Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 895: Cha em bị sói cắn chết (1)

Chương 895: Cha em bị sói cắn chết (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Vô Tà
----------------------
Lâm Tĩnh nhìn Phương Bảo Bảo đang chạy về phía mình, cảm giác đầu óc có chút không đủ dùng.
Bé trai trước mắt này rất bẩn thỉu, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng như thế, nếu như không phải cô ấy từng thấy dáng vẻ sạch sẽ của bé trai, gần như đều phải hoài nghi người trước mặt cô ấy là một tiểu dã nhân.
Nghĩ tới đây, Lâm Tĩnh không nhịn được tràn lan tình thương của mẹ, đứa bé nhỏ như vậy, nhất định là đã lạc mất cha của cậu bé, nhìn xem y phục này đều có chút rách nát rồi, thật sự là quá thảm.
Lâm Tĩnh vươn tay muốn ôm Phương Bảo Bảo, nhưng điều khiến cô ấy lúng túng là vậy mà Phương Bảo Bảo lại lui về sau một bước tránh khỏi, đây là bài xích sự thân thiết của cô ấy.
"Ách... Cái kia..."
Lâm Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là cha mẹ của cậu bé đã dạy bảo cậu bé không được quá thân mật với người xa lạ, như vậy cũng có thể phòng ngừa đứa bé bị lừa hoặc bị bắt cóc.
Nhưng mà Lâm Tĩnh cũng không suy nghĩ một chút, nếu suy nghĩ của cô ấy là sự thực, vì sao lúc trước Phương Bảo Bảo lại chạy về phía cô ấy, sở dĩ bài xích sự đụng chạm thân thể với cô ấy, đó là bởi vì ở trong lòng Phương Bảo Bảo, ngoại trừ cô gái ngu xuẩn kia thì không ai có thể ôm cậu bé được, đương nhiên, ngoại trừ ông bà nội.
Về phần Alice cái cô gái nhỏ thích sờ soạng đầu của cậu bé kia, đó là không có biện pháp, ai bảo thực lực của cậu bé bị phong ấn không thể đánh lại cô bé được chứ, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
"Cái kia tiểu bảo bối, tại sao em lại ở đây một mình? Cha em đâu?" Lâm Tĩnh cúi đầu hỏi.
"Em... Cha em chết rồi, em và cha em gặp phải bầy sói, cha vì cứu em mà đấu với bầy sói kia, cuối cùng bị bầy sói cắn chết."
Vẻ mặt Phương Bảo Bảo vô cùng đáng thương cất lời nói dối, chẳng qua trong lòng cậu bé lại sướng đến phát rồ rồi, cậu bé không ngờ tới chuyến đi này có thể khiến cậu bé thoát khỏi ma trảo của Phương Minh.
Lúc đó sau khi hồ Thanh Hải xuất hiện dị biến, Phương Minh chạy trốn, một mình Phương Bảo Bảo lưu lại trong nước, cuối cùng bị một cỗ năng lượng kinh khủng trùng kích đến, trực tiếp bị ném bay ra ngoài, sự đau đớn này khiến cậu bé bất tỉnh một thời gian, mà trước khi cậu bé bất tỉnh đã thấy được trên mặt hồ Bạc nổi đầy máu, hiển nhiên tất cả sinh vật trong hồ Bạc này cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn
Về phần Phương Minh, Phương Bảo Bảo tin tưởng kết cục cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, bởi vì tốc độ bùng nổ của cỗ năng lượng này rất nhanh, Phương Minh chỉ mới chạy hơi chút xa một chút mà thôi, tuyệt đối không thể hoàn toàn thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng.
"Tốt nhất là chết rồi, đã chết là tốt nhất." Trong lòng Phương Bảo Bảo nguyền rủa.
"Cha em đã chết?"
Vẻ mặt Lâm Tĩnh tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó lại hiện lên vẻ sợ hãi, đứa bé nhỏ như vậy nhất định không thể chạy quá xa, đây chẳng phải là nói bầy sói đang ở nơi cách cô ấy không xa sao?
"Ừm, chị nhỏ mau chóng chạy thoe em, nếu không sợ rằng đợi khi bầy sói ăn xong cha em sẽ tới ăn chúng ta."
Nghe thấy những lời Phương Bảo Bảo nói, Lâm Tĩnh gật đầu theo bản năng, thậm chí ngay cả lều vải đều không kịp thu thập, cõng hành lý cùng Phương Bảo Bảo chạy về phía trước.
Mãi cho đến khi đã chạy hơn 10', bởi vì đói khát không còn chút lực lượng nào nữa cô ấy mới dừng bước, đưa mắt nhìn hướng Phương Bảo Bảo, trên mặt lộ ra vẻ hồ đồ.
Bình thường mấy đứa bé thấy cha gặp nạn, không phải nên tìm người tới trợ giúp cha của mình sao, vì sao đứa bé này ngược lại lại kéo mình chạy đi?
Lẽ nào cậu bé không thích cha của mình?
Nghĩ đến cha của cậu bé này vì cậu mà chiến đấu với bầy sói, cuối cùng còn chết trong miệng bầy sói, sau đó lại nhìn bé trai đang chạy trối chết, đột nhiên Lâm Tĩnh cảm thấy có chút không đáng thay người cha kia.
Phương Bảo Bảo thấy Lâm Tĩnh dừng lại, đồng thời dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình, trong nháy mắt liền hiểu trong lòng Lâm Tĩnh suy nghỉ cái gì, giải thích nói: "Cha nói em đừng quay về tìm ông ấy nữa, hơn nữa còn nói em phải chạy đi thật xa, nói em sau này phải nghe theo lời mẹ, chăm sóc mẹ cẩn thận thay cha em..."
Nghe được câu trả lời của Phương Bảo Bảo, Lâm Tĩnh im lặng, đây là một người cha vĩ đại tới cỡ nào...
"Chị nhỏ, có phải chị đói tới mức không thể đi nổi nữa rồi không?"
Phương Bảo Bảo nhìn Lâm Tĩnh, lời của cậu khiến sắc mặt Lâm Tĩnh đỏ lên, bị một đứa bé nhìn ra bản thân mình đói bụng, thực sự có chút mất mặt.
"Chị... Không."
"Không thì chúng ta tiếp tục đi thôi."
"Tốt... Tốt."
Nửa ngày sau, Lâm Tĩnh thật sự không thể đi nổi nữa, nửa ngày này cô ấy chỉ mới uống mấy ngụm nước, vốn là còn có nửa túi bánh bích quy, là cô ấy cố ý để dành lại đấy, nhưng cuối cùng vẫn cho Phương Bảo Bảo.
"Bảo Bảo, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút đi."
Không đi nổi nữa, Lâm Tĩnh cũng không cậy mạnh, tròng mắt Phương Bảo Bảo chuyển động vài cái, khoảng cách này hẳn là Phương Minh không thể cảm ứng được, ngược lại có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Thật ra đi lâu như vậy cậu bé cũng mệt mỏi, dù sao cậu bé vẫn chỉ mang thân thể của một đứa bé thôi.
Ở ven đường, hai người Lâm Tĩnh cùng Phương Bảo Bảo trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi, song sau khi sắc trời từ từ ảm đạm xuống, một vấn đề bày ở trước mắt hai người, tối nay phải làm sao mới qua được đây?
Ban đêm ở Khả Khả Tây Lý vô cùng lạnh lẽo, đã không có lều vải, căn bản là hai người không chịu nổi sự lạnh lẽo này.
"Bảo Bảo, em ngồi ở đây một lát đi, chị đi tìm một ít củi lửa qua đây, tối nay chúng ta phải đốt một đống lửa mới được, bằng không sẽ bị cảm lạnh sinh bệnh mất."
Mặc dù chưa từng sinh tồn nơi hoang dã, nhưng Lâm Tĩnh cũng biết lúc này thứ hai người cần nhất chính là ấm áp, mà không thứ gì có thể mang tới ấm áp hơn lửa.
Bởi vì là vì mùa đông, hơn nữa lại còn ở Khả Khả Tây Lý, bên đường có không ít cây cỏ ngả nghiêng khô héo, không bao lâu sau Lâm Tĩnh đã ôm một bó to trở về.
Nhưng mà có củi chỉ là bước đầu tiên, phải châm lửa thế nào cũng là một vấn đề khó khăn.
"Chị nhỏ, có thể dùng hai tảng đá để lấy lửa." Phương Bảo Bảo thấy Lâm Tĩnh sững sờ nhìn một đống củi, quay đầu trừng trắng mắt sau đó không nhịn được mở miệng nói.
"A, tảng đá cũng có thể lấy lửa sao?" Lâm Tĩnh hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Ừm, đây là cha em nói cho em biết, phải tìm được một hòn đá trơn nhẵn cùng một hòn đá có đầu nhọn, sau đó dùng khối đá có đầu nhọn ma sát trên bề mặt khối đá kia, như vậy là có thể nổi lửa."
"Là thế này sao? Chị đi thử một chút."
Lâm Tĩnh tìm tới hai hòn đá, nhưng mà đập phá nửa ngày, thậm chí còn không cẩn thận đập trúng tay của mình, nhưng ngay cả một tia lửa cũng không nhìn thấy, rất hiển nhiên, phương pháp lấy lửa này đối với cô ấy thật sự là vô hiệu.
Đương nhiên, Phương Bảo Bảo biết nguyên nhân Lâm Tĩnh thất bại, là vì cô ấy lựa chọn hòn đá không đúng, không phải bất kỳ viên đá nào cũng có thể dễ dàng va chạm bốc cháy, nhưng nơi này cũng thực sự không còn hòn đá nào khác nữa.
Nghĩ tới đây, Phương Bảo Bảo đứng lên, đi về phía bãi cỏ bên cạnh, không bao lâu sau trên tay cầm lấy lá cây gồi đi về, đồng thời tìm thấy một thân cây lớn chừng ngón tay từ trong đống cành lá, giao cho Lâm Tĩnh.
"Tách nó ra làm hai nửa, nhớ kỹ không được bẻ gãy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận