Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 582: Thần tử tự đại

Chương 582: Thần tử tự đại
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Vù vù!
Từng chiếc phi cơ trực thăng xuất hiện ở bên ngoài lâu đài, ngừng lại ở bên trên bãi cỏ rộng lớn ngoài lâu đài, không ngừng có người hội tụ ở bên ngoài tòa lâu đài này.
Cửa lâu đài có giáo sĩ của Giáo Hội bảo vệ, những người này muốn đi vào bên trong lâu đài nhưng bị ngăn cản ở ngoài.
"Giáo Hội cũng thật có chút quá đáng, chúng ta từ nơi xa tới đây lại không để cho chúng ta vào, lẽ nào cứ để cho chúng ta đứng ở ngoài tòa lâu đài này?"
"Đúng vậy, cho dù Giáo Hội thực lực mạnh mẽ, nhưng làm như vậy không khỏi quá không đặt đám người chúng ta vào mắt rồi."
Những người tới đây đều là người của thế lực khác trong giới tu luyện phương Tây, bị ngăn cản ở bên ngoài lâu đài khiến cho bọn họ sinh lòng bất mãn.
"Các người là ngu thật hay là giả ngu vậy, tôi nghe nói thần tử của Giáo Hội mới vừa thức tỉnh không quá nửa năm, thực lực bình thường, John của tộc Bọ Cạp cũng vì biết điểm này mới dám khiêu chiến với thần tử của Giáo Hội, rõ ràng lần này Giáo Hội chắc chắn phải mất mặt rồi, tự nhiên không muốn để cho quá nhiều người thấy."
Có người tự nhận xem thấu tâm tư cùng suy nghĩ của Giáo Hội, mà sau khi hắn nói ra những lời này lại có một chiếc máy bay trực thăng hạ xuống, thấy tiêu chí phía trên chiếc máy bay trực thăng này, biểu tình trên mặt những người ở đây hơi run sợ, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Chính chủ đã đến.
John từ trên máy bay xuống tới, liếc mắt nhìn chừng trăm người chờ trước cửa lâu đài, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên cửa lâu đài còn đang đóng chặt kia, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Giáo Hội không muốn mất mặt, thế nhưng chuyện lần này tuyệt đối không phải do bọn họ quyết định, hôm nay hắn đến chính là để đánh mặt Giáo Hội.
Một thế lực được bồi dưỡng bị người ta diệt tận gốc, đối với tộc Bọ Cạp đến nói kỳ thực không coi vào đâu, cùng lắm thì lại bồi dưỡng một thế lực khác là được, sở dĩ hắn muốn khiêu chiến với thần tử của Giáo Hội chính là vì muốn giẫm lên Giáo Hội để dương danh.
"Đã đến, John đã đến!"
"Hai vị trưởng lão của tộc Bọ Cạp cũng tới, vậy có nghĩa Giáo Hội muốn giở trò cũng không được."
Tiếng nghị luận của những người bên cạnh rơi vào trong tai, John cất bước đi về phía cửa lâu đài, trong suy nghĩ của hắn những giáo sĩ này hẳn sẽ thả hắn đi vào, nhưng mà điều khiến hắn không nghĩ tới là giáo sĩ bảo vệ cửa dám ngăn hắn lại.
"Chuyện gì xảy ra, ngay cả John cũng không cho đi vào, thần tử này không phải là không dám ứng chiến đấy chứ?"
"Theo tôi thấy rất có khả năng này, dù sao thần tử biết rõ sẽ thua, không ứng chiến cũng là điều có thể lý giải."
"Thần tử này không dám ứng chiến, vậy không phải chuyến này chúng ta đi không công rồi sao?"
Người vây xem nghị luận ầm ĩ, nhưng những giáo sĩ bảo vệ cửa này lại chẳng quan tâm, bởi vì bọn họ đã nhận được mệnh lệnh phải bảo vệ cửa lớn này, không cho bất kỳ người nào đi vào.
"Lẽ nào đường đường là thần tử Giáo Hội muốn lại làm cái chuyện đóng cửa quyết không ra này sao? Đã như vậy vì sao lúc trước không trực tiếp cự tuyệt?"
John mở miệng, âm thanh truyền vào trong tai tất cả mọi người ở đây, cũng truyền vào bên trong lâu đài, chẳng qua lúc này bên trong lâu đài ngoại trừ người của Giáo Hội thì không còn người nào khác, ngay cả người hầu trong lâu đài cũng đã được Phương Minh cho nghỉ.
Theo giọng nói của John hạ xuống, cửa mở ra, ngay khoảnh khắc khi cửa lớn mở ra, hai hàng giáo sĩ mặc áo bào trắng nối đuôi nhau tới, tản ra vẻ nghiêm túc cung kính, đám người vốn đang nghị luận ầm ĩ trước cửa trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Theo sát xuất hiện là Hill, trong tay nắm hoàng kim thánh kiếm đi ra, ánh mắt quét nhìn John một cái sau đó đứng ở một bên cửa.
Ầm!
Lại sau đó một cổ uy áp kinh khủng phát ra, ở đây không ít người sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mà ngay cả John cũng là như thế, chẳng qua hai vị trưởng lão của tộc Bọ Cạp đứng ở bên cạnh John lập tức lại hừ lạnh một tiếng, chắn trước mặt của John.
Ở cửa lớn của tòa thành kia có sáu vị tổng giám mục đi ra, Gamma làm đầu lĩnh, uy áp mạnh mẽ đè ép đám người ở đây không thở nổi, hai vị trưởng lão của tộc Bọ Cạp sắc mặt đại biến, bởi vì uy áp trọng điểm mà đám người Gamma thả ra lại rơi vào trên người của hai người bọn hắn.
Phốc!
Sau cùng, hai vị trưởng lão của tộc Bọ Cạp lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới dừng lại, một vị trong đó còn thảm tới khóe miệng xuất hiện tơ máu, hiển nhiên hai vị trưởng lão này không thể kháng cự được uy áp của năm người Gamma.
Vốn chỉ xét riêng về thực lực thì mỗi tổng giám mục trong đám người Gamma đã mạnh hơn hai trưởng lão kia một bậc, mà bây giờ năm người cùng ra tay làm sao hai trưởng lão này có thể chống cự, nếu như không lùi bước mà gắng gượng chống đỡ, chắc hẳn sẽ bị thương nặng hơn.
"Đây là đạo đãi khách của Giáo Hội sao? Lấy nhiều khi ít, muốn tất cả người trong giới tu luyện chế nhạo sao?"
Trưởng lão của tộc Bọ Cạp rống giận, mà lời của hắn cũng đưa tới đám người vây xem bất mãn, chỉ là những người này vừa cảm nhận được uy áp mạnh mẽ của đám người Gamma, không dám tiếp lời nghị luận.
Đúng vậy, Giáo Hội dù sao cũng là thế lực lớn nhất ở phương Tây, bọn họ ôm tâm thái tới xem kịch vui, làm sao Giáo Hội có thể vui vẻ tiếp đón bọn hắn chứ? Này rõ ràng chính là muốn ra oai phủ đầu với bọn họ.
Năm người Gamma không để ý đến trưởng lão tộc Bọ Cạp rống giận, đứng ra hai bên nhường đường, mà ở phía sau bọn họ, Phương Minh một thân giáo bào màu hoàng kim đi ra, ở phía sau cậu còn có năm tổng giám mục khác.
Đám người Gamma lúc trước thả ra uy áp cậu cũng cảm nhận được, trong lòng cũng hơi rùng mình, không hổ là tổng giám mục, uy áp này nếu như đè lên người cậu sợ rằng chỉ một giây cậu cũng không thể kiên trì được.
Bởi vì thân phận thần tử của mình, đám người tổng giám mục Gamma khi đứng trước mặt mình luôn trưng ra vẻ cung kính, khiến cậu quên chuyện đám người Gamma là tổng giám mục Giáo Hội, là cao tầng của Giáo Hội, là những nhân vật bá chủ nếu xuất hiện ở bên ngoài sẽ khiến giới tu luyện rung động.
"Cung nghênh thần tử điện hạ!"
Phương Minh đi tới cửa, đám người tổng giám mục Gamma hướng phía Phương Minh hành lễ, mà những giáo sĩ khác cũng lập tức cao giọng quát lên, khí thế kia khiến cho đám người ở hiện trường im lặng.
"Đây là thần tử của Giáo Hội, quả nhiên là người phương Đông giống với tin đồn."
"Lớn lên không có đặc điểm gì, cũng rất bình thường."
Thấy Phương Minh xuất hiện có người bắt đầu xì xào bàn tán, thật sự bởi vì cái thân phận thần tử của Giáo Hội này quá chói mắt, không thể không khiến bọn họ quan tâm.
Ánh mắt của John cũng đưa qua nhìn chằm chằm Phương Minh, trong mắt có vẻ tức giận điên cuồng, sở dĩ Giáo Hội làm ra hành động ra oai phủ đầu như thế không phải muốn tạo thế cho thần tử của bọn họ sao?
Nhưng hắn sẽ để cho đám người của Giáo Hội biết, bọn hắn làm những điều này đều là vô ích, hơn nữa những sỉ nhục hắn vừa phải nhận một hồi hắn sẽ hoàn trả gấp bội trên người thần tử này!
"Nghe nói có người muốn khiêu chiến tôi, người đâu?"
Ánh mắt của Phương Minh dò xét toàn trường, phảng phất như cố ý không nhìn thấy John đứng ở cách đó không xa.
"Ánh mắt của Thần tử điện hạ thực sự là không tốt, tại hạ liền đứng ở chỗ này."
John đứng ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Minh, mà Phương Minh hình như chỉ mới vừa thấy John, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Người muốn khiêu chiến tôi đúng là anh?"
Nói xong lời này, Phương Minh lại còn lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ thất vọng, "Tôi còn tưởng là người nào, thật đúng là để cho tôi thất vọng quá."
Hiển nhiên, ý của Phương Minh chính là khinh thường John, điều này làm cho John càng thêm tức giận, cố nén một hơi đè ép cảm xúc giận dữ xuống, trầm giọng nói: "Có phải thất vọng hay không tôi tin tưởng một hồi cậu sẽ biết."
"Không không không, anh khiến tôi quá thất vọng do đó tôi chẳng còn tâm tư nào muốn ra tay với anh." Phương Minh khoát khoát tay, đưa mắt nhìn hướng Hill: "Hill, anh thay bổn điện hạ chăm sóc hắn."
"Vâng!"
Nghe được lời nói của Phương Minh, Hill lập tức nhanh chóng trả lời, hắn thấy này là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn đã hoàn toàn tin phục Phương Minh.
Mình cũng không phải đối thủ của thần tử điện hạ, mà John này bài danh còn thấp hơn bản thân mình, hắn ta có tư cách gì hướng thần tử điện hạ khiêu chiến?
Hill nghĩ này là chuyện đương nhiên, nhưng mà rơi vào trong tai những người khác lại đưa tới sóng to gió lớn.
"Quả nhiên, này chỉ sợ là Giáo Hội thương lượng xong xuôi rồi mới quyết định."
"Giáo Hội không cho phép thần tử thua, cho nên liền để Hill ra tay, Hill cùng John đều là cao thủ trước mười trong thế hệ trẻ tuổi, hơn nữa bài danh của Hill còn trên John, có Hill chống đỡ, John liền không có cơ hội."
"Thần tử này thực sự là vô liêm sỉ, dĩ nhiên ngay cả biện pháp như vậy cũng nghĩ ra được."
Trong lúc đám người vây xem nghị luận ầm ĩ, vẻ mặt của John cũng trở nên khó coi, hắn và Hill đều là nhân vật thủ lĩnh trong thế hệ trẻ tuổi, đương nhiên cũng rõ ràng thực lực của đối phương, John tự nhận đối mặt Hill phần thắng của hắn ta không tới năm phần mười.
"Vốn dĩ cái gọi là thần tử cũng chỉ biết dùng mấy cái âm mưu thủ đoạn này mà thôi, không dám chính diện nghênh chiến, liền trốn sau lưng người khác."
John mở miệng, cất tiếng cười to: "Nếu thần tử điện hạ khiếp chiến, vậy tôi thu hồi khiêu chiến lần này là được rồi."
"Làm càn!"
Nghe được lời nói của John, đám người tổng giám mục Gamma tất cả đều căm tức, Phương Minh giơ tay lên một cái ra hiệu cho đám người Gamma không cần nổi giận, cười híp mắt nhìn về phía John, hỏi: "Anh nhất định muốn khiêu chiến với tôi sao?"
"Đó là đương nhiên, đương nhiên nếu như cậu không dám ứng chiến, tôi cũng không thể cưỡng cầu, dù sao cậu thế nhưng là thần tử của Giáo Hội."
John dùng phép khích tướng, hắn muốn Phương Minh bị kích thích mà ứng chiến, nhưng mà hắn lại không chú ý tới sau khi hắn nói ra lời này, Hill liền lộ ra biểu tình cổ quái.
Trong suy nghĩ của Hill, thần tử để mình ra tay chính là nể mặt hắn ta, nhưng John dĩ nhiên không biết tốt xấu còn muốn khiêu khích thần tử, quả thật chính là tự tìm chết.
Ngay cả bản thân mình khi đấu với thần tử cũng không đỡ nổi ba chiêu, huống chi là tên John này, chờ lát nữa tự rước lấy nhục đi.
“Được, tôi cho anh cơ hội này."
Phương Minh trả lời, vốn cậu không có ý định bại lộ quá nhiều thực lực của chính mình, nhưng nếu đối phương cố ý muốn làm hắn bẽ mặt vậy hắn cũng mượn tên này tới lập uy đi!
Nghe được lời nói của Phương Minh, trong mắt John có tinh quang lóe lên, mọi thứ đều đang phát triển theo suy nghĩ của hắn, một hồi hắn nhất định phải dằn vặt tên thần tử này thật cẩn thận!
Bởi vì mừng rỡ cho nên John không nhận thấy được vẻ mặt cười trên đau khổ của người khác của đám người tổng giám mục Gamma, càng không biết giờ khắc này ở trong mắt đám người Gamma, John không khác gì đang tự đâm đầu vào đường chết.
Đáng tiếc chính là đương sự vẫn còn hồn nhiên không biết.
"Vậy liền vào lâu đài đánh một trận đi."
Nghe được lời của John, Phương Minh lắc đầu: "Đối phó anh cần gì phải vào lâu đài, ở chỗ này đi, nhanh nhanh giải quyết anh sau đó tôi phải đi vào ngủ một giấc."
Phương Minh hầu như không quan tâm tới John khiến cho hiện trường lần thứ hai một mảnh xôn xao, dưới cái nhìn của bọn họ thần tử Giáo Hội này không khỏi quá tự cao tự đại rồi, cho dù cậu thực sự có thực lực không kém cũng không nên nói quá lên như vậy, chớ nói chi mỗi người ở đây đều biết thực lực của thần tử này không có gì đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận