Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 319: Hạt giống phục chế

Chương 319: Hạt giống phục chế
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Nhắc tới văn minh Tây Hạ rơi vào tay người nước ngoài, rất nhiều người có thể không biết, thế nhưng nếu như còn nhớ rõ những nghiên cứu của Dư Thu Vũ về Mạc Cao Quật, những luận án liên quan tới Vương đạo sĩ, rất nhiều người sẽ bừng tỉnh đại ngộ.
Mạc Cao Quật là nỗi đau nhức trong lòng tất cả học giả Trung Hoa, nguyên nhân chính là vì tất cả những học giả muốn nghiên cứu Đôn Hoàng Học đều cần phải tới viện bảo tàng ở nước ngoài tìm kiếm thông tin, tranh ảnh và tư liệu về Mạc Cao Quật.
Nguyên nhân cũng là bởi ở thời đại kia, quốc gia cũng không đặt văn hóa của Mạc Cao Quật vào mắt, mà văn hóa Hắc Thành của Tây Hạ cũng giống như đã biến mất.
Người Nga dùng vài đồng bạc lẻ, thậm chí là một cái ly thủy tinh, một cái kính viễn vọng liền đạt được giấy phép khai quật Hắc Thành, xe ngựa tiến vào trong sa mạc mang đi vô số tài liệu lịch sử.
Đối với những học giả nghiên cứu Tây Hạ học mà nói thì đây chính là một nỗi sỉ nhục to lớn, cũng chính vì sỉ nhục này, những học giả kia mỗi đêm ngày đều cắm đầu cắm cổ nghiên cứu, cho dù văn vật bị mang đi rồi thì thế nào? Văn hóa vẫn là sẽ không biến mất.
Vì vậy, lúc này mới hình thành hội liên hiệp quốc tế, học giả nước ngoài cũng đã thừa nhận: Đôn Hoàng Học là thuyết pháp của Trung Quốc.
Các học giả của Đôn Hoàng Học vì lấy lại danh dự cho quốc gia, mà những nhà nghiên cứu văn hóa Tây Hạ cũng là như vậy, bọn họ bắt đầu tiến hành khảo sát Hắc Thành, mà đúng vào sáu năm trước, tựa hồ là có phát hiện quan trọng nào đó.
Vì phát hiện này, cha của Lăng Dao đã trở thành một thành viên của đội khảo sát, bước chân vào giữa sa mạc, tiến hành khảo sát di chỉ Hắc Thành.
"Cháu nhớ ra rồi, một lần kia cha cháu đi ra ngoài khoảng chừng hơn nửa năm, trong khoảng thời gian đó ông ấy chỉ gọi một cú điện thoại về nhà mà thôi." Lăng Dao cũng nhớ ra chuyện này, đó là lần cha cô ấy rời khỏi nhà lâu nhất.
"Đúng, chuyến đi này của cha cháu chính là đi mất nửa năm, mà đợi sau khi ông ấy trở về, lại đột nhiên bắt đầu triệu tập chúng ta, nói muốn tiến hành một hạng mục nghiên cứu, đồng thời ông ấy còn kích động nói cho chúng ta biết, nếu như hạng mục này nghiên cứu thành công đó thì đó chính là một bước tiến lớn cho giới sinh vật học, cũng rất có thể sẽ thay đổi toàn bộ xã hội."
Ba thúc gật đầu, tiếp tục nói: "Lúc đó toàn bộ tổ hạng mục tổng cộng là có mười ba người, ngoại trừ Lý Hải Lượng cùng bốn người khác là học sinh của chúng ta, bảy người còn lại đều là chuyên gia đứng đầu giới sinh vật học."
"Mà hạng mục lúc đó chúng ta nghiên cứu kỳ thực cũng rất đơn giản, đó chính là dựa vào vật gì đó mà tinh chế ra một loại hạt giống đặc thù, không sai, cha cháu đã đặt tên cho loại vật này là hạt giống, cho nên tên của hạng mục này cũng được gọi là: Hạt giống phục chế."
"Hạt giống phục chế?"
Phương Minh nhíu mày lại, Lăng Dao đang đứng bên cạnh vẻ mặt càng thêm nghi hoặc: "Vì sao lại gọi là hạt giống, hạt giống này có công hiệu gì?"
"Công hiệu của hạt giống này giống như tên của nó vậy: Phục chế."
Vẻ mặt của chú ba trở nên có chút kích động: "Khi lần đầu tiên chú nhìn thấy công hiệu của hạt giống phục chế này, cháu không biết chú kích động biết bao nhiêu đâu, bởi vì nếu như quả thật chúng ta có thể tinh chế thành công, vậy nó không chỉ đơn giản là bước đột phá trong giới sinh vật học, mà là chân chính sửa cả xã hội loài người."
"Nhưng mà đáng tiếc chính là chú chỉ gặp qua hạt giống phục chế này một lần, bởi vì toàn bộ tổ hạng mục chỉ có một hạt giống duy nhất như thế thôi, hơn nữa còn là do cha cháu tự mình bảo quản, mà đối tượng chúng ta nghiên cứu là bản sao của hạt giống này, chúng ta gọi nó là hạt giống 1."
"Chúng ta thả hạt giống 1 vào trên người một con chuột, cuối cùng thành công sao chép được một con chuột giống như đúc, nhưng mà điều đáng tiếc chính là con chuột này không sống quá một giờ liền chết."
Đối với những người làm nghiên cứu khoa học như ông ta, con chuột chết đi cũng không coi vào đâu, chính là bọn họ thành công sao chép được con chuột này rồi, vậy đã nói rõ nghiên cứu của bọn họ là có thể thực hiện đấy, và bọn họ cũng đang đi đúng hướng. Về phần nguyên nhân cái chết của con chuột kia, chỉ cần bọn họ đào sâu nghiên cứu nhất định là có thể giải rõ ràng.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy, bọn họ lấy chuột bạch làm thí nghiệm, mới ban đầu con chuột bạch này chỉ có thể sống một giờ, đến lúc sau thì hai giờ... Ba giờ... Một ngày, thậm chí nửa tháng...
"Thời gian sáu năm, tiến độ của hạng mục cũng đã đạt thành hơn phân nửa, đang lúc tất cả mọi người chúng ta kích động vô cùng thì cha cháu đột nhiên lại ra quyết định, đó chính là tạm thời đình chỉ toàn bộ nghiên cứu của chúng ta. Sau khi ông ấy đưa ra quyết định này thì cha cháu đã biến mất không thấy tăm hơi, thẳng đến nửa tháng sau ông ấy mới trở lại tổ hạng mục."
"Sau khi ông ấy trở về liền nói thẳng quyết định hủy bỏ hạng mục này, không tiếp tục nghiên cứu nữa, lúc đó rất nhiều người trong tổ hạng mục đều phản đối, mọi người đã khổ cực hơn sáu năm, mắt thấy nghiên cứu tới bước ngoặt quan trọng nhất, một khi bọn họ nghiên cứu thành công chắc chắn sẽ được ghi tên vào sử sách đấy, làm gì có ai nguyện ý buông tha cơ hội này."
Lăng Dao nghe đến đó đột nhiên mở miệng nói: "chú ba, chắc chú cũng là một trong số những người phản đối quyết định của cha cháu đúng không."
Ông ta cười khổ, gật đầu thừa nhận: "Toàn bộ tổ hạng mục không ai ủng hộ quyết định của cha cháu, mặc dù nói cha cháu là người đề xuất nghiên cứu hạng mục này, nhưng hạng mục này là tâm huyết của tất cả mọi người, làm sao có thể tùy ý cha cháu muốn dừng thì dừng được."
Lăng Dao không nói gì thêm, ra hiệu chú ba nói tiếp.
"Chuyện sau đó cháu cũng biết, cha cháu đột nhiên mất tích, chẳng qua trước khi ông ấy mất tích ông ấy còn lấy hạt giống phục chế trong phòng thí nghiệm mang đi, đồng thời tiêu hủy tất cả tư liệu của thí nghiệm, có thể nói dựa theo hành vi của cha cháu, tổ thí nghiệm cho dù có không muốn giải tán cỡ nào cũng là vô ích."
Chú ba mở ra hai tay: "Vốn là trong lòng của chú cũng rất căm hận về hành vi của cha cháu, thế nhưng một tuần lễ trước, khi chú phát hiện có thật nhiều người nhìn chằm chằm vào chú, thậm chí còn có không ít thế lực từ bên ngoài nữa, lúc đó chú mới biết được tại sao cha cháu phải làm như vậy, ông ấy chính là sợ hạt giống rơi vào trên tay những người có dụng tâm kín đáo kia."
"Những ngày qua điều tra tiếp xúc xuống, chú mới biết được thì ra từ mấy năm trước đã có một vài thế lực theo dõi tổ hạng mục, cha cháu đại khái là phát hiện điểm này mới quả quyết ngưng hẳn hạng mục nghiên cứu, đồng thời hủy diệt tất cả số liệu, nếu ông ấy làm như vậy thì những người khác trong tổ hạng mục sẽ không gặp phải nguy hiểm."
Sau khi nói đến đây, trên mặt ông ta hiện lên vẻ kính nể: "Cha cháu là muốn một mình thừa nhận tất cả những nguy hiểm kia."
"Theo suy nghĩ của chú, lúc cha cháu mất tích không phải là không muốn thông báo cho cháu, mà là khi đó chắc hẳn cháu cũng đã bị người ta giám thị, cho nên ông ấy không thể nào nói thẳng cho cháu, nhưng cháu suy nghĩ kỹ một chút xem, liệu cha cháu có lưu lại ngôn ngữ hoặc là đồ vật đặc thù gì đó không? Ngoại trừ cuốn tạp chí địa lý kia."
"Để cháu suy nghĩ..."
Lăng Dao lâm vào tự hỏi, một lúc sau, đôi mắt cô ấy sáng lên tựa hồ là nghĩ tới điều gì, đang muốn mở miệng, chỉ là đúng lúc này Phương Minh lại ho khan.
Khụ khụ khụ...
Tiếng ho khan của Phương Minh đã cắt đứt những lời Lăng Dao muốn nói, chú ba nhìn Phương Minh, không kịp chờ đợi hướng phía Lăng Dao hỏi: "Dao Dao, có phải cháu nghĩ tới điều gì không? Mau nói nhanh một chút đi, chú và cháu cùng nhau tham khảo, nhìn xem có phải đó là đầu mối do cha cháu lưu lại hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận