Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 288: Trừng phạt đúng tội

Chương 288: Trừng phạt đúng tội
Bên ngoài siêu thị cuồng phong gào thét, Phương Minh ngừng dậm chân, bắt đầu di chuyển xung quanh cái gương hình thoi kia.
Một bước, hai bước, ba bước. . .
Sau bảy bước, Phương Minh đã đi một vòng quanh cái gương hình thoi, mà ngay khi cậu đi được một vòng, chiếc gương hình thoi vốn đang cố định lại bắt đầu lay động.
Xích sắt cố định cái gương cũng lay động theo, trong mắt Phương Minh hiện lên tia sáng, ngay sau đó đột nhiên vỗ một chưởng hướng về phía cái gương.
Cờ-rắc!
Một chưởng này vỗ xuống, trên mặt gương xuất hiện chằng chịt vết rạn nứt, sau đó lập tức vỡ vụn rơi trên đất.
Vốn là chiếc gương cao ba mét, sau khi vỡ nứt thì chỉ còn lại không tới nửa mét, bên trong mảnh kiếng bể rơi trên mặt đất còn có thủy nê chưa ngưng kết.
Ánh mặt trời chiếu xuống những mảnh gương vỡ trên mặt đất tạo thành từng tia sáng lóa mắt, như những ngôi sao sáng chói trên bầu trời, quang mang bắn ra bốn phía.
"Tinh la kỳ bố(1), sát khí phân lưu."
(1)Tinh la kỳ bố: bố trí như sao trên trời
Phương Minh quát nhẹ một tiếng, đây mới là hậu thủ của cậu, phương vị dao động của mặt gương hình thoi này ảnh hưởng tới cuồng phong ở bên ngoài, có tác dụng ngưng tụ sát khí.
Ngay khoảnh khắc khi tấm gương tan vỡ, đường trùng sát khí đã tăng lên gấp đôi so với con số gấp 15 lần khi cậu ngừng dậm chân.
Vù vù!
Gió thổi mạnh tới mức ngay cả Phương Minh cũng không đứng vững, dù cậu đã vận chuyển Vu Sư chi lực trong cơ thể tới cực hạn, thế nhưng vẫn khiến cơ thể cậu phải lảo đảo mấy vòng.
"Hiện tại chỉ còn chờ kết quả sau cùng rồi."
Phương Minh lui về phía sau vài bước cách xa tấm gương hình thoi, đây chính là nơi có sát khí cuồng bạo nhất. Chuyện cậu nên làm cũng đã làm rồi, hiện tại chỉ còn chờ xem sát khí này có thể cuốn âm khí đi hay không.
"Lấy sát chế âm, thì ra mục đích của cậu ta là như vậy!"
Trong siêu thị, vẻ mặt của Triệu Khang tràn ngập kinh ngạc, cuối cùng lão ta cũng đã nhìn ra kế hoạch của Phương Minh rồi, đó chính là lợi dụng đường trùng sát khí chấn trụ hoặc trực tiếp hủy diệt âm khí.
Đúng là một người điên!
Triệu Khang đờ đẫn lẩm bẩm trong miệng, loại hành động lấy bạo chế bạo như thế này cho dù lão ta có biết cũng sẽ không sử dụng, bởi vì nó quá điên cuồng, hơn nữa chỉ cần sơ sẩy một chút thôi chắc chắn sẽ khiến bản thân lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
"Mãnh liệt hơn chút đi."
Phương Minh nhắm mắt lại, tuy rằng cậu không thể cảm nhận cặn kẽ thế nhưng cậu biết rõ, dưới sự phản xạ của mặt gương hình thoi, những đường trùng sát khí hóa thành từng đạo lưỡi dao sắc bén, mỗi một đạo lưỡi dao sắc bén đều xông về phía dưới của siêu thị, va chạm mãnh liệt với âm khí bên dưới.
Hiện tại việc cậu có thể làm chính là chờ đợi kết quả.
Cuồng phong gào thét không ngừng, đám người ông cụ Tần bên trong siêu thị đột nhiên cảm giác được một cơn gió lạnh thổi đến, thế nhưng cơn gió này là từ đâu thổi tới vậy?
"Lạnh quá, trong siêu thị tại sao có thể có cơn gió lạnh lẽo tới như vậy? Nó từ đâu thổi tới đây?"
Trên mặt đám người ông cụ Tần tràn ngập nghi hoặc, trời đang nóng bức khó chịu thế nhưng cơn gió này lại khiến bọn họ lạnh tới rùng mình, nhất là Triệu Khang, sắc mặt lão ta đại biến, bởi vì lão ta biết này gió lạnh chính là âm khí ở dưới siêu thị.
Âm khí xuất hiện ở trong siêu thị, thậm chí mọi người còn có thể cảm nhận được nó, điều này nói rõ sát khí đã có thể thật sự lôi được âm khí bên dưới ra ngoài.
Hiện tại chỉ có thể hi vọng âm khí mạnh mẽ hơn sát khí, nếu sát khí thổi tan âm khí, như vậy vậy bố cục phong thủy của lão ta sẽ hoàn toàn mất hiệu lực.
Nhưng mà, Triệu Khang nhất định phải thất vọng, dưới sự công kích mạnh mẽ của đường trùng sát khí, âm khí bên trong siêu thị không ngừng tiêu tán, chỉ trong không tới một phút đồng hồ, mọi người đã không còn cảm nhận được chút gió lạnh nào nữa.
"Cậu ta thành công?"
Trên mặt Triệu Khang tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, âm khí cứ tiêu tán như vậy?
Bên ngoài siêu thị, trong mắt Phương Minh cũng hiện lên tia sáng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, có điều gần như ngay lập tức cậu lại nhíu mày nhìn về phía trước cửa siêu thị.
"Haha, thất bại!"
Gió lạnh lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa gió lạnh này còn cuồng bạo hơn so với lúc trước, trên mặt Triệu Khang lộ ra vẻ hưng phấn, này gió lạnh xuất hiện nói rõ âm khí vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn là tồn tại mạnh mẽ hơn cả lúc trước.
"Chắc chắn là tác dụng của Thúc Âm Phù, chắc chắn là như vậy!"
Trong mắt Triệu Khang lộ ra vẻ đắc ý, nhưng mà ngay sau đó lão ta lập tức trợn tròn mắt, chẳng những lão ta mà ngay cả Tần Tùng cũng là như thế, bởi vì khi cơn gió lạnh này thổi đến những người khác chỉ cảm giác lạnh lẽo mà thôi, thế nhưng hai người Triệu Khang cùng Tần Tùng lại cảm thấy từng cơn đau nhói như bị dao cắt!
"Đây là âm khí trả thù? Không thể nào, âm khí không có ý thức, cho dù muốn trả thù cũng phải trả thù ông chủ tiệm lẩu mới đúng!"
Vẻ mặt Triệu Khang ngơ ngác, cho dù cảm thấy không thể nào hiểu nổi thế nhưng lão ta gần như không chút do dự vọt nhanh ra khỏi siêu thị, bởi vì lão ta biết rõ một khi âm khí nhập thể, thân thể của lão ta chẳng khác nào bị phế đi.
Cho nên chỉ có thể chạy ra bên ngoài, chí ít ở bên ngoài có sát khí, âm khí này không thể nào tiếp xúc với lão ta được.
Nhưng mà, điều khiến Triệu Khang không nghĩ tới chính là ngay khi lão ta vừa chạy ra ngoài, sát khí cuồng phong gầm thét cuốn tới, trong nháy mắt thổi bay Triệu Khang ra ngoài mấy mét, cả người nặng nề ngã trên mặt đất.
Điều khiến lão ta cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là cuồng phong thổi bay hết quần áo trên người lão ta, lúc này đây lão ta không chỉ không mặc áo, mà ngay cả quần ở bên dưới cũng đã bị thổi nát!
Triệu Khang cuộn tròn trên mặt đất, hai tay vội vã che ở nơi đó, vẻ mặt xấu hổ không thể nói được thành lời.
Trong siêu thị, đám người ông cụ Tần cùng Tần Tố Tố trợn tròn mắt, rõ ràng biết bên ngoài đang có cuồng phong gào thét, sao Triệu đại sư này lại bất chấp tất cả mà xông ra ngoài?
"Thì ra, Triệu đại sư này có sở thích bại lộ." Mãi nửa ngày sau Tần Tố Tố mới mở miệng, khóe miệng không nhịn được cong cong lên.
"Cái này..."
Ông cụ Tần không biết nên nói cái gì cho phải, ánh mắt ông nhìn về phía con trai, chỉ là vừa nhìn ông liền ngây ngẩn cả người, bởi lúc này con trai ông ta đang nằm trên mặt đất, môi thâm tím, cả người không ngừng run run, thậm chí còn trào bọt mép.
"A Tùng… A Tùng… Mau! Mau xem A Tùng làm sao vậy?"
Vẻ mặt ông cụ Tần trở nên bối rối, mà mấy người Tần Tố Tố lúc này cũng là chú ý tới thảm trạng của Tần Tùng, cả đám đều trợn tròn mắt, đây chẳng lẽ là đột nhiên mắc bệnh?
Bên ngoài siêu thị, nhìn Triệu Khang đang liều mạng che chắn nửa người dưới, trong mắt Phương Minh đột nhiên hiện vẻ hiểu rõ.
"Đó cũng không phải âm khí, mà là oán khí từ lũ chó bị sát hại tàn nhẫn."
Đúng vậy, mặc dù Triệu Khang cũng không tự mình giết chó, thế nhưng tất cả đều là do lão ta bố trí đấy. Nếu không có âm mưu của lão ta thì những con chó này cũng sẽ không chết, lão ta mới là kẻ chủ mưu đứng sau màn.
Vài phút sau đó cuồng phong cuối cùng cũng dừng lại, Triệu Khang cũng có thể đứng lên, chỉ là giờ phút này trên gương mặt già nua của lão ta tràn ngập vẻ xấu hổ, nhất là nhớ tới siêu thị này có camera quan sát, chắc chắn những hình ảnh xấu hổ của lão ta đều đã bị quay lại.
"Phương Minh, cậu mau đến xem xem anh trai của tôi, hình như anh ta bị bệnh."
Trước cửa siêu thị truyền đến tiếng la của Tần Tố Tố, Phương Minh đi qua, nhìn thấy Tần Tùng té trên mặt đất không ngừng co quắp cùng sùi bọt mép, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cười lạnh.
"Không phải anh ta bị nhiễm bệnh, đây là báo ứng."
Lời nói của Phương Minh thu hút ánh mắt của đám người nhà họ Tần.
"Quả thật là phong thuỷ không có ý thức tự chủ, thế nhưng những con chó kia thì có. Để bố trí bố cục phong thủy này, anh ta đã sát hại tàn nhẫn nhiều chó như vậy, hiện tại oán khí của những con chó này tới tìm anh ta báo thù mà thôi."
Ông cụ Tần nghe được lời nói của Phương Minh, gương mặt tràn đầy nếp nhăn càng thêm nhíu lại, quay qua hỏi Tần Tố Tố: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
"Cha, ngày hôm qua con phát hiện ở bãi đậu xe dưới tầng hầm có một phòng đông lạnh của cửa hàng lẩu chó, phòng đông lạnh này là do anh hai cố ý xây dựng cho tiệm lẩu kia, bên trong có trên trăm thi thể chó bị sát hại rất tàn nhẫn."
Tần Tố Tố không tiếp tục giấu giếm nữa rồi: "Dựa theo lời Phương Minh nói, anh hai muốn lợi dụng máu chó để trấn trụ âm khí phía dưới siêu thị của chúng ta, sau đó lại giải phóng âm khí này để nó trả thù siêu thị, khiến việc kinh doanh của siêu thị không thể khá lên được."
"Nếu hôm qua con đã biết tại sao lại không nói cho cha?"
"Con sợ cha không tin con, cho nên mới không nói." Tần Tố Tố cúi đầu, đáp.
"Súc sinh, thật đúng là súc sinh, nhà họ Tần chúng ta mặc dù đã chiếm đoạt không ít công ty trên thương trường, thế nhưng trước nay chưa từng làm chuyện mất hết nhân tính như vậy."
Ông cụ Tần tức giận tới cả người run rẩy, quải trượng trong tay gõ mạnh xuống sàn nhà mấy lần.
"Cha, cha bình tĩnh lại đã."
Những người khác trong nhà họ Tần cũng vội vàng khuyên nhủ, ông cụ đã có tuổi tuyệt đối không được tức giận.
"Đúng, bây giờ còn phải xem tình hình của anh hai trước đã." Tần Tố Tố cũng theo chân mở miệng, dù sao đi nữa đây cũng là anh hai của cô ấy.
"Phương tiên sinh, là do tôi không biết dạy con mới dưỡng ra một tên súc sinh như thế, nhưng tên súc sinh này dù sao cũng là con trai của tôi, xin Phương tiên sinh ra tay cứu giúp."
Ánh mắt của ông cụ Tần nhìn về phía Phương Minh, ông ta là người dày dạn kinh nghiệm, biết vấn đề của con trai mình sợ rằng có tới bệnh viện cũng không có tác dụng gì.
"Thứ cho tôi bất lực."
Phương Minh trực tiếp cự tuyệt không chút suy nghĩ, hết sức gọn gàng mà linh hoạt.
"Này..."
Ông cụ Tần cứng họng, đưa mắt nhìn về phía con gái, Tần Tố Tố vừa nhìn đã biết suy nghĩ của cha, ông ấy đây chính là nghĩ Phương Minh là bạn mình, muốn mình năn nĩ cậu cứu giúp anh hai.
"Phương Minh…"
"Chị Tố Tố không cần nói nữa, vấn đề này tôi cũng bất lực, vạn vật trên thế gian đều có linh tính, mỗi người đều phải là chịu trách nhiệm với những chuyện người đó đã làm ra."
Phương Minh không để Tần Tố Tố có cơ hội mở lời, nhìn Tần Tùng đang nằm co giật trên mặt đất: "Yên tâm đi, anh ta sẽ không chết đâu."
Chết là không chết được, nhưng trong lòng Phương Minh cũng biết, từ nay về sau Tần Tùng ắt hẳn sẽ trở nên điên cuồng, giống người bị bệnh chó dại vậy, bởi trên người anh ta hiện tại chứa đựng tất cả oán khí của những con chó đã chết đi.
Đây cũng là lý do vì sao Triệu Khang tình nguyện chạy ra ngoài chịu sát khí cuồng phong tra tấn, cũng không muốn ở lại bên trong siêu thị, đi ra ngoài cùng lắm cũng chỉ mất mặt mà thôi, nếu tiếp tục đợi ở bên trong chắc chắn sẽ trở thành phế nhân.
"Lão phu đi đây!"
Thấy thảm trạng của Tần Tùng sắc mặt Triệu Khang đột biến, trong lòng lại âm thầm cảm thấy may mắn, lúc này lão ta không dám tiến vào siêu thị nữa, bụm lấy chỗ đó muốn đón xe rời khỏi đây.
Nhưng mà lão ta còn chưa ra tới được, không biết mấy con chó lang thang từ đâu xuất hiện, những con chó lang thang này điên cuồng đuổi theo hướng phía Triệu Khang chạy trốn.
"Gâu gâu gâu."
"Cút đi, bọn mày mau cút đi, những con chó ngu xuẩn này."
"Ai ôi! Cút! Mau cút đi cho tôi! Ai ôi!... Lăn."
Mấy con chó lang thang nhào lên xô ngã Triệu Khang xuống, liều mạng cắn xé, thậm chí có một con chó còn quay qua cắn nửa người dưới của Triệu Khang.
Trước cửa siêu thị, khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái... Từ này về sau vị Triệu đại sư này sợ rằng chỉ nghĩ tới chó thôi cũng sẽ thấy sợ hãi.
Có điều, đây đều là trừng phạt đúng tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận