Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 991: Triệt để chết lặng

Chương 991: Triệt để chết lặng
Đều nói lịch sử được sinh ra là để phá vỡ, nhưng thứ bản thân cậu phá vỡ không chỉ là lịch sử, cậu làm vậy là không muốn cho những người đến sau một con đường sống mà! Mới trẻ tuổi như vậy đã đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, làm sao người đời sau có thể phá vỡ được kỷ lục này kia chứ?
Ở đây, một mảnh yên lặng, tất cả đều rơi vào trạng thái không biết nói gì.
"Hừ, có thể đột phá thành công hay không còn khó nói, cho dù có thể đột phá, ta cũng có lòng tin đánh bại hắn."
Vẻ mặt Tư Đồ Hòa tràn đầy u ám, Phương Minh xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của hắn, nhưng hắn vẫn có đủ lòng tin đối với chính mình, mặc dù hấp thu khí vận đại đạo là hành vi đi đường tắt, nhưng lại không khác gì so với những người đột phá bình thường.
Chính bản thân hắn cầm mười bốn đạo khí vận đại đạo trong tay đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, hắn tự tin trong số những cường giả vừa đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, hắn là người mạnh nhất.
Trên đỉnh núi, lúc này Phương Minh cũng hít sâu một hơi, nếu như cậu biết ý nghĩ của đám người phía dưới, đoán chừng sẽ bật cười ha hả.
Cái gì mà mạnh mẽ đột phá, bản thân cậu đột phá được là nhờ hấp thu khí vận đại đạo đấy. Trong thời gian một tháng này, cậu đã hấp thu hết sáu mươi bốn đạo khí vận đại đạo kia, sở dĩ chỉ có sáu mươi bốn đạo, đó là vì hai đạo còn lại đã bị khí linh bảo tháp nuốt mất.
Khí linh bảo tháp lấy cớ thu phí cất giữ, trắng trợn nuốt mất hai đạo.
Sáu mươi bốn đạo khí vận đại đạo đã bị cậu hấp thu, mà giờ khắc này, bản thân cậu muốn phóng xuất khí tức đại đạo trong cơ thể mình, dùng nó để cảm ứng thiên địa pháp tắc, khiến thiên địa pháp tắc phủ xuống.
Nhắm mắt lại, để bản thân mình có thể tâm bình khí hòa, đồng thời điều tiết để bản thân đạt được trạng thái tốt nhất, mà lần điều tiết này tiêu tốn mười lăm phút đồng hồ.
Chẳng qua lúc này ở bên dưới núi lại không có bất kỳ người nào lộ ra vẻ bực mình, dưới cái nhìn của bọn họ đương nhiên độ khó của việc tự thân đột phá này cao hơn đột phá nhờ khí vận đại đạo nhiều, vì thế cũng cần phải cẩn thận hơn một chút.
Thời gian mười lăm phút trôi qua, Phương Minh mở mắt, con ngươi nhìn chằm chằm thái dương trên bầu trời, sau một khắc hai tay bấm niệm pháp quyết, đồng thời khí thế toàn thân cũng bùng phát mạnh mẽ.
Đoàng!
Trong nháy mắt ngay khi khí tức của Phương Minh được thả ra, trên bầu trời lập tức có tiếng sấm vang lên, giống hệt như Tư Đồ Hòa đột phá lúc trước, mây mù cuồn cuộn trực tiếp che phủ mặt trời.
Thời khắc này, con ngươi của tất cả mọi người đều dán chặt vào Phương Minh trên đỉnh núi, bởi vì bọn họ biết thời điểm mấu chốt sắp tới.
Tuy rằng trên mặt Tư Đồ Hòa mang theo vẻ khinh thường, nhưng con ngươi vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Phương Minh, bởi vì hắn biết kế tiếp chính là thời gian để bắt lấy thiên đạo pháp tắc.
Có thể đưa tới tiếng sấm sét cũng đồng nghĩa với thiên địa pháp tắc đã thừa nhận Phương Minh rồi.
"Lúc đầu thiên đạo phủ xuống hơn ba mươi đạo thiên địa pháp tắc mặc cho ta lựa chọn, ngươi không thể nào vượt lên trước ta được, hơn nữa ngươi lại còn là tự thân đột phá, hẳn cũng chỉ có một loại thiên địa pháp tắc mà thôi, căn bản là không có sự lựa chọn nào khác."
Trong giới tu luyện vẫn luôn công nhận một điều, nếu tự mình đột phá mà được thiên địa pháp tắc tán thành không thể nào tốt như được lựa chọn, bởi vì nếu được lựa chọn có thể chọn thiên địa pháp tắc mạnh hơn.
"Hắn thực sự có thể đột phá thành công."
"Ta đã không biết nên nói cái gì nữa, người này lại sáng tạo ra lịch sử, đây mới thật sự là con của thế giới khí vận."
"Trách không được người nhà họ Phương lại cẩn thận để ý như vậy, lấy thiên phú của người này, còn trẻ như thế đã có thể bước chân vào cảnh giới Thiên Cấp, tương lai thật sự là không giới hạn, có thể khẳng định cảnh giới thiên vương đã không phải trọng điểm, có lẽ còn có thể trùng kích tới cảnh giới cao hơn."
"Nếu ta nhớ không lầm, sư phụ của Phương Minh là Bổ Thiên Chí Tôn đấy, chẳng lẽ lại xuất hiện thần thoại một môn phái hai Chí Tôn sao?"
Thần thoại!
Một môn phái hai Chí Tôn thực sự có thể xưng là thần thoại, bởi vì đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử của giới tu luyện, hơn nữa trong mắt mọi người chuyện như vậy thật sự là thần thoại, xa xa không thể chạm tới.
Nhưng bây giờ, thần thoại này đã không còn xa xa không thể chạm như trước nữa, chí ít Phương Minh trước mắt đã chạm tới ranh giới.
Ngoại chuyện sợ hãi thán phục thì tất cả mọi người đều đang chờ đợi vòng xoáy thiên địa pháp tắc xuất hiện, vậy mà sau khi chờ đợi được một lúc lâu vẫn không thấy vòng xoáy thiên địa pháp tắc xuất hiện.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Dựa theo lẽ thường, sau khi tiếng sấm hạ xuống thì gió xoáy phải lập tức xuất hiện mới đúng."
"Trong lịch sử dường như cũng đã có trường hợp như vậy, có người đã đưa tới tiếng sấm trong khi đột phá Thiên Cấp, nhưng cuối cùng lại không thể bắt được thiên địa pháp tắc, nguyên nhân là vì tu vi và cảnh giới của người nọ là do một vị thiên vương mạnh mẽ truyền vào, vì thế thiên địa pháp tắc không đồng ý."
Trong đám người, có người nhỏ giọng thầm thì một câu, mà nghe nói như thế, ánh mắt của đám người bên phía Tông Thánh Cung lại sáng rực lên, bởi vì bọn họ cảm thấy khả năng này rất lớn.
Phương Minh rõ ràng chỉ mới đạt tới cảnh giới Địa Cấp đại viên mãn, còn cách ngày đột phá cảnh giới Thiên Cấp rất xa, vì sao có thể đột phá nhanh như vậy? Nhất định là nhà họ Phương đã giở thủ đoạn gì đó.
Mấy vị cường giả Thiên Cấp của Tông Thánh Cung cùng Hóa Phong Cung âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ biết rõ ngoại trừ những trưởng lão trên mặt nổi này, nhà họ Phương còn có một nhân vật khủng bố, mà Tông Thánh Cung cũng có một nhân vật cấp bậc như thế.
Nếu như vị kia của nhà họ Phương ra tay, muốn mạnh mẽ nâng Phương Minh một bậc để cậu có thể đột phá cảnh giới Thiên Cấp cũng không phải là không được, nhưng nếu như không được thiên địa pháp tắc tán thành, vậy cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cường giả Thiên Cấp của Tông Thánh Cung cùng Hóa Phong Cung sáng ngời, vẻ mặt cũng trở nên dễ dàng hơn, thậm chí khóe miệng còn cong lên lộ ra dáng tươi cười, đương nhiên, đây là dáng tươi cười nhìn có vẻ hơi hả hê.
Tốt nhất, tốt nhất chính là Phương Minh không được thiên địa pháp tắc tán thành, cứ như vậy toàn bộ nhà họ Phương sẽ trở thành trò cười của giới tu luyện.
"Không thể tu luyện thành dựa vào thực lực của bản thân, cho dù có mượn bàng môn tả đạo, cuối cùng cũng chỉ vô dụng mà thôi."
Tư Đồ Hòa cười lạnh liên tục, hơn nữa âm thanh còn không nhỏ, nghe thấy những lời hắn nói, trên mặt không ít người đều lộ ra vẻ bừng tỉnh cùng tán đồng, tựa hồ đều đã cho rằng Phương Minh đột phá được là nhờ nhà họ Phương mạnh mẽ đưa lên.
Chẳng qua sau khi Tư Đồ Hòa dứt lời không được ba giây, trên trời cao đột nhiên lại truyền ra một tiếng sấm.
Đoàng đoàng!
Tiếng sấm này còn mạnh hơn so với tiếng sấm trước kia, hơn nữa bởi vì mọi người đều không phòng bị, không ít người đã bị tiếng sấm này dọa sợ hết hồn.
"Hai... Hai đạo sấm sét, đây là có chuyện gì?"
Một lúc sau, phần lớn người ở đây mới hồi phục tinh thần lại, Tư Đồ Hòa cùng Chu Thương Hải đều mang vẻ mặt nghi hoặc, mà lúc này sắc mặt đám cường giả Thiên Cấp uy tín lâu năm lại đột nhiên thay đổi lớn, nguyên nhân khiến bọn hắn biến sắc như vậy chính là vì bọn hắn nghĩ tới một khả năng.
Trong lịch sử giới tu luyện đã từng có một cường giả thiên phú siêu tuyệt, trong lúc đột phá cảnh giới Thiên Cấp đã trực tiếp lĩnh ngộ hai đạo thiên địa pháp tắc, mà lúc đó cũng có hai tiếng sấm vang lên.
Một tiếng sấm đại biểu cho một đạo thiên địa pháp tắc, tiếng sấm này còn có một biệt danh khác, gọi là đạo âm.
"Lẽ... Lẽ nào Phương Minh lĩnh ngộ hai đạo thiên địa pháp tắc?"
Có cường giả Thiên Cấp mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút không thể tin, cường giả Thiên Cấp trẻ tuổi như vậy, còn lĩnh ngộ hai đạo thiên địa pháp tắc, lúc này ngay cả một số cường giả Thiên Cấp như bọn họ cũng đã không thể ngồi yên, tất cả mọi người đều muốn nói một câu, còn để cho người ta sống nữa hay không?
Vậy mà khi tiếng sấm thứ ba vang lên, vị cường giả Thiên Cấp này lại tự vả miệng một cái vang dội, cuối cùng ngay cả một chữ cũng không thể nói ra được.
Về phần những người khác ở đây cũng im lặng như tờ, không biết là vì quá khiếp sợ hay là vì đã cạn lời rồi.
Cho nên, khi tiếng sấm thứ tư vang lên, vẻ mặt của mọi người ở đây đã triệt để chết lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận