, còn chưa có đợi hắn lấy được long tinh, hắn đã bị kẻ thù của mình chém giết.
Sư phụ của Nhàn Vân đạo trưởng chết rồi, mà Nhàn Vân đạo trưởng làm làm đồ đệ cũng hiểu được kế hoạch của sư phụ mình, nếu như sư phụ hắn ở đây hắn tự nhiên là không dám có tâm tư riêng nhưng bây giờ sư phụ hắn chết rồi, hắn tự nhiên là có ý đồ với long tinh.
Bất quá Nhàn Vân đạo trưởng không có nghĩ tới là, sư phụ hắn vì phòng ngừa người ngoài đột nhâp, toàn bộ pháo đài đều thiết trí trận pháp bảo vệ chính là chỗ trận pháp làm cho hắn lần trước suýt chút nữa ngã xuống , cho tới sau này từ bên trong gian phòng của sư phụ hắn tìm được một cái ám cách, bên trong ghi chép lại trận pháp, lúc này mới có phương pháp phá giải.
Toàn bộ tòa thành là bị thiên la oán khí trận trong kỳ môn độn giáp bao vây lấy, cái gọi là thiên la oán khí trận, chính là đem oán khí hóa thành kiếm khí đả thương người, nếu có người tới gần cổng pháo đài sẽ tự động khởi động, chém giết người đó.
Nếu muốn phá giải trận này chỉ có hai biện pháp, một mạnh mẽ phá giải, nhưng cái này tối thiểu cần người muốn phá trận có thực lực cường đại, dù rất muốn nhưng Nhàn Vân đạo trưởng cũng không có được thực lực này.
Biện pháp thứ hai chính là áp thắng chi thuật, Vương Quốc Đống từ trong thùng gỗ đổ ra dòng máu màu đen không phải thứ gì khác ngoài trân châu đen mài thành bụi phấn sau đó điều phối xuất ra, hơn nữa tất cả đều là trân châu đại, là Vương Quốc Đống và Nhàn Vân đạo trưởng dùng hết tiền tiết kiệm mới có được.
Ngoài cái đó ra chính là những thôn dân này, năm đó chết hơn hai trăm nạn dân, mà ở trong đó cũng là có hơn hai trăm thôn dân, những thôn dân này đều là con cháu của những thôn dân ngày đó, mà đối với nạn dân bị đầu độc chết mà nói, đây chính là con cháu của kẻ thù của bọn họ.
Cho nên khi oán khí của nạn dân bên trong pháo đài này cảm nhận được tồn tại củ hôn dân sẽ trở nên cực kỳ không ổn định, thậm chí sẽ đột phá trận pháp khống chế, nhiễu loạn quá trình vận hành của trận pháp.
Đối với thiên la oán khí trận mà nói, nếu như không thể thao túng oán khí, trận pháp này cũng không còn tác dụng gì nữa, cái này và một phát súng không có đạn cũng giống nhau, sẽ không có bất kỳ lực uy hiếp và thương tổn nào.
Nước Trân châu đen có tác dụng là phá hư căn cơ của trận pháp, còn thôn dân xuất hiện sẽ phá hư uy lực của trận pháp vì trân châu đen tự nhiên trân là tuyệt linh thể, giống như người thường nói chính là vật cách điện, không giống nhau ở x chính là một thứ là thiên địa linh khí, một thứ là điện.
Từ chỗ Nhàn Vân đạo trưởng, Phương Minh đã biết câu trả lời mong muốn rồi, ánh mắt nhìn về phía Vương Quốc Đống, đối với lai lịch Vương gia hắn vẫn không rõ ràng lắm.
"Năm đó, sư phụ của Nhàn Vân đạo trưởng lên đảo, cha ta liền nhận ra hắn, bởi vì cha ta trước đây cũng đã gặp qua sư phụ của Nhàn Vân đạo trưởng."
Đến lúc này, Vương Quốc Đống cũng không giấu giếm, nói ra chân tướng năm đó.
Năm đó khi sư phụ của Nhàn Vân đạo trưởng Khưu Thần Tử xuất hiện ở trên đảo, nói cho thôn dân là hắn lần đầu tiên tới đảo này, nhưng cha của Vương Quốc Đống lại nhận ra Khưu Thần Tử, bởi vì hắn đã từng gặp qua Khưu Thần Tử, mặc dù chỉ là đứng từ xa và chỉ gặp mặt một lần, nhưng hắn cảm giác mình không có nhìn lầm.
Khi cha của Vương Quốc Đống nhìn thấy Khưu Thần Tử ở bên ngoài, lúc đó hắn cùng mấy người bạn rời đảo vào thành mua vài món đồ, kết quả ngay lúc đó đụng phải Hà quả phụ cùng thôn, lúc đó cha Vương Quốc Đống nhìn thấy Hà quả phụ và một vị đạo sĩ trẻ đi cùng nhau, hai người còn rất thân mật.
Cho nên, khi mới gặp lại Khưu Thần Tử,cha của Vương Quốc Đống rất kinh ngạc, hơn nữa Khưu Thần Tử sau khi lên đảo lại không đi tìm Hà quả phụ, tò mò, cha của Vương Quốc Đống quyết định đi tìm Hà quả phụ.
Khi cha của Vương Quốc Đống tới nhà của Hà quả phụ, phát hiện Hà quả phụ khóe mắt đỏ bừng đúng là mới vừa khóc, mà sau khi cha của Vương Quốc Đống ép hỏi, Hà quả phụ rốt cục nói ra chân tướng.
"Mọi người cho là tại sao góa phụ muốn thu dưỡng những đứa bé này? Chẳng lẽ là bà ấy thiện tâm quá độ sao? Sai rồi, bà ấy biết hành vi phạm tội của người đàn ông của mình, bà ấy là muốn chuộc tội, nhưng cuối cùng, bảy đứa bé vẫn phải chết, nhưng lại trả giá bằng con của mình, thật là cực kỳ buồn cười."
Vương Quốc Đống nhe răng cười, Phương Minh nhướng mày, sau một khắc ánh mắt mang theo sự lạnh lùng nhìn về phía Vương Quốc Đống,"Cho nên, trước đây những thôn dân kia sở dĩ ở bãi biển phát hiện con của nạn dân, là bởi vì ngươi cha ngươi âm thầm an bài."
"Không sai."
Vương Quốc Đống trực tiếp thừa nhận.
Phương Minh không có hỏi nữa, hết thảy câu đố đều đã có câu trả lời, Hà quả phụ bởi vì áy này mà thu dưỡng bảy đứa trẻ, cha của Vương Quốc Đống từ chỗ Hà quả phụ đã biết mục đích sau đó của Khưu Thần Tử, động tà niệm, cũng muốn long tinh bên trong pháo đài, tuy hắn không biết tác dụng của long tinh, thế nhưng hắn từ chỗ Hà quả phụ biết rằng, long tinh là vô giá.
Chỉ cần lấy được bảo vật bên trong, Vương gia bọn họ có thể giàu có, có thể rời khỏi đảo này, lên bờ sinh sống, làm người giàu có.
Vì mục đích này, cha của Vương Quốc Đống một mực trù tính, bất quá đáng tiếc là hắn không có chờ được ngày này, cho nên đem mọi thứ nói lại cho Vương Quốc Đống.
Mấy năm trước, khi Nhàn Vân lên đảo Vương Quốc Đống đã là thôn trưởng cùng với Nhàn Vân đạt thành hiệp nghị, đó chính là cùng hợp tác mở pháo đài này ra, đồ vật bên trong chia mỗi người phân nửa.
Nhàn Vân cần Vương Quốc Đống đi lừa dối thôn dân, mà Vương Quốc Đống cần Nhàn Vân phá giải trận pháp bao vệ pháo đài, có thể nói hai người là ăn nhịp với nhau, thời gian mấy năm qua hai bên liền một mực hành động, mãi đến khi gần đây mới phát giác được thời cơ chín muồi.
"Ta biết ngươi chính là đứa bé mất tích năm đó, mặc dù không biết ngươi vì sao có thể mở miệng nói chuyện, nhưng những năm gần đây ngươi làm chuyện mờ ám gì ta đều biết, sở dĩ không đả động ngươi, bất quá là giữ lại ngươi để đe dọa những thôn dân kia, chỉ có sự tồn tại của ngươi, những thôn dân kia mới có thể càng thêm nghe lời của ta."
"Cho nên từ một điểm này mà nói, ta còn muốn cảm ơm ngươi, cảm ơn ngươi tạo nên đồng dao, làm cho những trong lòng thôn dân càng thêm hoang mang lo sợ, thế cho nên Vương gia ta nói cái gì bọn họ đều tin tưởng."
Vương Quốc Đống nhìn về phía lão già có vết sẹo trên mặt có vẻ đắc ý,"Bất quá bây giờ giá trị lợi dụng của ngươi đã không còn, đến khi ta vào được pháo đài rồi, đến lúc đó ngươi chính là hình nhân thế mạng."
Xã hội bây giờ, nếu như không ai đổ vỏ, thì cho dù là chiếm được long tinh, Vương Quốc Đống cũng không thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cho nên hắn nhất định phải tìm một người đổ vỏ, mà lão già có vết sẹo chính là đối tượng thích hợp nhất.
Một người đối với các các thôn dân có huyết hải thâm thù, hạ độc hại chết người của toàn thôn, loại chuyện như vậy không phải không làm được, mà Vương Quốc Đống bất quá là may mắn tránh thoát một kiếp, cuối cùng còn thay các thôn dân báo thù, bắt được lão già có vết sẹo.
Dĩ nhiên, khi đó lão già này cũng đã bị Nhàn Vân mê hoặc tâm trí rồi, coi như là cảnh sát thẩm vấn cũng hỏi không ra cái gì khác, cho nên hắn hoàn toàn có thể không lo ngại gì sau khi trở nên giàu có.
Trên mặt lão già không có vẻ gì là giận dữ, ngược lại trên khuôn mặt già nua còn lộ ra nụ cười,"Mọi người lại chờ cơ hội này, ta cũng vậy, chờ các ngươi đến."
Ngh lão già có vét sẹo nói Vương Quốc Đống và Nhàn Vân đồng thời sửng sốt một chút, mà Phương Minh vào lúc này cũng lên tiếng.
"Ông ấy không phải là con của nạn dân, ông ấy là con trai ruột của Khưu Thần Tử, cũng chính là con ruột của Hà quả phụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận