Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 877: Cổ Mạn Đồng

Chương 877: Cổ Mạn Đồng
Phong thuỷ chú ý một loại cân đối, nhưng sát khí cũng giống như vậy, một ví dụ đơn giản, trong một sân rộng tràn ngập ánh sáng mặt trời đột nhiên xuất hiện một cái cây, mà dưới tàng cây này là nơi duy nhất không bị ánh sáng mặt trời chiếu đến.
Như vậy mấy người tránh nắng dưới bóng cây này sẽ có cảm giác, so sánh với những nơi ánh sáng mặt trời không chiếu tới khác, sự âm lạnh của nơi này có vẻ không bằng.
Đây là một thực nghiệm rất đơn giản.
Ở dưới ánh sáng mặt trời, bung một cây dù ngay dưới mảnh đất trống này, cùng với việc cứ cách một khoảng cách nhất định lại che mười cây dù, có lẽ khi dùng dụng cụ đo nhiệt độ sẽ đo được nhiệt độ dưới tán dù của hai nơi này là giống nhau, nhưng nó lại mang tới cảm giác hoàn toàn khác biệt cho người đứng dưới dù, nếu đứng dưới một tán dù kia, hẳn sẽ có cảm giác oi bức hơn nơi còn lại.
Bởi vì, dương quang sát chỉ hướng về phía một tán dù duy nhất kia.
Đạo lý này cũng giống như tầng lầu này vậy.
Toàn bộ tòa nhà, duy chỉ tầng này có hồ bơi, sát khí phía ngoài cũng chính vì nguyên nhân này mà tập trung vào tầng lầu này nhiều hơn, đương nhiên, tác dụng hóa sát của hồ bơi này cũng tốt hơn những tầng lầu còn lại.
Nhưng mấu chốt là nó không chịu nổi sát khí liên tục không ngừng, khi sát khí từ bên ngoài tràn vào phá vỡ cân đối bên trong, phong thủy của nơi này sẽ bị phá hư, ao nước này cũng không còn tác dụng hóa sát nữa.
Về phần tại sao bên phía hồ bơi nam không xuất hiện vấn đề như vậy, đó là bởi vì người bơi trong hồ bơi nam đều là nam, nam thuần dương vừa vặn trung hoà âm khí hồ bơi mang tới, cứ như vậy liền bảo đảm bể bơi có thể âm dương hòa hợp, cho nên đối với sát khí từ bên ngoài tới nói, hồ bơi nam không khác gì mấy tầng lầu khác.
Cái này cũng có đạo lý giống với gió nổi lên trên đài, chỉ cần là người sinh hoạt ở phía nam đều biết, khi gió nổi lên trên đài, cửa sổ và cửa chính đều phải được đóng kỹ, làm vậy mới có thể khiến khí áp trong căn phòng giữ vững một loại cân đối với khí áp phía bên ngoài, từ đó cửa sổ và cửa chính sẽ không bị gió thổi bay vỡ.
Nghe xong lời giải thích của Phương Minh, đám người Lăng Mộ Mai mới lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là vấn đề như vậy.
"Vậy Tiểu Minh con nói hiện tại phải làm sao mới bổ cứu được?"
Liên quan đến an toàn của nhân viên trong công ty, đương nhiên Lăng Mộ Mai không dám xem thường.
"Biện pháp bổ túc có hai loại, một loại là biến hồ bơi nữ này thành hồ bơi nam, chẳng qua nếu chúng ta làm vậy, thời gian lâu dài sẽ dẫn tới một hồ bơi khác cũng sẽ xảy ra vấn đề."
Phương Minh suy nghĩ một chút, đây chỉ là một phương pháp xử lý trị ngọn không trị gốc, mà Lăng Mộ Mai cũng nhíu nhíu mày, bởi vì bà ấy cũng nghĩ đến điểm ấy.
"Đương nhiên biện pháp tốt nhất là hồ bơi không phân biệt nam nữ, chẳng qua như vậy cũng không thích hợp."
Nếu tất cả nhân viên trong công ty đều bơi chung trong một hồ bơi, sẽ dễ dàng xuất hiện rất nhiều vấn đề, không kể tới một số nhân viên nữ vì muốn thăng chức mà quyến rũ cao tầng, cũng rất dễ hình thành mấy chuyện ngoại tình gì gì đó.
Dù sao đầu năm nay, rất nhiều người kết hôn đều là vì đã tới tuổi kết hôn rồi, tìm một đối tượng bản thân không thấy ghét, sau đó lập tức kết hôn, mà nếu bọn họ gặp được người tốt hơn, ai biết có thể ngoại tình hay không chứ? Thiết kế hồ bơi như vậy chẳng khác nào thành nơi để mọi người trần trụi gặp nhau, lại càng dễ hình thành loại nguy cơ này.
"Một biện pháp khác chính là trồng cây, có thể trồng một số thực vật xanh ở bên cạnh cửa sổ, đến lúc đó con sẽ vẽ một bản vẽ xác định rõ phương vị, bố trí mấy cây xanh này ở những nơi con đã vẽ là có thể từ từ hóa giải những sát khí này."
Thực vật, là vật có tác dụng hóa sát mạnh mẽ nhất thế giới này, nó không chỉ hấp thu cacbon đioxit cung cấp oxi đơn giản như vậy.
"Được, đến lúc đó con lại đưa cho mẹ một tấm bản đồ là được, ừm, vấn đề này đến lúc đó để Trần Khiết chịu trách nhiệm đi."
Với tư cách là tổng giám đốc, đương nhiên Lăng Mộ Mai không có thời gian đi làm mấy việc tạp nham này, lập tức đưa mắt nhìn hướng Trần Khiết, mà lúc này vẻ mặt Trần Khiết cũng có chút cổ quái, có chút ngượng ngùng nhưng lại mang theo xấu hổ.
Cho tới bây giờ Trần Khiết đã biết mình hiểu lầm con trai của tổng giám đốc, người này hẳn không phải sắc lang gì, chí ít không phải cố ý muốn chiếm tiện nghi của mình, nhưng cô ấy vẫn không thể buông bỏ mặt mũi đứng ra xin lỗi cậu được, cũng chỉ có thể im lặng gật đầu.
Phương Minh cũng không quá để ý đối với thái độ của Trần Khiết, bởi vì cậu căn bản không hề có một chút suy nghĩ gì đối với Trần Khiết, trong lòng cô gái này nghĩ như thế nào đương nhiên cũng không liên quan gì với cậu.
Vẽ một bản đồ phương vị là chuyện tương đối đơn giản, Phương Minh ngồi trong phòng làm việc của mẹ mình hơn mười phút đã vẽ xong, mà sau khi vẽ xong bản đồ này cậu cũng không tiếp tục ở lại tòa nhà, mà lên xe đi về phía phố đồ cổ.
Về phần Tiêu Ngọc Nhi vẫn lưu lại ở nơi này, bởi vì Lăng Mộ Mai còn có rất nhiều lời muốn nói với con gái, con gái mình mất tích hơn hai mươi năm, đương nhiên người làm mẹ như bà rất muốn hiểu rõ hơn hai mươi năm này con bé đã sống thế nào?
...
Phương Minh rời khỏi tòa nhà, trực tiếp đón một chiếc xe quay về cửa hàng Vu Đạo, đương nhiên, sở dĩ cậu sẽ đến cửa hàng Vu Đạo, cũng là bởi vì có người chờ cậu ở chỗ này.
Trong cửa hàng Vu Đạo, một cô gái trẻ tuổi tràn đầy sức sống đang nhàn nhã ngồi ở tầng hai, vị trí vốn thuộc về Phương Minh, một đôi chân thon dài thẳng tắp cứ gác ở trên bàn như vậy, móng chân thon dài đẹp mắt được sơn màu hồng, khiến người không nhịn được muốn xoa xoa...
Một cặp chân dài đẹp như vậy, cho dù hiện tại đang là mùa đông giá rét nhưng vẫn chỉ mang một đôi tất mỏng, tất chân trắng mỏng càng tăng thêm mấy phần mê người.
Trên thân là một bộ áo lông màu trắng, lộ ra áo dài thon gọn bên trong, cộng thêm một đôi núi không ngừng chập chùng thật sự vô cùng bắt mắt trêu chọc người.
"Tôi nói dẫu gì cô cũng là đại minh tinh, tư thế ngồi như vậy cũng không sợ bị người tuồn ra mà mất fans sao?"
Phương Minh vừa đi lên tầng hai, thấy tư thế ngồi Hàn Kiều Kiều, có chút bất đắc dĩ nói, dường như chị đại này vĩnh viễn không biết cái gì gọi là thục nữ.
"Bị lộ ra ngoài, ai dám lộ ảnh của chị đây ra ngoài? Hay cậu cảm thấy tư thế của chị đây chưa đúng, hay là chị đây đổi một tư thế khác..."
Hàn Kiều Kiều thấy Phương Minh đi lên, đặt hai chân xuống khép chặt lại, nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, hai tay cũng đặt ở chỗ đầu gối, bày ra tư thế ngồi vô cùng thục nữ, nói: "Công tử, công tử xem tôi ngồi như vậy có được chưa?"
Lúc nói chuyện, đôi mắt to tròn kia của Hàn Kiều Kiều còn nháy nháy vài cái, khiến Phương Minh có chút ăn không tiêu, chỉ có thể thầm mắng một tiếng trong lòng, yêu tinh kia càng ngày càng câu hồn.
"Sắp bước sang năm mới rồi, không phải cô nên bận rộn nhiều việc hơn sao?"
Dựa theo hiểu biết của Phương Minh, càng gần tới cuối năm thì mấy minh tinh như Hàn Kiều Kiều lại càng bận rộn, đủ loại tiệc tối còn có đủ loại tiệc của đài truyền hình, chỉ cần là minh tinh đang nổi tiếng gần như đều sẽ được mời đến, chớ nói chi còn là minh tinh hạng nhất như Hàn Kiều Kiều.
"Tôi có thể bận chuyện gì được chứ, mấy chương trình cuối năm của đài truyền hình đã được ghi âm xong từ sớm, chẳng qua lúc này tôi đến là thực sự có chuyện cần tìm cậu."
Vẻ mặt Hàn Kiều Kiều cũng trở nên nghiêm túc, nhìn Phương Minh nói: "Cậu có biết Cổ Mạn Đồng không?"
Nghe được lời của Hàn Kiều Kiều, Phương Minh nhíu mày một chút, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc lên, "Tại sao đột nhiên cô lại hỏi tới cái này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận