Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 556: Không làm không có lộc

Chương 556: Không làm không có lộc
Đợi đến khi tất cả mọi người thưởng thức cảnh đẹp được một lúc, Trương An Nhàn mới nói với Phương Minh: "Tần Dương, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người trước đi."
Lần này đoàn minh tinh đến đây có khoảng chừng bốn mươi người, riêng đoàn đội Trương Manh đã đến mười người, nếu nhét tất cả vào tất cả nhà gỗ ở đây thì đều sẽ chật kín hết.
"Ừm, mọi người theo tôi."
Phương Minh dẫn nhóm Hàn Kiều Kiều đi đến khu vực nhà gỗ. Tuy Hàn Kiều Kiều là ngôi sao lớn, nhưng cô đi chỉ mang theo một người, chính là trợ lý của cô Trương Yến, Phương Minh cũng có quen biết.
Khi đi đến khu vực nhà gỗ, Trương Manh nhìn những căn nhà gỗ đơn sơ thì nhíu mày. Một cô gái nổi tiếng trên mạng khác nhịn không được tò mò hỏi: "Ông chủ Tần, phòng này ở bao nhiêu một ngày vậy?"
"Phòng khác nhau có giá khác nhau, dãy dưới này đều là 1.888 tệ một ngày."
Phương Minh mỉm cười nói giá phòng. Nhưng cậu vừa nói giá ra những người này đều nhìn về phía cậu với ánh mắt giống như lần trước Trương An Nhàn lần đầu tiên biết giá cũng nhìn cậu như vậy.
Đây là người trong mắt chỉ biết đến tiền đây mà, phòng như vậy mà ở một đêm đến 1.888 tệ. Với giá này có thể ở phòng xa hoa hướng ra biển ở mấy khách sạn bình thường đó.
"Đừng thấy giá hơi đắt một chút, nhưng ngủ bên trong rất thoải mái. Tôi đã từng ở đây một khoảng thời gian, tinh thần khỏe khoắn hơn rất nhiều, không muốn dọn đi chút nào."
Trương An Nhàn ở bên cạnh giảng giải. Lý Viện Viện nghe Trương An Nhàn nói thế cũng vội vàng nói tiếp: "Hóa ra là vậy, chẳng trách tôi thấy cô thần sắc tốt như vậy, ngay cả làn da cũng đẹp hơn trước. Tôi còn định hỏi cô gần đây dùng sản phẩm chăm sóc da nào mà có hiệu quả tốt như vậy."
Nghe Lý Viện Viện nói thế, Phương Minh chỉ mỉm cười. Tuy lời Lý Viện Viện có ý xu nịnh, nhưng khí sắc của Trương An Nhàn đúng là tốt hơn trước thật.
Đi qua dãy đầu tiên, Phương Minh dẫn mọi người đến thẳng dãy Trương An Nhàn đang ở.
Phòng với giá 6666 có tổng cộng sáu gian. Cuối cùng Phương Minh sắp xếp bốn người nổi tiếng trên mạng ở dãy này, cũng ở cùng khu với Trương An Nhàn.
Khu vực phía trên có năm gian nhà gỗ. Phương Minh nhìn mọi người rồi nói: "Trương Manh, Vương Tinh Tinh, thầy Lưu, chị Lý với chị Tả, mọi người sẽ ở đây."
Năm minh tinh được xếp ở nhà gỗ 8.888 tệ một gian. Hiện tại mọi người chỉ còn mỗi Hàn Kiều Kiều chưa được xếp phòng.
"Cô Hàn Kiều Kiều, cô sẽ ở ngôi nhà gỗ ở trên cao nhất nhé."
Phương Minh chỉ tay lên phía trên. Nghe Phương Minh nói vậy, Trương An Nhàn tỏ ra kinh ngạc. Người khác không biết giá của nhà gỗ kia, nhưng cô ta đã từng chính tai nghe Tần Dương nói, giá của căn nhà gỗ đó là 88.888 tệ.
"Quả nhiên Hàn Kiều Kiều vẫn có sức hút rất lớn, đến cả người chỉ biết đến tiền như Tần Dương mà cũng hào phóng hơn hẳn."
Thấy Hàn Kiều Kiều ở căn cao nhất, những người khác thật ra cũng không có dị nghị gì. Dù sao thì dù so về địa vị hay mức độ nổi tiếng, Hàn Kiều Kiều đều hơn họ. Đương nhiên, trong lòng Trương Manh vẫn có chút bất mãn.
"Ông chủ Tần, không phải trên đó vẫn còn nhiều nhà gỗ lắm sao? Hơn nữa người trong team của tôi cũng cần có chỗ ở, e là chỉ dựa vào mấy căn nhà gỗ dưới này thì không ở được."
Trương Manh mở miệng. Anh ta nghĩ, Hàn Kiều Kiều đã ở gian cao nhất, vậy anh ta sẽ ở gian nhà gỗ cao nhì. Còn nhà gỗ dưới này thì để cho người trong đoàn đội anh ta ở là được.
Trương Manh cho rằng đó là điều đương nhiên, nhưng Phương Minh thì không nghĩ vậy.
"Thật ngại quá, những gian nhà gỗ này chỉ cung cấp cho các bạn ở, còn những người khác có thể ở trong thôn dưới chân núi. Tôi đã nhờ thôn trưởng sắp xếp phòng rồi. Ngoài ra phía bên kia cũng có lều trại, có thể chọn cắm trại ngoài trời ở đó."
Những gian nhà gỗ này Phương Minh không phải tùy ý để cho người ngoài ở. Không phải là cậu phân biệt đối xử với các nhân viên, mà thực ra đây là cậu học được từ sư phụ. Vận lớn thế nào sẽ hưởng được phúc lớn thế đó.
Có đôi khi cưỡng ép làm việc tốt, ban phúc cho người khác, đối với họ cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Vận thế con người luôn thay đổi. Thầy bói luôn thường xuyên nhắc một câu, rồng bay lên trên, rồng ẩn dưới sâu. Ý nói người vận thế vẫn chưa tới, phải âm thầm tích lũy vận thế, đợi một ngày một bước bay lên trời.
Cách nói này không hề sai, giống như Hoằng Bằng Tiềm trước đây vậy, ngủ đông nhiều năm tích lũy vận thế, đợi đến một ngày bay lên trời.
Đối với những nhân viên công tác này, nhà gỗ không phải nơi họ có thể ở lại, vậy nên nếu để họ thật sự ở lại, ngược lại có thể làm hao tổn vận thế của họ, khiến cơ hội để họ sau này trở nên nổi bật bị trì hoãn.
Đương nhiên, vận thế là một điều hư vô mờ mịt không có hướng đi rõ ràng, kể cả sư phụ Phương Minh cũng không dám nói có thể hiểu được trăm phần trăm quỹ tích vận hành của vận thế. Ông bà cũng có câu: không làm không có lộc, cũng chính là đạo lý này.
"Không được, nhân viên của tôi phải ở đây."
Trương Manh vốn vẫn còn lửa giận trong lòng, nghe Phương Minh nói thế liền nổi nóng: “Team của tôi đều ở cùng tôi. Hơn nữa lần này tôi đến đây là vì nể mặt chị Viện Viện và chị Nhàn, không hề lấy đồng nào cả. Nói cách khác, cho dù anh mời tôi tới chưa chắc tôi sẽ tới."
Ý trong lời Trương Manh nói đã rất rõ. Mấy minh tinh khác và mấy người nổi tiếng trên mạng cũng thấy hơi bất mãn trong lòng, đều cảm thấy Phương Minh hơi quá đáng. Những căn nhà gỗ này không ai ở, cho trợ lý họ ở thì có sao đâu.
"Chuyện này không thương lượng, trừ phi các anh chi tiền, còn không thì chính họ chi tiền."
Phương Minh cũng tỏ ra rất kiên định, trong giọng nói không hề có chút nhân nhượng. Lý Viện Viện đứng bên cạnh liếc mắt về phía Trương An Nhàn.
Trương An Nhàn giờ phút này cũng có chút căng thẳng. Cái hay của những ngôi nhà gỗ này cô ta biết, cũng biết giá tuyệt đối đáng đồng tiền. Nhưng lời Trương Manh nói cũng không sai, người ta đã nể tình đến đây ủng hộ, kết quả ngay cả nhân viên công tác cũng không sắp xếp cho ở lại, có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm.
"Chị Viện Viện, chị Nhàn, không phải em không nể mặt hai chị. Nhưng ông chủ này đúng là khinh người quá đáng, em quyết định sẽ bỏ về."
Trương Manh vừa thốt ra lời kia, vẻ mặt những minh tinh khác cũng thay đổi, một nữ minh tinh khác cũng hùa theo: "Em cũng chuẩn bị đi đây."
"Đúng vậy, fan của tôi đến mấy triệu, đi tham gia hoạt động ở đâu đều được ban tổ chức sắp xếp rất chu đáo, nào có như ở đây, ông chủ anh không chào đón chúng tôi, vậy chúng tôi đi là được."
Đa số người nổi tiếng trên mạng đều là bất ngờ trở nên nổi tiếng. Sau khi nổi tiếng khi tham gia hoạt động đều có xe sang trọng đưa đón, làm gì phải đi xe thương vụ rồi còn phải đứng đợi lâu như vậy, hơn nữa ông chủ còn phách lối như vậy nữa.
"Không sao, các vị đến tôi hoan nghênh, các vị đi tôi cũng vui vẻ tiễn."
Phương Minh không ép buộc. Trương An Nhàn nghe Phương Minh nói vậy cũng không khuyên nữa. Thế nhưng, Trương Manh chẳng những không đi một mình, còn nói với Hàn Kiều Kiều: "Chị Kiều Kiều, chúng ta đi cùng đi, vừa vặn ngày mai Bắc Kinh có một buổi họp báo, em đã đồng ý với đạo diễn chiều mai sẽ đến."
Nghe Trương Manh nói như vậy, sắc mặt Trương An Nhàn liền trở nên khó coi. Bởi vì lúc cô ta mời đã nói rất rõ, tốt nhất là có thể ở lại từ ba ngày trở lên, nhưng lời Trương Manh nói cho thấy anh ta không hề tính ở đây đến ba ngày, chỉ ở một đêm liền rời đi.
Trong lòng Trương Manh lại nghĩ, có thể rút ra một ngày đi vào nơi thâm sơn cùng cốc này đã là nể mặt lắm rồi, trong khi có đôi khi họ bận đến nỗi đoàn làm phim phải dùng hình CG để hoàn thành. Ngay cả bộ phim điện ảnh mà anh ta sắp tham gia buổi họp báo, cả bộ phim anh ta xuất hiện trên màn ảnh tổng cộng ba mươi phút, nhưng trừ hai phút diễn trước ống kính ra, hai mươi tám phút còn lại không phải dùng thế thân thì chính là dùng hình CG của anh ta.
Hàn Kiều Kiều nhìn Trương Manh. Nói thật, cô hoàn toàn không quen người này. Tuy cô biết Trương Manh gần đây rất nổi, nhưng cô cũng không quan tâm mấy. Hơn nữa, cô từ khi nào thì đến phiên người khác quyết định thay cô?
"Điều kiện ở đây rất tốt, vừa vặn tôi cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày, nên cứ ở đây vậy. Ông chủ Tần, bây giờ tôi có thể xem ngôi nhà gỗ kia được không?"
"Tất nhiên là được."
Phương Minh cười gật đầu. Hàn Kiều Kiều không nói nữa, gọi Yến Tử một tiếng rồi đi thẳng lên trên.
Hàn Kiều Kiều không đi, Lưu Thạch đảo mắt vài cái rồi ha ha cười nói: "Gần đây tôi cũng không có công việc gì, điều kiện ở đây khiến tôi nhớ đến cuộc sống nông thôn ngày xưa, tôi cũng ở lại."
"Tùy các người."
Đối với Hàn Kiều Kiều, Trương Manh không dám làm càn, nhưng còn đối với Lưu Thạch anh ta không hề quan tâm. Một ngôi sao đã sắp tắt, không cần phải quan tâm.
Trương Manh dẫn ba người nổi tiếng trên mạng và một nữ minh tinh tuyến hai rời đi, Lưu Thạch và Vương Tinh Tinh với một cô gái nổi tiếng trên mạng thì ở lại. Đương nhiên, những người này ở lại nguyên nhân rất lớn là vì Hàn Kiều Kiều cũng ở lại. Nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với Hàn Kiều Kiều, nhờ cậy Hàn Kiều Kiều hỗ trợ đề bạt cũng đã đủ lợi cho họ lắm rồi.
Thậm chí đôi khi không cần Hàn Kiều Kiều giúp đỡ, chỉ cần để fan của Hàn Kiều Kiều biết quan hệ của họ và Hàn Kiều Kiều không tệ là được. Trước đây có một minh tinh họ Tiết trở nên nổi tiếng, hai người anh em của anh ta cũng nhờ đó mà nổi tiếng theo.
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, tình huống này trong giới giải trí cũng không phải hiếm.
"Để tỏ lòng cảm ơn vì mọi người đã ở lại, buổi tối nay tôi sẽ bảo đầu bếp xuống bếp chuẩn bị một bữa tối để chiêu đãi mọi người."
Phương Minh tươi cười nói, nhóm Lưu Thạch lại căn bản không nhận ra ý che đậy trong lời nói của Phương Minh. Họ cho rằng họ được bao ăn ở, nhưng chỉ có Trương An Nhàn biết, phỏng chừng ngay từ đầu, Phương Minh căn bản không hề tính cho ăn miễn phí, chắc còn muốn mọi người phải bỏ tiền túi ra.
Thật ra điều này Trương An Nhàn đã nghĩ sai rồi. Phương Minh cho dù là yêu tiền đến cỡ nào cũng biết về đạo đãi khách. Đối phương đường xa mà đến thì chính là khách, bữa đầu tiên cậu chắc chắn nên mời.
Phương Minh rời đi, Trương An Nhàn ở lại cùng các minh tinh. Trước khi đi, ánh mắt Phương Minh nhìn lên phía trên. Ở đó, hai người Hàn Kiều Kiều và Trương Yến đúng lúc đang đi vào căn nhà gỗ.
Vài giây sau, Phương Minh thu tầm nhìn lại, cười khổ lắc đầu. Thế sự cứ trùng hợp vậy đấy, cậu không muốn gặp người có quan hệ với cậu, Hàn Kiều Kiều lại xuất hiện.
Một giờ sau, Phương Minh đang ở bên cạnh đập chứa nước câu cá, chợt thấy Trương An Nhàn đi về phía cậu, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
"Tần Dương, tên Trương Manh kia thật quá đáng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận