Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1037: Nhân vật lớn

Chương 1037: Nhân vật lớn
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, lại nhìn tiểu viện trước mặt, Sở Niệm Điệp không hiểu vì sao lúc trước mình lại có quyết định như vậy, thực sự đưa người thanh niên xa lạ này về tiểu viện của chính mình.
Trong tiểu viện chỉ có cô ấy và hai nha đầu An An cùng Tư Tư, nếu đối phương thật sự có ý đồ gây rối gì, sợ rằng...
Do dự cùng hối hận đầy rẫy trong lòng Sở Niệm Điệp.
"Sở cô nương, tôi không vào bên trong viện đâu, không phải ở đây còn có một trúc đình ấy ư, ta cứ ở trong trúc đình ấy là được rồi."
Sở Niệm Điệp quay đầu, trong mắt có tia sáng, nhưng ngay sau đó dường như cô ấy lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Dù gì đối phương cũng là quỷ tu, hơn nữa lại có thể tính là người có ân cứu mạng mình, cũng giúp mình tránh khỏi việc bị xâm phạm, nếu cứ để người ta ở bên ngoài viện như thế hình như có chút xin lỗi người ta.
"Đối với ta, có đang ở nơi nào cũng giống nhau, dù sao ta cũng là người tu luyện."
Phương Minh gần như có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Sở Niệm Điệp, mà lời của cậu cũng khiến Sở Niệm Điệp thở phào nhẹ nhõm, chí ít cảm giác áy náy trong lòng cô ấy đã ít đi một phần.
Lựa chọn không vào viện là vì Phương Minh có suy tính khác, thứ nhất là bản thân cậu ở đâu cũng giống nhau, thứ hai là cậu không muốn có liên hệ quá sâu với những người ở cõi âm, cậu chỉ cần một thân phận cùng nơi dừng chân mà thôi.
Mà cậu vừa ở đã ở nửa tháng.
Thời gian nửa tháng này, Phương Minh đi theo Sở Niệm Điệp rời khỏi Xuân Nhạc Cung hai lần, ngoài ra cậu vẫn luôn ở lại bên trong Xuân Nhạc Cung. Sau khi quan sát một thời gian, cậu đã có hiểu biết khá rõ ràng về Xuân Nhạc Cung.
Các cô gái bên trong Xuân Nhạc Cung thực sự giống ca nữ vũ nữ bên trong giáo phường chuyên cung cấp cho các quan lại quyền quý chơi đùa, mà mấy cô gái trong Xuân Nhạc Cung được phân ra làm hai loại, một loại là vì phạm tội mà bị giáng chức sau đó bị đưa vào đây, còn một loại khác là bị bán vào, người trước còn có một chút nhân quyền, nhưng người sau hoàn toàn mặc cho Xuân Nhạc Cung bài bố.
Cha Sở Niệm Điệp vốn là một quỷ tu Ngũ phẩm, tu luyện thành cuồng, vẫn luôn muốn đột phá đến cảnh giới Lục phẩm, vì thế đã dành hết tài sản để mua tài nguyên tu luyện, chỉ có điều của cải của nhà họ Sở cũng không nhiều, mà bảo vật tăng cơ hội đột phá từ Ngũ phẩm đến Lục phẩm đều có giá trên trời, cho nên cha Sở Niệm Điệp đã đi lên con đường tà đạo.
Chính hắn tự chế quỷ tệ giả, lợi dụng những quỷ tệ giả này để mua một số vật phẩm, đương nhiên, cha Sở Niệm Điệp cũng không ngu, không sử dụng những quỷ tệ giả này trong Sơn thành mà xuống quận cùng thành trấn bên dưới để sử dụng, làm vậy cũng khó bị người nhìn thấu hơn, cho dù bị người ta phát hiện, lấy thực lực của hắn cũng có thể nhanh chóng chạy thoát.
Nhưng người thường đi bên bờ sông làm sao có thể không ướt giày, cuối cùng cũng có người phát hiện chuyện cha Sở Niệm Điệp làm tiền giả, hắn bị quận trưởng quận dưới đích thân bắt được, trực tiếp xử tử, mà Sở Niệm Điệp cũng vì tội lỗi của cha mà bị ghi vào tiện tịch, đưa vào Xuân Nhạc Cung.
Điều may mắn nhất là Sở Niệm Điệp có dung mạo xuất chúng, hơn nữa còn có chút tài nghệ, cũng được rất nhiều công tử ca tới đây chơi đùa tâng bốc, nói cho cùng, đối với một số công tử ca có quyền lại có tiền, chuyện bọn hắn quan tâm hơn khi đi tán giá là tinh thần, bọn hắn muốn mấy cô gái ấy cam tâm tình nguyện.
Điểm này cũng giống với mấy thư sinh thời Trung Quốc cổ đại, thích đi thanh lâu uống rượu, sau đó dựa vào dung nhan cùng tài hoa của mình để chinh phục những hoa khôi này, hưởng thụ loại cảm giác thành tựu ấy...
"Ngày hôm nay tất cả mọi người phải giữ vững tinh thần, cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp, đêm nay sẽ có khách quý quang lâm Xuân Nhạc Cung, người tới lần này là nhân vật lớn chân chính, nếu ai có lầm lỗi gì thì cứ chờ chết đi."
Sáng sớm, quản sự Xuân Nhạc Cung đã lần lượt báo tin đến mỗi một cô gái, trong nháy mắt, toàn bộ Xuân Nhạc Cung sôi trào.
Bởi vì dựa theo những lời quản sự nói, đêm nay sẽ có vài vị quyền quý đứng đầu Lạc Sơn quang lâm Xuân Nhạc Cung, cũng không phải mấy tên ăn chơi trác táng như trước đây mà là nhân vật lớn chân chính.
Trong lòng mấy cô gái ở Xuân Nhạc Cung, có thể tìm được một vị công tử ca có tiền đã rất không tồi rồi, mà sự lựa chọn tốt hơn chính là một số quỷ tu trẻ tuổi có thiên phú tu luyện, đương nhiên, nếu là loại sau không phải cô gái Xuân Nhạc Cung bình thường có thể mơ mộng tới, chỉ có một số cô gái cấp bậc hoa khôi mới có thể ảo tưởng một chút, dù chỉ làm thiếp cũng đã may lắm rồi.
Nhưng lần này quản sự lại nói, thân phận của người tới đêm nay còn cao quý hơn những quỷ tu thiên tài trẻ tuổi, đó là nhân vật lớn chỉ giậm chân một cái cũng đủ khiến toàn bộ Lạc Sơn rung động.
"Nghe nói, Xuân Nhạc Cung chúng ta sẽ có cường giả chân chính đến."
"Đương nhiên tôi cũng nghe thấy rồi, hơn nữa khả năng rất lớn người tới là cường giả Lục phẩm, chỉ có cường giả cấp bậc này mới có thể xem là nhân vật lớn."
Đông đảo cô gái trong Xuân Nhạc Cung bắt đầu tụ tập thảo luận sôi nổi, ngay cả hai nha hoàn của Sở Niệm Điệp là An An cùng Tư Tư cũng thầm lén nghị luận.
"Lần cuối cùng có cường giả Lục phẩm đến Xuân Nhạc Cung đã là chuyện của năm năm trước đúng không, lúc ấy chúng ta vừa được tiểu thư chọn trúng."
"Đúng đúng đúng, ta nhớ lần đó vị đại nhân kia nhìn trúng một vị hoa khôi thời ấy, sau đó vị kia hoa khôi kia trực tiếp một bước lên trời thoát khỏi tiện tịch, được đại nhân kia thu vào gia môn."
Trên mặt An An cùng Tư Tư có vẻ hâm mộ, một khi bị cách chức trở thành tiện tịch, ba đời không thể trở mình, cho dù có người chuộc thân giúp các cô ấy rời khỏi Xuân Nhạc Cung, nhưng thân phận tiện tịch vẫn bị giữ lại.
Đương nhiên, quy củ này chỉ dành cho những người bình thường, nếu được Lục phẩm đại nhân coi trọng, chỉ cần một câu nói của đại nhân ấy đã có thể thay đổi thân phận này.
Quy tắc vĩnh viễn dùng để giới hạn người thường, những giai tầng đặc quyền chân chính là người chế tạo hoặc hưởng thụ quy tắc.
"Tiểu thư, vì sao tiểu thư lại mất hứng, ta thấy lần này tiểu thư phải trang điểm thật cẩn thận, nếu có thể được những đại nhân kia coi trọng, chúng ta có thể thoát khỏi Xuân Nhạc Cung."
Sở Niệm Điệp nhìn An An cùng Tư Tư đang hưng phấn không thôi, khuôn mặt lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ, người khác cảm thấy đây là một cơ hội tốt để có thể thoát khỏi Xuân Nhạc Cung, nhưng cô ấy lại không cho là như vậy.
Cường giả Lục phẩm thực sự có thể khiến cô ấy thoát khỏi tiện tịch, nhưng tương tự cũng có nghĩa quy tắc của Xuân Nhạc Cung không có một chút tác dụng nào đối với người ta, chỉ cần bị người ta coi trọng, căn bản là không thể lựa chọn chạy trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn hiến thân.
"An An, Tư Tư, các ngươi đi ra ngoài trước đi, để ta tự trang điểm."
"Ah, vậy tiểu thư mau trang điểm đi, mấy người quản sự đang hối thúc đó, họ nói còn phải tập luyện tiết mục nữa."
Mặc dù hai nha hoàn của mình đã rời khỏi viện, nhưng Sở Niệm Điệp vẫn cảm thấy phiền muộn ngồi ì trước bàn trang điểm, căn bản không cách nào tĩnh tâm để trang điểm, vì thế dứt khoát rời khỏi viện, mà ngay khi ra ngoài, ánh mắt cô ấy lại chú ý tới Phương Minh đang ở trong trúc đình bên cạnh.
Thấy Phương Minh, trong đôi mắt xinh đẹp của Sở Niệm Điệp có một tia phức tạp thoáng qua, cậu Phương đã ở chỗ này được nửa tháng, ngày bình thường trầm tĩnh ít nói, mà trong thời gian nửa tháng này cậu chưa bước vào viện lấy một lần, điều này khiến Sở Niệm Điệp dần mất cảnh giác với cậu.
Không biết vì sao, Sở Niệm Điệp luôn cảm thấy cậu Phương này khác hẳn những người tu luyện bình thường, cậu ấy vô dục vô cầu, căn bản cũng hề giống loại người quẫn bách tới mức phải dùng tiền giả.
Rốt cuộc cậu Phương này đã có chuyện xưa gì?
Vừa nghĩ tới đây, Sở Niệm Điệp bất tri bất giác phát hiện bản thân mình đã đi tới trúc đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận