Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 204: Cửu sắc vi long, thất sắc vi phượng, tam sắc vi mãng

Chương 204: Cửu sắc vi long, thất sắc vi phượng, tam sắc vi mãng
Lầu ba của hội triển lãm, bên trong phòng vip chuyên dùng để lãnh đạo nghỉ ngơi.
“Phương Minh, đảo mắt đã qua 20 năm rồi, nếu không nhờ lời nói của cháu nhắc nhở chú còn không nhận ra cháu kia đấy.”
Quách Thiên Thành thổn thức không thôi, không ngờ ông ấy có thể gặp được đồ đệ của lão thần tiên ở đây.
“Cháu cũng không chắc chú Quách có còn nhớ cháu hay không, vì thế cháu mới không dám đi tới chào hỏi.” Phương Minh cười cười tiếp lời.
“Cháu cái cậu nhóc láu cá này, cháu sợ chú trách cháu thế nên mới nói trước lời này chứ gì?”
Quách Thiên Thành chính là cáo già thành tinh, làm sao ông ấy có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Phương Minh kia chứ. Dù thế ông ấy vẫn vờ xụ mặt: “Nhưng chú Quách vẫn phải phê bình cháu, nếu đã biết chú Quách tới tại sao không nhận nhau từ đầu chứ? Nếu chú không nhận ra cháu mà hỏi thăm trước, có phải cháu sẽ làm lơ chú Quách luôn không?”
Vẻ mặt của Phương Minh cũng trở nên nghiêm túc, giọng nói hơi hơi trầm thấp: “Trước khi sư phụ đi đã căn dặn cháu, cố gắng không nên quấy rầy sinh hoạt của mấy chú.”
Nghe thấy những lời này của Phương Minh, Quách Thiên Thành hơi sững sờ một chút, sau đó lại cười khổ không thôi: “Lão thần tiên chính là như vậy, giúp người không cần báo đáp, đây chính là ông ấy không muốn cho bọn chú cơ hội báo đáp ông ấy.”
20 năm qua, Quách Thiên Thành đã từng đi gặp lão thần tiên nhiều lần, thế nhưng cứ mỗi lần tới chân núi liền có thôn dân ngăn ông ấy lại, nói cho ông ấy biết lão thần tiên kêu ông quay về.
Ông ấy chưa từng nghi ngờ lời nói của những thôn dân này, dựa vào thủ đoạn lợi hại của lão thần tiên, có thể tính toán được ông ấy tới cũng là chuyện bình thường.
“Mặc dù lão thần tiên giúp người không cần báo đáp, thế nhưng trong lòng của chú vô cùng hỗ thẹn, khoan hãy nói ân tình của lão thần tiên đối với chú, chỉ riêng việc rõ ràng 20 phương thuốc kia là ông ấy cho chú, thế nhưng cuối cùng chú lại là người nhận được tất cả vinh dự...”
Trong lòng của Quách Thiên Thành tràn ngập áy náy, ông ấy luôn cảm thấy những vinh dự của bản thân đáng ra phải thuộc về lão thần tiên… Mặc dù ông ấy biết lão thần tiên căn bản không hề quan tâm tới mấy thứ danh lợi này, hơn nữa cũng chính lão thần tiên đã dặn kỹ ông ấy không được tiết lộ chuyện phương thuốc có liên quan tới lão thần tiên.
“Những phương thuốc kia đặt trong đạo quan căn bản chỉ là một mảnh giấy lộn, nếu không có chú Quách mang nó đi sau đó công bố ra ngoài thì làm sao nó có thể phát huy tác dụng được chứ? Chỉ dựa vào một điểm này thôi chú Quách hoàn toàn xứng đáng hưởng thụ vinh dự này.”
Phương Minh mỉm cười, những chuyện sư phụ đã làm quá nhiều, những chuyện cậu biết đoán chừng không tới một nửa, nhưng dù vậy, nếu mọi người biết được chắc chắn sẽ chấn kinh.
Hai người trò chuyện một hồi Quách Thiên Thành bắt đầu quan tâm tới những chuyện của Phương Minh.
“Phương Minh à, hiện tại cháu đang làm việc ở Nghiễm Niên đường sao? Bà Lăng của Nghiễm Niên đường không tồi chút nào, mà cô gái vừa nãy đứng bên cạnh cháu cũng rất xinh đẹp…”
Rõ ràng Quách Thiên Thành đã hiểu nhầm Phương Minh, ông ấy cho rằng Phương Minh là đồ đệ của lão thần tiên, cho dù không thể học được hết bản lĩnh của lão thần tiên nhưng chỉ cần học được một chút da lông thôi, đã đủ để cậu không cần hạ mình làm thuê cho Nghiễm Niên đường.
Nếu vậy chắc chắn chỉ có thể vì một người nào đó.
“Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, chú cũng là người từng trải nên chú có thể hiểu được cảm giác của cháu. Dù gì chú Quách cũng coi như là trưởng bối của cháu, thế nào, có cần chú làm người mai mối nói một tiếng với bà Lăng hay không?”
“Quên đi chú Quách, cháu không hề có tâm tư này, cháu làm cố vấn cho Nghiễm Niên đường chẳng qua chỉ là tạm thời thôi, do cháu nợ dì Lăng một chút ân tình…”
Phương Minh cười khổ, không ngờ chú Quách lại hiểu nhầm như vậy, mà có lẽ khá nhiều người trong hội triển lãm lần này cũng hiểu nhầm như chú ấy.
“Là vậy sao?”
Quách Thiên Thành cẩn thận nhìn Phương Minh, thấy cậu không hề có biểu hiện gì giống như người tuổi trẻ ngượng ngùng, cuối cùng mới đành thôi.
“Đúng rồi, vừa nãy trên hội đấu giá cháu đã mua một gốc Linh Chi, có lẽ cháu biết công hiệu của nó đúng không? Mau nói cho chú Quách nghe một chút, gốc Linh Chi này chú chưa từng nhìn thấy bao giờ.”
Bản lĩnh của lão thần tiên Quách Thiên Thành đương nhiên cũng có biết chút ít, lão thần tiên tinh thông rất nhiều lĩnh vực, chỉ riêng mảng y thuật, lão thần tiên đã giỏi hơn nhiều so với đám người được xưng là tài giỏi nhất nước mà Quách Thiên Thành từng gặp.
“Vâng ạ, để cháu nói bạn cháu đưa gốc Linh Chi đó tới.”
Phương Minh gật đầu, sau đó gọi cho Hoa Minh Minh. Nói thật, giao gốc Linh Chi đó cho Hoa Minh Minh trông coi, cậu cảm thấy không yên tâm chút nào.
Không bao lâu sau Hoa Minh Minh đã ôm hộp pha lê có chứa gốc Linh Chi đi vào, ngoại trừ Hoa Minh Minh còn có đám người Lăng Sở Sở, và một vị khách không mời, ông Trần Bách Vạn.
“Quách lão, cậu bạn trẻ, tôi vừa nhìn thấy chàng trai trẻ này xách gốc Linh Chi tới… Thú thật là tôi cũng rất hiếu kỳ về gốc Linh Chi này, không biết có thể cho tôi ở bên cạnh nghe vài câu, tích lũy thêm chút kiến thức hay không?”
“Hội trưởng Trần khách sáo quá, thật ra cũng không có gì cần phải giấu diếm cả.”
Phương Minh cũng không cự tuyệt, bởi vì cậu còn muốn lấy được một vật trên tay hội trưởng Trần này đây.
Hoa Minh Minh đặt hộp pha lê lên giữa bàn. Mọi người hiếu kỳ nhìn Phương Minh, chờ đợi cậu giải thích, thế nhưng cậu lại không giải thích ngay mà quay đầu hỏi Tôn Lợi Dân đang đứng bên cạnh:
“Quản lý Tôn, ông có hiểu biết gì về Linh Chi?”
“Linh Chi sao?” Tôn Lợi Dân không ngờ tới Phương Minh vậy mà lại hỏi ông ta chuyện này, nơi đây có dược vương kiến thức sâu rộng, lại còn có cả cô chủ của mình, ông ta thật không muốn bản thân biểu hiện quá kém, nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời.
“Linh Chi là dược liệu vô cùng quý hiếm, có tác dụng bổ khí an thần, trị ho giảm thở gấp, còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Mặc dù có khá nhiều loại Linh Chi thế nhưng chúng ta vẫn thường dùng là Xích Linh Chi, cho dù chỉ là Xích Linh Chi thì cũng được chia thành nhiều loại khác nữa, trong đó Huyết Linh Chi là trân quý nhất.”
“Thế nhưng hiện tại Linh Chi bị người ta gặt hái quá nhiều, đa số Linh Chi trên thị trường chỉ có tầm vài năm, mà Linh Chi vài chục năm đã là vô cùng quý hiếm. Có thể có kích thước lớn như gốc Linh Chi này hẳn là phải sinh trưởng trong môi trường khép kín một thời gian khá dài.”
Phương Minh cười cười, mặc dù quản lý Tôn nói khá đúng, thế nhưng vẫn chưa nói rõ.
“Quản lý Tôn nói không sai, gốc Linh Chi này đúng là được sinh trưởng trong môi trường khép kín, nói rõ hơn chính là nó sống trong quan tài ở dưới mộ. Chỉ có Linh Chi sinh trưởng trong quan tài mới có đủ dinh dưỡng, sống lâu như vậy mà không hề bị ngắt hái.”
Linh Chi là một loại thực vật vô cùng kỳ lạ, dựa theo góc độ thực vật học thì Linh Chi thuộc về họ nhà nấm, thường sinh trưởng trên những vật liệu bằng gỗ, mà nơi dễ gặp được Linh Chi nhất chính là ở bên trên một số rễ cây.
Thế nhưng cũng có người từng nhìn thấy Linh Chi mọc trên mặt đất, rất hiển nhiên bên dưới đất có chôn một khúc gỗ mục đấy.
“Nếu gốc Linh Chi này thật sự sinh trưởng trong quan tài vậy không phải tên họ Hoàng kia đã nói đúng rồi sao?”
Hoa Minh Minh hơi kinh ngạc, lúc nãy khi đi trả tiền cậu ta đã nghe thấy Hoàng Bằng Tiềm nói gốc Linh Chi này sinh trưởng trong quan tài. Mới đầu cậu ta còn tưởng anh ta không giành được nên mới ghen ghét mà nói bậy, không ngờ sự thật đúng là như vậy.
“Linh Chi sinh trưởng trong quan tài thật ra cũng không hiếm thấy, hằng năm đều có một số phần mộ bị đào mở, sau đó khi mở nắp quan tài thì phát hiện Linh Chi. Người ta thường gọi những gốc Linh Chi sống trong quan tài như thế này là Long Quan Chi, mà nói khó nghe thì chính là Người Chết Chi.”
Quách Thiên Thành nói chen vào, nói về thuốc Đông Y thì nơi này ông ấy chính là người có quyền lên tiếng nhất.
“Trên thực tế loại Linh Chi này tồn tại trên thị trường với hai thái cực trái ngược nhau, hoặc là được người ta điên cuồng tìm kiếm, hoặc là bị người ta chê bai ghét bỏ, mà nguyên nhân cũng chính bởi vì cái tên của nó.”
Loại Linh Chi này trên thị trường, có khi sẽ bán được với mức giá cao tới trăm vạn, thế nhưng cũng có lúc chỉ mấy nghìn mà không ai mua. Đa số người đều ngại vì Linh Chi sống trong quan tài sẽ hấp thụ khí của người chết mà lớn lên, nhưng nếu lỡ lúc chủ nhân của quan tài còn sống lại bị mấy loại bệnh truyền nhiễm như lao… Mà chết, ai biết gốc Linh Chi đó có bị nhiễm độc hay không kia chứ?
Phương Minh gật đầu: “Chú Quách nói không sai, loại Linh Chi này quả là hai thái cực, cho dù có người mua nó với giá 100 vạn nhưng chưa chắc đã dám sử dụng. Thế nhưng gốc Linh Chi này đúng thật là Long Quan Chi.”
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, Phương Minh lại giải thích: “Thật ra mọi người nói không sai, gốc Linh Chi này đúng là hấp thụ chất dinh dưỡng của quan tài mà sống. Thế nhưng trải qua thời gian lâu dài nó cũng sẽ hấp thụ cả chất dinh dưỡng của người chết, mà chủ của cỗ quan tài nơi gốc Linh Chi này sinh trưởng, lúc còn sống ắt hẳn là quý tộc hoàng gia.”
“Quý tộc hoàng gia? Chuyện này sao cậu lại biết? Chẳng lẽ người đưa gốc Linh Chi ra đấu giá đã nói với cậu sao?” Hoa Minh Minh hiếu kỳ hỏi.
“Có một câu châm ngôn chính là thủy mãn tắc dật, nguyệt khoanh tắc khuy(2), nước đầy thì đương nhiên sẽ tràn, mà thân thể của người này cũng thế.”
(2)Nước đầy thì tràn, trăng tròn rồi sẽ khuyết
Phương Minh mở hộp pha lê ra, hít hít nhẹ mấy hơi rồi mới nói tiếp: “Sở dĩ gốc Linh Chi này có mùi thơm chính là do sau khi chủ của cỗ quan tài này chết đi, dược khí trên thân thể của người đó phát tán ra bị Linh Chi hấp thụ mà tạo thành.”
“Một người dùng thuốc Đông Y quá lâu trên thân thể chắc chắn sẽ có mùi thuốc, cho dù có là dược liệu tốt tới đâu người bình thường cơ bản cũng không thể hấp thụ hết được. Mà những phần thuốc không thể hấp thu thì cứ lưu lại trong cơ thể, đợi khi người này chết thì những dược liệu này sẽ phát ra ngoài theo thi khí, sau đó bị gốc Linh Chi này hấp thụ.”
“Đây chính là lý do vì sao gốc Linh Chi này lại có mùi thơm, nếu cháu đoán không sai thì lúc người này còn sống đã uống một lượng lớn thuốc bổ, nhiều tới mức người bình thường không dám tưởng tượng.”
Nghe thấy lời này của Phương Minh, Quách Thiên Thành hiếu kỳ ngửi thử gốc Linh Chi, quả thật gốc Linh Chi này phát ra một cỗ mùi thơm rất dễ chịu.
“Chỉ dựa vào điểm này mà cậu kết luận chủ của cỗ quan tài này lúc còn sống là người của hoàng gia sao? Phải biết những quan to quyền quý hoàn toàn có đủ khả năng dùng những loại thuốc đông y quý hiếm bồi bổ cơ thể của con họ.”
Trần Bách Vạn mở miệng, ông cảm thấy suy đoán của Phương Minh cũng quá không có căn cứ.
“Đương nhiên không chỉ dựa vào yếu tố này, mà thật ra đây chỉ là nhân tố bổ sung mà thôi, nguyên nhân chính là bởi vì mặt sau của gốc Linh Chi này có ba màu.”
Phương Minh hơi hơi cong khóe miệng, hai mắt sáng lên, chỉ chỉ mặt sau của gốc Linh Chi.
“Ba màu này thì có thể nói rõ điều gì?” Lần này người hỏi là Lăng Sở Sở.
“Người cổ đại rất coi trọng phong thủy của khu mộ, mà phong thủy thì coi trọng tàng phong nạp khí, nổi danh nhất có lẽ mọi người cũng đã từng nghe qua, Long mạch chi địa.”
Tất cả mọi người gật gật đầu, mặc dù không hiểu phong thủy thế nhưng bọn họ lại hiểu hai chữ long mạch.
“Long mạch chính là bảo địa phong thủy tốt nhất, thế nhưng làm sao có thể tìm thấy long mạch bảo địa? Thật ra mỗi môn phái phong thủy sẽ có một biện pháp khác nhau, thế nhưng mọi người lại có cùng một cách kiểm tra một vùng đất có phải là long mạch chi địa hay không.”
“Cửu thải vi long, thất sắc vi phượng, tam sắc vi mãng.” Phương Minh nhẹ giọng thì thầm.
(1)Chín màu là rồng, bảy màu là phượng, ba màu là mãng xà
Bạn cần đăng nhập để bình luận