Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 921: Không quan tâm cái gì, bóp hắn (1)

Chương 921: Không quan tâm cái gì, bóp hắn (1)
Trong hộp gỗ!
Một loại cây tương đối giống với tiên nhân cầu (1) đang yên lặng nằm ở nơi đó.
(1) Tiên nhân cầu (nắm tay tiên) còn gọi là tiên nhân chưởng (bàn tay tiên- xương rồng) là loại thực vật có thân hình cầu bầu dục ,có các màu xanh, nâu, đỏ, vàng v.v… rất nhiều màu sắc đẹp. Tiên nhân cầu trông ngốc nghếch dễ thương nên dễ khiến người khác yêu thích. Mỗi khi tới mùa xuân – thu còn nở ra hoa đỏ, trắng với nhiều màu sắc và kích cỡ khác nhau.
Tất cả mọi người ở đây đều mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm cây tiên nhân cầu này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao lúc trước Phương Quỳnh lại có vẻ mặt đó, tại sao lại hỏi ra một câu như vậy.
Tặng một cây tiên nhân cầu làm lễ vật, không phải đầu óc cậu có vấn đề đấy chứ?
Cũng khó trách vì sao Lương Chính Kiều lại tuôn ra một câu thô tục như vậy, thằng nhãi ranh ngươi dám, đây cơ hồ là phương thức biểu đạt tức giận lớn nhất mà người đọc sách có thể bộc lộ ra.
Nhất là trước đây không lâu, Trần Phúc Hải còn nói Lương Chính Kiều chỉ có thể trồng mấy loại như tiên nhân cầu, này không phải cố ý châm chọc người sao?
Nếu không phải đã biết Phương Minh là bạn trai Diệp Tử Du, người nhà họ Lương ở đây gần như đều phải cho rằng, Phương Minh này tên gián điệp do Trần Phúc Hải mời tới nằm vùng.
Ngay cả bản thân Trần Phúc Hải cũng đều ngây ngẩn cả người, tuy rằng hắn thích đánh mặt Lương lão đầu, nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để giễu cợt, lúc này nếu hắn nói xen vào, phỏng chừng sẽ rơi vào kết cục không chết không thôi cùng Lương lão đầu.
Khóe miệng Diệp Minh co quắp một cái, sau khi thấy tiên nhân cầu này hắn cũng giật mình một chút, chẳng qua khi thấy vẻ phẫn nộ trên mặt Lương Chính Kiều, trong lòng ngược lại có chút khoái ý, những năm gần đây hắn vẫn luôn phải nhìn sắc mặt lão già này mà sống, hiện tại Phương Minh có thể chọc tức lão già này thành như vậy, trong lòng hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Chờ đã...
Đột nhiên Diệp Minh nghĩ tới điều gì, lẽ nào Phương Minh cố ý giúp mình hả giận nên mới ra ngoài tìm một món quà như vậy tới?
Khi nghĩ tới chỗ này, đột nhiên Diệp Minh hơi xúc động, quả thật thằng nhóc Phương Minh này đối xử với mình không tệ, chẳng qua vẫn có chút quá hấp tấp thì phải, cũng được, dù sao thì chuyện hôn sự giữa Tử Du cùng Phương Minh cũng là do mình đáp ứng, cho dù người cha vợ này có phản đối như thế nào, chính bản thân mình cứ cứng rắn nhận lấy là được.
Ngược lại cho tới bây giờ người cha vợ này của mình vẫn chưa từng thấy mình thuận mắt, mình cũng không ngại bị ông cụ xem thường thêm một chút.
Vẻ mặt Từ Thừa An cũng rất quái dị, có chút bất ngờ liếc nhìn Phương Minh, lúc này lại tặng tiên nhân cầu, cậu nhóc này có ý gì vậy?
Làm một người có IQ cao, Từ Thừa An lập tức có suy nghĩ khác với những người khác, bởi vì hắn tin tưởng, bất kỳ người nào làm bất cứ chuyện gì cũng đều có mục đích của chính mình, nhưng dụng ý khi tặng cây tiên nhân cầu này là gì đây?
Trong số mọi người ở đây, muốn nói bình tĩnh nhất đó chính là Diệp Tử Du, bởi vì cô là người hiểu rõ Phương Minh nhất, cô biết anh Phương Minh lấy ra món quà như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Lập tức ngọt ngào nói: "Ông ngoại, anh Phương Minh tặng món quà này nhất định là có nguyên nhân, ông ngoại nghe anh Phương Minh giải thích trước đã."
Giọng nói ngọt ngào trong suốt khiến Lương Chính Kiều đè nén cơn tức trong đầu, lúc này người còn có thể khuyên nhủ ông cụ cũng chỉ có một mình cô cháu ngoại này, đổi lại bất kỳ người nào khác cũng đều không thể.
"Tử Du, tuy rằng cậu biết cậu ấy là người yêu của cháu, nhưng cháu cũng không thể thiên vị như thế được, đây chính là một cây tiên nhân cầu, còn có thể có lý do gì? Chẳng lẽ tiên nhân cầu này còn có thể mang ra bóp bóp như quả óc chó kia sao."
"Cậu, cậu nói đúng, thứ này thật đúng là có thể bóp."
Phương Minh mở miệng, mang trên mặt dáng tươi cười, mà lời của cậu lại khiến cô gái trẻ tuổi đang đứng phía bên trái, cũng chính là em họ Diệp Tử Du không nhịn được bật cười thành tiếng, đồng thời nhỏ giọng thầm thì một câu: "Vạn vật đều có thể bóp sao?"
"Bóp? Cậu nói thứ này có thể bóp?"
Ngón tay Lương Cường chỉ cây tiên nhân cầu, dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía Phương Minh, "Cậu giỏi thì bóp cho tôi coi thử xem."
"Ngược lại cháu cũng thật muốn làm mẫu một chút, nhưng bàn tay lần đầu tiên bóp nó không thể là tay cháu được, thứ này có linh tính, lần đầu tiên nhất định phải do chủ của nó tới bóp, cho nên cần ông ngoại tự mình bóp nó."
Phốc!
Diệp Minh đang đứng bên cạnh không nhịn được bật cười ra tiếng, mà thấy mọi người bị hắn hấp dẫn, vội vã khôi phục thần sắc nghiêm túc, chẳng qua trong lòng hắn đã cười tới nở hoa rồi.
"Ha ha, thằng nhóc Phương Minh này thật khiến mình hả giận, đây là nhất định phải bịp người cha vợ này một lần."
Trong lòng Diệp Minh đã càng lúc càng xác định Phương Minh làm như vậy chính là vì giúp mình hả giận, người con rể tốt như vậy phải đi đâu mới tìm thấy được chứ? Chờ khi cha vợ nổi giận nhất định hắn phải đứng ra, cùng lắm cũng thì tan rã trong không vui mà thôi, dù sao thì hắn cũng hiếm khi tới nhà họ Lương bên này.
Từ nơi này cũng có thể thấy được, oán khí của Diệp Minh đối với cha vợ mình thật đúng là không nhỏ.
"Cậu muốn tôi bóp nó?"
Lương Chính Kiều tức giận tới tay đều run rẩy, ông cụ rất muốn chửi một câu, hiện tại tao muốn bóp mày, chẳng qua nói cho cùng thì ông cụ cũng là người có văn hóa, hơn nữa còn là trưởng bối, đương nhiên không thể nói ra lời như vậy.
"Ông ngoại, nếu anh Phương Minh đã nói như vậy thì ông ngoại cứ bóp thử xem sao."
Diệp Tử Du biết, nếu như mình không mở miệng ông ngoại tuyệt đối sẽ không chạm vật này, tuy rằng cô cũng không rõ ràng vì sao anh Phương Minh lại lấy một cây tiên nhân cầu ra yêu cầu ông ngoại mình bóp, nhưng chỉ cần là do anh Phương Minh lấy ra, vậy thì khẳng định là không có vấn đề.
Trong lòng cô gái nhỏ này vô cùng tín nhiệm Phương Minh.
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô cháu gái mà bản thân mình yêu quý nhất này, Lương Chính Kiều thật sự không thể nói ra lời cự tuyệt được, nhất là lúc này hai tay Diệp Tử Du còn đang ôm cánh tay ông cụ làm nũng, càng khiến trái tim ông cụ mềm ra trong thoáng chốc.
"Hừ, bóp liền bóp, cùng lắm thì mình bóp nhẹ một chút là được, tới lúc đó cũng dễ dàng khiến Tử Du nhìn rõ ràng bộ mặt thật của thằng nhóc này, sau đó cũng không thể trách ông ngoại bổng đả uyên ương (2), A Phi, thằng nhóc này đâu xứng với Tử Du."
(2) Bổng đả uyên ương: gậy đánh uyên ương, chia ương rẽ thúy
Trong lòng Lương Chính Kiều tự nói một câu, lúc này mới vươn tay cầm chậu tiên nhân cầu kia lên, gai của tiên nhân cầm đâm qua da mang tới cảm giác hơi nhoi nhói, chẳng qua cũng không quá đau đớn.
Chỉ là nắm nhẹ lấy phía ngoài của tiên nhân cầu, chứ bản thân Lương Chính Kiều lại không có dũng khí thực sự bóp mạnh lấy nó.
"Ông ngoại, nỗ lực lên!"
Diệp Tử Du đang đứng bên cạnh quơ quơ nắm đấm trắng nhỏ nhắn, cổ động nói.
"Đau thì đau, hiện tại càng đau nhức, một hồi lại càng có lý do để nổi bão."
Lương Chính Kiều chỉ có thể tự an ủi mình như thế, sau đó cắn răng một cái, ngón tay hơi chuyển động, bắt đầu nắm chặt lấy tiên nhân cầu này.
Cây tiên nhân cầu hơi cuộn lại trong lòng bàn tay của ông cụ, vậy mà đợi mãi một lúc sau vẫn không thấy cơn đau đớn mãnh liệt truyền đến, nếu như không phải xác định rõ thứ đang bị bóp chặt trong lòng bàn tay của mình tiên nhân cầu, Lương Chính Kiều đều phải hoài nghi liệu có phải tay mình đang bóp một thứ bóng loáng gì đó hay không.
Đám người ở đây cũng đều mắt không chớp nhìn chằm chằm vẻ mặt Lương Chính Kiều, mà điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là vẻ thống khổ mà bọn họ tưởng tượng không hề xuất hiện trên mặt Lương Chính Kiều.
"A!"
Không hề cảm thấy đau đớn, vì thế Lương Chính Kiều cũng không ngừng động tác nơi tay, theo bản năng tiếp tục bóp bóp cây tiên nhân cầu, mà theo cây tiên nhân cầu chuyển động ông cụ phát hiện một cảm giác mát lạnh thoải mái theo lòng bàn tay truyền tới, loại cảm giác này giống hệt như trong mùa hè nóng bỏng đột nhiên nhận được một giọt dầu mát (3), cực kỳ sảng khoái.
(3) Dầu mát luôn là một loại thuốc thường trực, nhưng vai trò của nó thường được phóng đại. Có tin đồn rằng dầu mát không chỉ có thể tẩy giun, ngứa mà còn có thể điều trị bệnh trĩ, mùi cơ thể, táo bón, tiêu chảy, đau họng, bỏng và gần như chữa được tất cả các bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận