Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 861: Bắt nạt em gái ta (2)

Chương 861: Bắt nạt em gái ta (2)
Hiện tại có người làm những chuyện mà bọn họ không làm được, đương nhiên những người trẻ tuổi nhà họ Tiêu này đều cảm thấy vô cùng hả lòng hả dạ, nhưng tương tự cũng tràn đầy lo lắng đối với tình cảnh của Phương Minh, đánh Lý Ngao, nhất định nhà họ Lý sẽ không chịu để yên như vậy.
Nhìn hai vị trưởng lão nhà họ Lý đang đánh về phía mình, trong mắt Phương Minh có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, nhà họ Lý nho nhỏ cũng dám có ý đồ với em gái mình, vậy mình cũng không cần lưu thủ làm gì nữa.
Một tay vẫn nắm lấy Lý Ngao, tay trái Phương Minh điểm ra một chỉ, một đám quang mang từ đầu ngón giữa bắn ra, trực tiếp bắn thủng bàn tay của trưởng lão nhà họ Lý, máu tươi phun trào, mà sau khi tia sáng kia bắn thủng lòng bàn tay của trưởng lão nhà họ Lý, cũng không biến mất như vậy, trực tiếp đâm xuyên qua bả vai của hắn, khiến cả cánh tay hắn đều bởi vậy mà rủ xuống.
Một vị trưởng lão khác nhà họ Lý thấy thảm trạng của đồng bạn mình, trên mặt có vẻ kinh hoảng, hắn không rõ sao tên nhóc trước mặt này có thể làm được như vậy. Dù sao hắn và đồng bạn đều đã tới cảnh giới Địa Cấp trung kỳ, mặc dù không tính là thiên tài, nhưng cho dù là Phương Chiến, người đứng đầu Tứ Đại Công Tử trong giới tu luyện kia cũng không phải là đối thủ của bọn hắn.
Lẽ nào người trẻ tuổi này còn lợi hại hơn cả Phương Chiến?
Đừng nói giỡn, Phương Chiến là ai? Đây chính là thiên tài đứng đầu của nhà họ Phương, mặc dù nói hình như lần gần đây nhất bại bởi một vị đệ tử thần bí của Tông Thánh Cung, nhưng phần lớn người trong giới tu luyện đều cho rằng đây là Phương Chiến sơ suất khinh địch nên mới bại trận, không lâu sau nhất định sẽ chiến thắng đối thủ huyết tẩy sỉ nhục.
Không đúng...
Đột nhiên ông lão nghĩ đến một việc, Phương Chiến... Cũng không phải lại là thiên tài đứng đầu nhà họ Phương, thậm chí cũng không phải một trong Tứ Đại Công Tử, danh hiệu thiên tài đứng đầu một đời tuổi trẻ trong giới tu luyện đã đổi thành người khác rồi.
Đương nhiên, người này cũng không phải vị đệ tử thiên tài của Tông Thánh Cung đã đánh bại Phương Chiến kia, nếu như không có vị kia tồn tại, sợ rằng vị đệ tử thiên tài thần bí của Tông Thánh Cung kia sẽ trở thành thiên tài nổi bật nhất giới tu luyện, nhưng ở trước mặt vị kia, cho dù là Phương Chiến hay là vị đệ tử thiên tài của Tông Thánh Cung kia đều không đáng kể.
Phương Minh!
Đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn, đệ tử lưu lạc bên ngoài của nhà họ Phương, có được thực lực Địa Cấp hậu kỳ, thực lực này gắt gao đè ép người tu luyện trẻ tuổi trong giới tu luyện, ở trước mặt người này, những quang mang của thiên tài khác đều trở nên mờ nhạt.
Đều là người trẻ tuổi, cũng mang họ Phương, hơn nữa còn có thể đánh bại đồng bạn mình dễ như trở bàn tay như thế, phù hợp ba điều kiện này, đoán chừng toàn bộ giới tu luyện cũng chỉ có vị kia.
Nghĩ tới đây, vị trưởng lão nhà họ Lý này đâu còn dám ra tay, vội vã lui về phía sau, sắc mặt trở nên tái nhợt, mở miệng cầu xin tha thứ: "Cậu Phương, lúc trước là nhà họ Lý tôi có mắt như mù, mong rằng cậu Phương thứ tội."
Vị trưởng lão này của nhà họ Lý nhận sai rất nhanh, mà lời của hắn khiến cho đám người ở đây lại trợn tròn mắt một lần nữa, đương nhiên, ngoại trừ Tiêu Ngọc Nhi.
Tiêu Ngọc Nhi hiểu tại sao vị trưởng lão nhà họ Lý này lại nhận sai, không nói thực lực của Phương Minh vốn quá kinh khủng, nhưng chỉ riêng mấy chữ đệ tử thiên tài đứng đầu nhà họ Phương, đã không chỉ đơn thuần tượng trưng cho thiên phú, càng là tượng trưng cho địa vị.
Tầm quan trọng của Phương Minh đối với nhà họ Phương là thế nào, ai cũng rõ ràng, thậm chí nếu như không phải trước đây Phương Minh từng có ước định với nhà họ Mục, mấy người trong giới tu luyện còn đồn rằng, sợ rằng nhà họ Phương sẽ trực tiếp lựa chọn tiêu diệt nhà họ Mục, mà nhà họ Lý kia thậm chí còn không bằng nhà họ Mục.
Có thực lực, có bối cảnh, có thể nói Phương Minh thật sự có thể đi ngang trong giới tu luyện, một đời tuổi trẻ không có ai là đối thủ của cậu, mà nếu người của thế hệ trước dám ra tay, mười vị cường giả Thiên Cấp của nhà họ Phương kia cũng không phải ăn chay.
Dùng một câu nói rất được yêu thích ở hiện đại để hình dung, Phương Minh chính là tổng giám đốc bá đạo trong mấy tiểu thuyết tình cảm kia, ai cũng không trêu chọc nổi.
Trưởng lão nhà họ Lý nhận sai, đương nhiên những người nhà họ Lý khác cũng không dám ra tay nữa, ngược lại trong mắt Tô Ngọc Mai có tia sáng, lúc trước chẳng qua chỉ là bà ấy đánh cuộc một lần, không nghĩ tới người trẻ tuổi ngay cả bà ấy cũng không nhìn ra sâu cạn này thực sự sẽ ra tay đối phó nhà họ Lý, hơn nữa còn có thể làm cho trưởng lão nhà họ Lý thất kinh nhận sai như vậy.
"Ngọc Nhi, cậu Phương này là ai?" Nghĩ tới đây, Tô Ngọc Mai có chút hiếu kỳ quay qua hỏi đồ đệ của mình.
"Nhà họ Phương, Phương Minh."
Khi Tiêu Ngọc Nhi trả lời, đồng thời còn ném cho sư phụ mình một cái liếc mắt, đó là ý nói, đây chính là thân phận của người thân mà sư phụ chuẩn bị cho con đấy.
"Phương Minh?"
Sắc mặt Tô Ngọc Mai biến hóa một chút, cái tên này bà ấy cũng không xa lạ gì, cũng cũng biết cái tên này có ý nghĩa thế nào trong giới tu luyện, cũng chính bởi vì biết, nên bà ấy mới có thể nhìn ra hàm ý trong mắt đồ đệ mình.
Tự mình cố ý nhận một người thân cho đồ đệ mình, vốn chỉ ôm tâm thái thử một lần chót, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên có thể thử tới trên người vị này, vị này là thiên chi kiêu tử chân chính đấy! Nếu như chọc giận cậu ấy, sợ rằng nhà họ Tiêu cùng mình đều không thể chịu nổi.
Tiêu Ngọc Nhi không cố ý nhỏ giọng, vì thế đương nhiên đám người nhà họ Tiêu cùng người nhà họ Lý ở đây cũng nghe được, ánh mắt nguyên một đám nhìn về phía Phương Minh đã thay đổi, từ khiếp sợ trở nên cung kính cùng kiêng kỵ.
Thực lực Địa Cấp hậu kỳ, người đứng đầu một đời tuổi trẻ, đệ tử nhà họ Phương, ah còn là đồ đệ của Bổ Thiên Chí Tôn, bốn thân phận cùng danh hiệu này cho dù chỉ lấy ra một cái cũng đã đủ để oanh động giới tu luyện, mà khi bốn danh hiệu này cùng góp lên thân thể một người, sẽ sáng mù mắt của mọi người.
Yên tĩnh!
Toàn bộ tổ trạch nhà họ Tiêu hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị thân phận của Phương Minh làm chấn kinh.
Một lúc sau, Tiêu Vọng mới thầm trao đổi ánh mắt với mấy người con trai mình, bọn họ không biết tại sao Ngọc Nhi lại có quan hệ với cậu Phương này, nhưng nếu như quan hệ của Ngọc Nhi cùng cậu Phương đây thật sự không tệ, vậy lúc đối mặt nhà họ Lý bức bách, chỉ cần Ngọc Nhi để cậu Phương đứng ra nói một câu, chắc chắn nhà họ Lý sẽ không dám làm càn như vậy.
Nhưng nếu Ngọc Nhi cùng cậu Phương đây chỉ là quen biết hời hợt, vậy vì sao cậu Phương lại xuất hiện ở nơi này? Dù sao thì huyện Phổ Giang cũng không phải thành phố lớn gì, hơn nữa gần đây cũng không có chuyện lớn gì xảy ra.
Nói cách khác cậu Phương vì Ngọc Nhi nên mới tới chỗ này, hơn nữa vì Ngọc Nhi mà trực tiếp ra tay với nhà họ Lý.
Phương Minh cười lạnh nhìn về phía vị trưởng lão nhà họ Lý này, không hề che giấu sát khí trong mắt, điều này làm cho sắc mặt trưởng lão nhà họ Lý biến đổi, bất chấp tất cả, vội vàng nói: "Cậu Phương, tộc trưởng tộc tôi là bạn tâm giao cùng đường chủ Phương Khúc Viên của quý tộc."
Phương Khúc Viên, Phương Minh biết, là đường chủ một Đường của nhà họ Phương, cảnh giới Địa Cấp tầng chín, trưởng lão nhà họ Lý nói ra tên của Phương Viên Khúc, cũng muốn mượn cái tên này khiến Phương Minh kiêng kỵ, hoặc có lẽ là hắn hy vọng Phương Minh nể mặt đường chủ Phương Viên Khúc mà thu tay lại.
Chẳng qua điều khiến trưởng lão nhà họ Lý buồn bực cùng ủy khuất là, đến hiện tại hắn vẫn không biết nhà họ Lý bọn họ đã đắc tội với Phương Minh lúc nào? Về phần mấy lời thân thích vớ vẩn mà Tô Ngọc Mai nói lúc trước, hắn là xì mũi coi thường, nếu như Tiêu Ngọc Nhi thật sự là đệ tử nhà họ Phương, nhà họ Phương đã sớm tìm đến đưa cô ấy về tộc lâu rồi.
"Đừng nói đường chủ Phương Viên Khúc, ngày hôm nay cho dù các ngươi có quen biết trưởng lão nhà họ Phương ta cũng vô ích, nếu các ngươi dám bắt nạt em gái của Phương Minh ta, vậy phải chuẩn bị tốt tinh thần để thừa nhận hậu quả."
Giọng điệu của Phương Minh lạnh như băng, mà lời cậu nói ra khỏi miệng lại một lần nữa khiến tất cả mọi người ở đây kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận