Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 103: Khóc

Chương 103: Khóc
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------
Lầu hai!
Trương Kế Hồng nắm lấy tay con gái, vẻ mặt đầy sự hồ nghi, nếu như không phải biểu đệ đã nhiều lần cam đoan đây thật sự là một vị cao nhân có bãn lĩnh, cô hiện tại đã sớm quay đầu bỏ đi.
Ngoại trừ Trương Kế Hồng, Hàn Kiều Kiều và Hoa Minh Minh cũng đi theo, còn Đại Trụ ở dưới lầu coi chừng, nếu có khách anh còn tiếp.
“Cháu, hãy tới gần đây.”
Phương Minh không để ý đến vẻ mặt hoài nghi của Trương Kế Hồng, thật ra những người trong xã hội này đối với nghề nghiệp của hắn đều có cái nhìn phiến diện, nhất là những người làm nghề khảo cổ, bác sĩ và huyền học.
Xem bệnh, phải gặp bác sĩ giàu kinh nghiệm, thầy tướng số phong thủy cũng vậy.
Chủy thượng vô mao, ban sự bất lao - Trẻ người non dạ thì không làm tốt được công việc.
Câu ngạn ngữ này được rất nhiều người công nhận, đương nhiên cũng là bởi vì câu ngạn ngữ này nói rất có lý, nhưng nhìn chung cũng có một vài tình huống ngoại lệ tồn tại, không phải trường hợp nào cũng đúng với câu ngạn ngữ này.
“Chị à, chị buông tay ra a, Đan Đan, nhanh lên một chút đi.”
Trương Hải đứng bên cạnh thấy chị họ của mình vẫn còn giữ tay cháu gái, có chút nóng nảy mở miệng khuyên bảo, Trương Kế Hồng lúc này mới buông tay ra.
Chỉ là, Đan Đan cũng không đi về phía Phương Minh, mà là đứng ở tại chỗ, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn không có có bất kỳ biểu cảm gì.
“Ông chủ Phương, cháu gái này của tôi hiện tại chính là như vậy, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì, có phải gặp phải thứ không sạch sẽ rồi không?” Trương Hải có chút lúng túng hỏi.
Phương Minh không trả lời, mà đi tới trước mặt Đan Đan, cuối người xuống ngang tầm mắt của Đan Đan, mãi cho đến vài giây sau đó, Phương Minh vươn ngón tay cái nhanh chóng ấn vào trán của Đan Đan.
Tốc độ cực nhanh, Trương Hải và Trương Kế Hồng căn bản cũng không có phản ứng kịp, đến khi bọn họ phản ứng kịp cũng là vừa lúc nghe được tiếng khóc nức nở của Đan Đan.
“Đan Đan, Đan Đan con làm sao vậy, con đừng khóc a.”
Trương Kế Hồng nghe con gái mình khóc vội vã ngồi xổm người xuống, vừa nhẹ nhàng dỗ dành vừa hung hăng nhìn chằm chằm Phương Minh, “Cậu đã làm gì khiến con của tôi khóc.”
“Chị, chị, Đan Đan khóc.”
“Tôi đương nhiên biết Đan Đan khóc, nếu không thì làm sao tôi lại như vậy?”
Trương Kế Hồng trợn trừng mắt nhìn cậu em họ của mình, cô bỗng dưng cảm thấy ngay cả em họ của mình cũng không đáng tin chút nào, bất quá khi cô nhìn thấy biểu tình kích động trên mặt cậu em họ thì cũng chợt ngẩn người, một lúc sau rốt cục cũng phản ứng lại, thần tình hung ác lúc nãy cũng biến thành kích động.
“Khóc, khóc, Đan Đan con rốt cục cũng lên tiếng, thật là khiến mẹ lo chết mất thôi.”
Trương Kế Hồng ôm con gái mình thật chặt, trong khoảng thời gian này, con gái của cô không khóc, không làm loạn cũng không nói chuyện thật sự là muốn hù chết cô, dù cho bác sĩ dùng sức bóp con gái của mình, thì nó vẫn tỏ vẻ đau đớn nhưng tuyệt không kêu la.
“Ông chủ Phương, ngài thực sự là lợi hại.”
Trương Hải hướng phía Phương Minh giơ ngón tay cái lên, lập tức bồi lễ nói: “Chị của tôi cũng là lo lắng cho con, hy vọng ông chủ Phương đừng để bụng thái độ vừa rồi của chị ấy.”
“Đúng đúng đúng, lúc nãy tôi quá kích động, ông chủ Phương, tôi xin lỗi cậu.”
Trương Kế Hồng cũng phản ứng rất nhanh, đến lúc này cô không còn hoài nghi biểu đệ của mình như lúc trước nữa, người trước mắt tuyệt đối là một vị cao nhân, còn về tuổi tác còn trẻ như vậy chỉ có thể nói là thiên tài.
Phương Minh khoát khoát tay ý bảo không cần, chuyện như vậy hắn gặp phải không ít, so sánh với những chuyện gặp được vào mấy năm trước khi theo sư phụ ra ngoài vân du thì chuyện này vẫn còn tốt chán.
Nghĩ đến lúc đó còn có người từng gọi hắn là miệng còn hôi sữa, còn hiện tại thì xưng hô chỉnh tề coi như là một loại tiến bộ.
“Ông chủ Phương, cháu gái này của tôi rốt cục là xảy ra chuyện gì, có phải đã gặp mấy thứ không sạch sẽ?” Trương Hải tiếp tục hỏi.
“Cũng chưa đến mức đáng được gọi là mấy thứ không sạch sẽ, nhưng tình huống có chút quỷ dị, trước tiên tôi phải hỏi thăm một chút.”
Phương Minh quay lại bàn ý bảo Trương Kế Hồng đưa con gái của cô tới ngồi phía đối diện
“Cháu nói cho thúc thúc biết gần đây đã nhìn thấy gì? Phương Minh nhìn Đan Đan nhẹ nhàng hỏi.”
“Cháu. . . Cháu thấy mình đang đứng trên một cánh đồng, sau đó. . . Sau đó cháu lại xuất hiện trong một cái hố đen như mực, nơi đó thật là tối cháu rất sợ, cháu không dám nói lời nào.”
Đan Đan rốt cục cũng nói chuyện, nhưng Phương Minh càng nghe chân mày càng nhíu chặt, nhưng vẫn ra vẻ cổ vũ ý bảo Đan Đan nói tiếp.
“Sau đó. . . Sau đó cháu liền nghe được một thanh âm, hắn ta nói rằng cháu không được nói chuyện, bởi vì chỉ cần nói một lời sẽ có người xấu đến bắt cháu.”
“Rốt cuộc là ai lừa gạt Đan Đan, lại dám gạt một đứa bé không được nói chuyện, đáng bị trời đánh.”
Trương Kế Hồng nghe được con gái mình nói xong trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, nhưng mà Trương Hải ở bên cạnh lập tức giữ cô lại, “Chị, tình huống này có chỗ không đúng, Đan Đan cũng không còn nhỏ, nó có thể không nói lời nào, nhưng làm sao có thể nhịn nói lâu như vậy được.”
Chỉ cần là người sáng suốt liền là có thể nghe ra trong lời nói của Đan Đan có chỗ kỳ quái, chưa nói đến chuyện khiến một cô bé không nói nhiều ngày như vậy, chỉ cần một ngày không nói chuyện thì cô bé chắc gì đã chịu được.
“Ông chủ Phương?”
Trương Hải nhìn về phía Phương Minh, nhưng Phương Minh lại nhìn ông ta ý bảo không cần nói.
“Đan Đan, cháu nói cho thúc thúc, cháu từ khi nào thì bắt đầu nghe được cái thanh âm kia?”
"Mười hai ngày trước." Đan Đan suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Kể từ lúc nào thì em ấy bắt đầu không nói. Phương Minh nhìn về phía Trương Kế Hồng dò hỏi.
“Mười ngày, đúng, cho tới hôm nay là ngày thứ mười. Trương Kế Hồng xác nhận lại một lần nữa, Tôi nhớ rất rõ ràng, bởi vì hôm đó đúng lúc là sinh nhật của Đan Đan.”
“Mười hai ngày trước nghe được thanh âm kia, hai ngày sau mới trầm mặc không nói lời nào.” Phương Minh nói nhỏ một câu, lập tức nhìn về phía Trương Kế Hồng, Mười hai ngày trước trong nhà có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?
“Không có a, hôm đó là một ngày rất bình thường.” Trương Kế Hồng không hề nghĩ ngợi liền trả lời.
“Suy nghĩ kỹ một chút, cái này rất then chốt, tôi có thể nói cho cô biết là hồn phách của con gái cô mặc dù không mất đi nhưng lại có chút bất ổn, nếu đoán không nhầm thì chắc là có vật gì đó làm cho hồn phách của em ấy xuất hiện hiện tượng như vậy.”
Phương Minh nhìn về phía Trương Kế Hồng, “Nói thật, nếu không tìm ra nguyên nhân, tôi cũng có thể ổn định hồn phách của con gái cô, nhưng trị phần ngọn mà không trị gốc, nếu như vật kia còn ở đó, về sau con gái cô vẫn sẽ gặp lại chuyện này, hơn nữa nếu như hồn phách của một người liên tục bị bất ổn tới hai lần thì về sau thân thể cũng sẽ trở nên rất suy yếu.”
“A, nghiêm trọng như vậy, để tôi suy nghĩ kĩ lại đã.”
Nghe Phương Minh nói sắc mặt của Trương Kế Hồng chợt biến, vội vã bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, Phương Minh cũng không có nhàn rỗi tiếp tục hỏi han Đan Đan: “Nói cho thúc thúc nghe, bình thường cháu thích chơi cái gì nhất?”
Chơi nông dược!
Đan Đan dù muốn hay không cũng đều trả lời, “Hơn nữa cháu hiện đã được xếp hạng kim cương, ở lớp cháu có thể xếp vào Top 5.”
Nông dược?
Phương Minh sửng sốt một chút, Hoa Minh Minh ở bên cạnh giải thích: Đây là một trò chơi rất hot gần đây, rất nhiều người chơi trò này.
Trò chơi sao? Phương Minh trầm ngâm một lúc, “Vậy trừ trò chơi cháu còn thích làm cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận