Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 878: Cổ Mạn Đồng hại người

Chương 878: Cổ Mạn Đồng hại người
Cổ Mạn Đồng, cái tên này đối với phần lớn người đến nói đều cực kỳ xa lạ, bởi vì đây không phải đồ vật của người trong nước, mà là hàng ngoại nhập tới từ nước ngoài.
Chỉ có người tương đối quen thuộc Phật giáo, nhất là với Phật giáo bên Thái Lan kia, mới sẽ biết cái danh từ Cổ Mạn Đồng này, bởi vì từ Cổ Mạn Đồng này bắt nguồn từ Thái Lan.
Ở Thái Lan, có cao tăng pháp sư tiến hành luyện chế mấy đứa bé sẩy thai hoặc là chết non kia, đem linh hồn của chúng nó đặt vào trong những tài liệu đặc biệt dùng để luyện chế búp bê, mà sau đó búp bê trẻ con này sẽ có rất nhiều bản lĩnh đặc thù.
Trông coi cửa, bảo vệ bình an, giữ tài, thay đổi vận thế.
Nhìn đến đây, hẳn rất nhiều người sẽ nghĩ tới việc dưỡng tiểu quỷ trong nước, nhất là ở Hương Giang bên kia, Dưỡng tiểu quỷ cực kỳ lưu hành, mà tác dụng lớn nhất của việc Dưỡng tiểu quỷ chính là đổi vận.
Tài vận, số đào hoa, sự nghiệp, những thứ này là những thứ thường cầu Dưỡng tiểu quỷ nhất, mà quả thật Dưỡng tiểu quỷ có thể mang đến những vận số này.
Mà nguyên nhân Phương Minh cau mày là bởi vì, tuy rằng Dưỡng tiểu quỷ không bị giới tu luyện ngăn cấm, nhưng đây cũng là một loại tà thuật, bởi vì người quỷ rốt cuộc là khác biệt, Dưỡng tiểu quỷ rất dễ dàng nhiễm âm khí, âm khí này không chỉ ăn mòn thọ mệnh của con người, quan trọng nhất là một khi nuôi nó rồi, vậy đời này chẳng khác nào đã bị trói chặt.
Thỉnh Thần dễ tiễn Thần khó, Dưỡng tiểu quỷ càng là như vậy, vì thay đổi vận thế mà ngươi nuôi tiểu quỷ, đợi khi đạt thành mục tiêu, gần như không có khả năng bỏ rơi tiểu quỷ này, chỉ có thể thờ phụng tiểu quỷ này cả đời, đến cuối cùng cuộc sống của ngươi sẽ bị thay đổi hoàn toàn.
Hơn nữa còn có một điểm rất quan trọng, muốn tiểu quỷ mình nuôi có thể mang đến cho mình trợ giúp càng lớn, vậy thì phải có yêu cầu càng cao đối với tiểu quỷ, mà tiểu quỷ có oán khí càng nặng cũng càng lợi hại, mà càng về sau, những tiểu quỷ này còn có thể phản ngược quay lại phản phệ chủ.
Chính là bởi vì Dưỡng tiểu quỷ có nhiều nguy hại như vậy, cho nên rất nhiều người đã có ý đồ với Cổ Mạn Đồng của quốc gia lân cận.
Cổ Mạn Đồng, cũng là đặt tiểu quỷ vào giữa búp bê, nhưng bởi vì từng có cao tăng cùng pháp sư gia trì, loại Cổ Mạn Đồng sẽ không mang đến nguy hại đối với người nuôi dưỡng nó, giống như là một cái pháp khí vậy.
Cũng chính bởi vì một điểm này, Cổ Mạn Đồng của nước Thái vẫn là thứ mà toàn bộ phú hào Đông Nam Á theo đuổi, có phú hào vì nhận được Cổ Mạn Đồng, không tiếc quyên tặng mấy chục triệu cho chùa miếu Thái Lan.
Nói không khoa trương chút nào, toàn bộ chùa miếu Phật giáo ở Thái Lan gần như có một nửa thu nhập đều tới từ Cổ Mạn Đồng, chỉ có điều phần thu nhập này không được bày ra ngoài sáng, căn bản là người thường không hiểu rõ.
"Nói cách khác, Cổ Mạn Đồng là đồ tốt?" Nghe xong lời giải thích của Phương Minh, Hàn Kiều Kiều nói.
"Thứ tốt? Những lời này nếu đặt ở hai trăm năm trước có lẽ còn có thể đúng."
Trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười lạnh, có lẽ Cổ Mạn Đồng tốt hơn Dưỡng tiểu quỷ, nhưng đó đã là chuyện ở hơn hai trăm năm trước rồi, bây giờ Cổ Mạn Đồng, căn bản cũng không khá hơn Dưỡng tiểu quỷ chút nào, thậm chí hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả Dưỡng tiểu quỷ.
"Có ý gì?" Hàn Kiều Kiều có chút không hiểu, mới vừa rồi không phải cậu nói Cổ Mạn Đồng không có di chứng về sau sao?
"Khi cung không đủ cầu, liền sẽ có người động tâm tư khác."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Hàn Kiều Kiều, giải thích nói: "Khi Cổ Mạn Đồng mới xuất hiện, lúc đó không ít đứa bé vì ngoài ý muốn mà chết non, mà người nhà không tiếp thụ được loại đả kích này, cho nên mới tìm cao tăng cùng pháp sư, hy vọng có thể khiến hồn phách của con bọn họ lưu lại làm bạn với bọn họ."
"Cho nên người nuôi Cổ Mạn Đồng lúc ấy, hồn phách của đứa bé bên trong Cổ Mạn Đồng vốn chính là thân nhân của bọn họ, tự nhiên sẽ không làm thương tổn gì tới bọn họ, ngược lại còn có thể phù hộ người nhà bình an, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Cổ Mạn Đồng hữu dụng."
"Mà sau khi Cổ Mạn Đồng nổi danh trên toàn bộ thế giới, vô số phú hào chen chúc tới, những phú hào này có tiền, bọn họ chỉ cần Cổ Mạn Đồng, nhưng hàng năm, dù là toàn bộ Thái Lan nhưng liệu có bao nhiêu đứa bé chết yểu thật sự đây? Hơn nữa lại có bao nhiêu cha mẹ nguyện ý luyện chế đứa con của mình thành Cổ Mạn Đồng?"
"Đã không có hồn phách của mấy đứa bé, không thể luyện chế Cổ Mạn Đồng cũng đồng nghĩa với không thể kiếm được tiền từ những phú hào này, chính là dưới tình huống này, ở Thái Lan có một ngành nghề đặc thù ra đời."
"Là ngành nghề gì?" Hàn Kiều Kiều mơ hồ đoán được một điểm, chỉ là không dám xác nhận.
"Buôn bán hồn phách của trẻ con." Vẻ mặt Phương Minh trở nên cực kỳ nghiêm túc, nói: "Không khác gì so với bọn buôn người kia, những điểm âm u trong nghề này dù tôi không nói, nhưng hẳn cô cũng có thể đoán được."
Hàn Kiều Kiều im lặng, bởi vì cô ấy biết bọn buôn người tàn nhẫn tới cỡ nào.
Có một vài gia đình bởi vì nghèo khó, sau khi sinh con ra lại không thể nuôi nổi, lựa chọn bán đứa bé đi, kỳ thực chỉ là loại này thì còn chưa tính là gì, ít nhất những gia đình có thể mua con nhỏ được cũng không phải nhà nghèo kém gì, sau khi đứa bé được mua về đây cũng sẽ trải qua cuộc sống không tồi.
Nhưng sợ nhất chính là đứa bé bị bọn buôn người trộm đi, sau khi bọn buôn người bắt cóc mấy đứa nhỏ này, thật ra cũng sẽ không bán cho mấy kẻ có tiền như vậy, bởi vì bình thường những kẻ có tiền này đều không cần mua đứa trẻ làm gì, cho dù thật sự không thể sinh sản nhưng vẫn có thể nhận con nuôi mà.
Vì thế những người thực sự cần mua đứa bé từ tay bọn buôn người, ngược lại chính là một số người có cuộc sống tương đối gian khổ, rất nhiều gia đình ở vùng núi hoặc là nông thôn, bởi vì một số nguyên nhân mà những gia đình này không thể sinh dục hoặc có lẽ không thể sinh con trai được, mới muốn mua đứa bé từ trong tay bọn buôn người.
Nhưng đứa bé gặp phải tình cảnh như vậy, chí ít còn có thể sống được.
Có một số bọn buôn người hung ác, sau khi lừa bắt được đứa bé lại không bán những đứa bé này đi, ngược lại cắt đứt chân của đứa bé sau đó khiến đứa bé đi ăn xin, đương nhiên, trong những năm gần đây loại tình huống này cũng đã ít đi nhiều, dù sao sau khi truyền thông làm rùm beng chuyện này lên, phần lớn bách tính đều đã biết, mỗi khi gặp phải những đứa bé xin ăn giống như vậy, không ít người vẫn sẽ lựa chọn báo cảnh sát.
Cũng chính bởi vì điểm này, rất nhiều người buôn lậu càng thêm phát rồ mất trí, sau khi bắt cóc mấy đứa nhỏ này lại bán hết nội tạng của bọn trẻ cho lũ buôn nội tạng, tàn nhẫn cướp đoạt tánh mạng của trẻ nhỏ, hoặc là bán đứa bé cho một số tổ chức phạm tội, khiến những đứa bé này bị tẩy não từ nhỏ, trở thành sát thủ của một số tổ chức phạm tội.
Nhất là một số cô gái, số phận càng thêm bi thảm...
Hàn Kiều Kiều hiểu rõ những thứ này, đương nhiên cũng biết sự kinh khủng của Cổ Mạn Đồng mà Phương Minh nói.
Vì lợi ích, sợ rằng một ít người sẽ cố ý sát hại đứa bé, hoặc là cố ý hãm hại người khác khiến đứa bé chết non, dùng cách này để thu hoạch hồn phách của đứa bé luyện chế Cổ Mạn Đồng.
"Không phải hồn phách của đứa bé nào cũng có thể luyện chế thành Cổ Mạn Đồng, có đôi khi trong mười hồn phách trẻ con chỉ có thể có một hồn phách có thể luyện chế thành Cổ Mạn Đồng, nói cách khác, phía sau một Cổ Mạn Đồng chính là tính mạng của mười đứa bé, thậm chí còn có thể thêm vào mười gia đình vô tội."
Giọng điệu của Phương Minh có chút lạnh lẽo, điểm khiến Cổ Mạn Đồng càng buồn nôn hơn so với Dưỡng tiểu quỷ là ở chỗ người nhận được Cổ Mạn Đồng, căn bản người này không cần biết lai lịch hồn phách của đứa bé bên trong Cổ Mạn Đồng, nhưng Dưỡng tiểu quỷ khác biệt, nuôi một con tiểu quỷ cần phải biết tên còn có ngày sinh tháng đẻ của tiểu quỷ này, như vậy tất nhiên có thể biết được quá khứ của đứa trẻ.
Bởi vì biết quá khứ của tiểu quỷ, nếu như tiểu quỷ này bị người ta hại chết, rất nhiều người sẽ lựa chọn từ bỏ, nhưng nuôi Cổ Mạn Đồng lại khác hẳn, bởi vì không biết, cho nên có thể yên tâm thoải mái cung phụng
Cũng giống vậy, chính bởi vì điểm này mà mấy tổ chức tà ác bên Thái Lan mới sát hại đứa bé không cố kỵ, không sợ bị người phát hiện ra như thế.
"Nếu nói như vậy, căn bản Cổ Mạn Đồng này là không thể nuôi rồi, hoàn hảo, trước đây khi bạn tôi nói với tôi tôi đã cự tuyệt."
Hàn Kiều Kiều lộ ra dáng vẻ lòng còn sợ hãi, đoạn thời gian trước cô ấy đã tới Thái Lan một chuyến để quay phim, lúc đó mấy minh tinh khác trong đoàn làm phim đều đi chùa miếu cầu Cổ Mạn Đồng, chỉ có cô ấy bởi vì trên người có mang phù bình an Phương Minh cho, cho nên mới không mua.
"Thật đúng là Cổ Mạn Đồng, một năm cũng không thể chế ra được mấy cái, làm sao có thể cho người ngoài mua được, phần lớn người ngoài đến bên kia mua được Cổ Mạn Đồng, hoặc là giả dối, hoặc chính là Cổ Mạn Đồng tràn đầy máu tanh phía sau, Cổ Mạn Đồng như vậy còn nguy hại hơn Dưỡng tiểu quỷ nhiều, chỉ là nhiều người không biết chuyện đó mà thôi."
Phương Minh biết mấy năm gần đây bởi vì người trong nước càng lúc càng giàu có, cộng thêm dễ dàng tới Thái Lan hơn, cho nên cũng có rất nhiều người tới Thái Lan du lịch, mà trong thời gian tới Thái Lan du lịch đã bị dụ mua mấy thứ này.
Đương nhiên, Cổ Mạn Đồng có ích gì?
Nhất định là hữu dụng, nếu nó không có tác dụng cũng sẽ không được thịnh hành như thế, kẻ có tiền đều không phải người ngu, nhưng tác dụng này chỉ trong thời gian ngắn, theo thời gian trôi qua, tác dụng phụ lại sẽ từ từ hiện rõ.
Nhưng mà phần lớn người đều không biết những tác dụng phụ này có quan hệ với Cổ Mạn Đồng, thậm chí còn bởi vì tác dụng của Cổ Mạn Đồng ngay từ đầu, lại chạy đến Thái Lan đi tìm xin giúp đỡ, bởi vậy gần như tương đương với cả đời này đều lâm vào, trở thành dê non mặc cho người ta làm thịt.
"Vậy tôi có nên nói với bạn tốt của tôi một chút không? Cô ấy mới mua Cổ Mạn Đồng không lâu sau."
Hàn Kiều Kiều có chút vội vã, ở giới giải trí cô ấy cũng không có nhiều bạn bè, chỉ có hai ba người hơi chân thành nhiệt tình một chút, tự nhiên không hy vọng thấy bạn bè xảy ra chuyện.
"Người bạn kia của cô có ở Ma Đô không? Nếu như có ở đây thì nói cô ấy mang Cổ Mạn Đồng đó tới, những thứ này nếu đã mời tới, cũng không phải dễ dàng tiễn đi như vậy."
"Cô ấy ở ngay Ma Đô... Tôi gọi điện thoại cho cô ấy trước."
Hàn Kiều Kiều cầm di động lên, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài ngay trước mặt Phương Minh, sau khi nói nói mấy câu lúc này mới cúp điện thoại.
"Phương Minh, buổi tối cậu có bận không?"
"Buổi tối? Hẳn là rảnh rỗi." Phương Minh suy nghĩ một chút đáp.
"Vậy được, buổi tối theo chị đây đi lăn lộn, chị đây đưa cậu đi ăn ngon uống đã, đến lúc đó cậu thuận tiện nhìn xem Cổ Mạn Đồng kia của bạn tôi có vấn đề gì hay không."
Hàn Kiều Kiều đã liên lạc hẹn bạn của cô ấy từ trong điện thoại, buổi tối tổ chức một bữa tiệc.
Phương Minh bĩu môi, từ chối cho ý kiến, tới cảnh giới này của cậu, mỹ thực gì gì kia đã không thể đánh động tới cậu.
"À, không chỉ có riêng mỹ thực ah, còn có vài đại mỹ nữ, đều là những minh tinh đang hot hiện nay đấy, nếu như cậu coi trọng người nào có thể nói cho chị, chị đây giúp cậu làm cô ấy quá chén, sau đó đưa đến trên giường của cậu."
Hàn Kiều Kiều không đợi Phương Minh trả lời, vỗ vỗ bả vai Phương Minh, vẻ mặt đầy nghĩa khí nói: "Không phải cảm ơn chị đây, ai kêu chị đây là người tốt chứ."
"Cảm ơn cô ah, đáng tiếc tôi không có hứng thú." Phương Minh tức giận trả lời một câu.
"Ah, cậu không có hứng thú với các cô ấy sao? Vậy cũng không sao, cậu nhìn tôi thử xem thế nào?"
Hàn Kiều Kiều đứng ở trước mặt Phương Minh, thổ khí như lan, thậm chí còn cố ý hếch hếch...
Phương Minh: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận