Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 827: Cũng tặng phù bình an

Chương 827: Cũng tặng phù bình an
"A Hà, trong nhà có khách, bác trai nói rất đúng, thái độ này của em là không được."
Trương Tiểu Long vào sau cũng nhìn thấy mấy người ngồi trên ghế sa lon, chẳng qua vì lấy lòng cha vợ, cậu ta chỉ có thể lựa chọn đứng ở bên phía cha vợ.
"Lúc nào em cũng có thái độ tốt đối với khách, nhưng có ít người da mặt thật sự là quá dầy, em đã cự tuyệt thẳng thừng không biết bao nhiêu lần, còn mặt dày tới tận nhà em, không biết em đã có bạn trai rồi sao? Đây chính là bạn trai em, Trương Tiểu Long."
Ngay từ đầu Trương Tiểu Long còn tưởng rằng vì thái độ của ba mẹ cô ấy đối với mình quá lạnh lùng, nên Tào Hà mới phát giận, hiện tại vừa nghe nói như vậy liền hiểu rõ, thì ra kẻ đang ngồi trên sô pha kia chính là tình địch của mình.
Phi, cái gì mà tình địch, Tào Hà đã là người của mình, người thanh niên này là muốn đến đào góc tường.
Ha ha!
Dáng tươi cười trên mặt Trương Tiểu Long cũng thu liễm, ngược lại lúc này mẹ Tào lại chủ động hoà giải, nói: "Hà Hà, con không nên nói lung tung, tiểu Huy là đến thăm cha của con đấy, có chuyện công việc cần gặp cha con hỏi xin ý kiến."
"Chuyện công việc không thể nói rõ ở đơn vị sao? Nhất định phải vào nhà ấy ư? Được, vậy mọi người cứ nói đi, Tiểu Long, chúng ta đi."
Tào Hà cũng là một người có tính tình bướng bỉnh, cô ấy biết thái độ của mình không thể có một chút mềm yếu, bằng không khẳng định cha mẹ mình sẽ bắt mình chia tay với Tiểu Long, ở trong mắt cha mẹ mình, Từ Huy mới là hình tượng con rể thích hợp trong lòng bọn họ.
"Hồ đồ!"
Cha Tào cũng từ trên ghế salon đứng lên, mặt giận dữ, "Trong mắt con còn có cha con nữa hay không? Liền vì một kẻ không quen biết, thế nào, ngay cả nhà mà con cũng không cần sao?"
"Cha, con..."
"Bác trai, bác tạm thời đừng nóng giận, không phải Tào Hà cố ý, có thể cô ấy đã hiểu nhầm cháu điều gì đó rồi."
Thấy cha Tào đứng lên, Từ Huy cũng đứng lên theo, vẻ mặt xấu hổ, nói: "Đều là do cháu sai, hay là để cháu rời đi trước đi."
"Từ Huy, cháu cứ ngồi xuống, vấn đề này không liên quan gì với cháu, cháu là khách do chú gọi tới, muốn đi cũng không phải cháu đi."
Lúc nói lời này, ánh mắt cha Tào nhìn về phía Trương Tiểu Long, ở trong lòng hắn người phải đi là Trương Tiểu Long.
Biết con gái mình cùng Trương Tiểu Long đang yêu nhau, cha Tào cũng đã từng tìm hiểu tình huống gia thế của Trương Tiểu Long, biết Trương Tiểu Long có thể xem như là một phú nhị đại, ở thành phố Nhạc Dương, nhà họ Trương cũng coi như là người có tiền.
Nhưng kẻ có tiền hắn đã thấy rất nhiều, mỗi ngày người có thể tới phòng làm việc của hắn cầu hắn giúp cái này cái kia, người nào mà không phải kẻ có tiền, những người còn giàu có hơn nhà họ Trương hắn cũng gặp rồi, những người có tiền này nhìn từ bề ngoài thì ngăn nắp, nhưng bên trong lại không biết đang thiếu bao nhiêu tiền.
Mượn một thương nhân xây dựng bất động sản rất nổi danh trong thành phố đến nói, thân gia 10 tỷ, nhưng đồng thời tiền nợ trong ngân hàng cũng vượt lên hơn 10 tỷ, chẳng qua là dựa vào mượn tiền duy trì mà thôi, ngày nào đó phía trên thay đổi chính sách, sẽ phá sản ngay lập tức.
Cho nên đối với kẻ có tiền, căn bản cha Tào cũng không ước ao, những người giống như hắn, chỉ tính lương hằng năm cộng thêm một số phúc lợi ngầm cũng có thu nhập cỡ ba bốn trăm ngàn một năm, mặt khác tiếp tục đầu tư thêm một ít gì đó, mỗi năm có thể thu năm sáu trăm ngàn một cách đơn giản, không phải lao tâm phí lực, cũng không cần lo lắng một ngày nào đó bản thân sẽ phá sản, dù sao thì hẳn là Đảng sẽ không ngã.
Mặt khác dưới cái nhìn của cha Tào, kẻ có tiền ở phương diện tình cảm đều tương đối loạn, Trương Tiểu Long là một phú nhị đại, khẳng định cũng là hoa hoa công tử, hẳn con gái của mình đã bị hoa ngôn xảo ngữ của Trương Tiểu Long lừa gạt, so sánh với bọn họ, đứa nhỏ Từ Huy này có cha mẹ cùng là công nhân viên chức hẳn sẽ có khả năng tự kiềm chế tốt hơn một chút.
Phần lớn con của người có tiền, cha mẹ đều bận rộn kiếm tiền căn bản không còn lòng dạ nào giáo dục mấy đứa nhỏ, ngược lại con của mấy công chức nhà nước lại được cha mẹ giáo dục tương đối nghiêm khắc từ bé, đa số đều là người lớn lên với cha mẹ, gia giáo đều rất tốt, làm chuyện gì cũng đều sẽ nghĩ tới có ảnh hưởng đến cha mẹ mình hay không, cho nên rất có chừng mực.
Đây là suy nghĩ trong lòng cha Tào, thế nhưng dưới cái nhìn của Tào Hà, cha mình thích Từ Huy, chẳng qua là bởi vì chú của Từ Huy là lãnh đạo thành phố, cha mình muốn bợ đỡ người ta mà thôi.
Bằng không mà nói, cha mình là lãnh đạo của Từ Huy, làm lãnh đạo có mấy người sẽ mời cấp dưới vào nhà làm khách?
Trong số mấy người ở đây, Trương Tiểu Long là người đau trứng nhất, nếu như đổi lại là những người khác, hắn đã sớm phất tay áo bỏ đi, cứ coi như các người là lãnh đạo thì thế nào? Bằng sản nghiệp nhà tôi không cần dựa vào các người.
Nhưng vị này chính là cha của Tào Hà, là cha vợ tương lai của bản thân mình, chỉ có thể cố nén lửa giận.
"Bác trai, chuyện công việc cũng đã thảo luận xong, vừa vặn chú cháu cũng gọi cháu về nhà một chuyến, bác cũng biết ngày thường chú cháu vẫn luôn bận rộn không có nhiều thời gian ở nhà, cháu cũng phải về nhà thăm chú cháu."
Nghe được Từ Huy nhắc tới chú hắn, vẻ mặt cha Tào liền trở nên nghiêm túc lên, thân thể không tự chủ được hơi còng lưng một phần, thật giống như chú của Từ Huy đang đứng ở trước mắt hắn vậy.
"Vậy được rồi, thay bác gửi lời hỏi thăm tới chú của cháu, quên đi, thư ký Từ là cấp bậc gì, chú còn chưa có tư cách chào hỏi ông ấy."
"Bác trai, lời này của bác chính là không đúng rồi, cháu chỉ vừa tới đơn vị, còn phải cảm ơn bác trai đã chiếu cố quan tâm cháu nhiều như vậy, chú cháu cũng đã nói, có cơ hội phải mời bác trai cùng đến nhà ngồi một chút."
"Thư ký Từ thực sự nói như vậy?"
Trên mặt cha Tào lộ ra vẻ rung động, tới cái tuổi này của hắn, khả năng có thể leo lên thêm một cấp nữa cũng không phải quá lớn, nhưng làm việc ở cơ quan nhiều năm như vậy, đã sớm dưỡng thành thói quen tôn kính đối với lãnh đạo, hơn nữa đối với loại người làm quan hơn nửa đời người như cha Tào, vô cùng chú trọng cấp bậc trên dưới, nếu như muốn nói người nào có tư tưởng tôn ti nghiêm trọng nhất, thì không còn ai khác ngoài mấy người làm việc hành chính này.
"Ừm, lời này chú cháu đã nói với cháu rất nhiều lần, chỉ là bởi vì gần đây chú cháu có khá nhiều việc, vẫn là quá bận không tìm được thời gian rảnh."
"Không cần vội không cần vội, bác biết gần đây thư ký Từ phải làm chủ nhiều cái hạng mục, chỉ cần có phần tâm này là đủ rồi."
Cha Tào vội vã xua tay, nhưng nụ cười trên mặt là không che giấu được, "Nếu như vậy, vậy hôm nay bác sẽ không giữ cháu ở lại ăn cơm nữa, ah đúng rồi, không phải cháu nói có mang theo quà tặng Hà Hà sao?"
"Đúng, chỉ là một món đồ nhỏ, mấy ngày hôm trước cháu đã đi với thím cháu tới Kim Long Tự một chuyến, cố ý cầu một tấm phù bình an từ chỗ trụ trì nơi ấy."
Từ Huy móc một cái hộp gỗ từ trong ngực ra, bên trong có chứa một tấm phù bình an, mà sau khi Tào Hà cùng Trương Tiểu Long nghe thấy những lời Từ Huy nói, vẻ mặt đều trở nên có chút cổ quái, nhất là Trương Tiểu Long, nếu như Từ Huy tặng món quà khác cho bạn gái mình, nhất định hắn sẽ tức giận, thế nhưng phù bình an...
"Là phù bình an của Kim Long Tự sao?"
Mẹ Tào đang ngồi bên cạnh ngược lại âm thanh đột nhiên biến lớn, vẻ mặt ước ao nói: "Phù bình an của Kim Long Tự rất nổi danh, có người nói nó vô cùng linh nghiệm, nhất là còn do trụ trì tự mình chúc phúc đấy, một năm cũng chỉ có tầm mười tấm như vậy, trước đây bác cũng đã nghĩ cầu một tấm cho cha Tào, thế nhưng cuối cùng trụ trì không đáp ứng."
"Kỳ thực vốn là cháu cũng muốn cầu một tấm cho bác trai với bác gái, chẳng qua cho dù là thím của cháu ra mặt, thế nhưng trụ trì kia cũng chỉ lấy ra một tấm, nhưng không sao, đợi sau này khi thím của cháu lại lên chùa, cháu có thể báo tin để bác gái đi cùng, tin rằng lúc ấy nhất định trụ trì sẽ nguyện ý chế tác một tấm phù bình an cho bác gái."
Nghe được lời của Từ Huy, mẹ Tào lại càng thêm hài lòng đối với Từ Huy hơn, xem xem Từ Huy người ta hiểu chuyện tới mức nào, phù bình an trân quý như vậy cũng có thể cầu tới cho Hà Hà, lại nhìn nhìn Trương Tiểu Long, chỉ biết mua tới ít thuốc bổ mấy thứ lặt vặt, mấy thứ này người nào có tiền mà chẳng mua được, thật là không thể hiện được chút thành ý nào.
"Hà Hà, nếu đây là Từ Huy cầu cho con, vậy con nhận đi, phù bình an của Kim Long Tự rất trân quý, có tiền cũng không mua được." Mẹ Tào ở một bên mở miệng giục, cố ý nhấn mạnh mấy chữ "có tiền cũng mua không được".
"Đồ đạc của anh tôi sẽ không nhận." Thế nhưng Tào Hà không quan tâm tới thái độ của cha mẹ mình, trực tiếp cự tuyệt, đồng thời cũng lấy phù bình an mới vừa đeo ở trên người ra, nói: "Phù bình an con có rồi, là bạn của Tiểu Long đưa cho con."
"Hà Hà con hồ đồ, tấm phù bình an này của con sao có thể so sánh cùng phù bình an tự tay trụ trì Kim Long Tự chúc phúc!"
Cha Tào lại trừng mắt, ánh mắt nhìn về phía Trương Tiểu Long càng thêm bất thiện, tấm phù bình an trên tay Từ Huy này cho dù là ngoại hình hay là tính chất, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, ngược lại so sánh với tấm phù bình an trên tay con gái mình kia, rõ ràng chính là hàng vỉa hè.
Nhà họ Trương coi như là có tiền, thằng nhóc này có thể cua con gái mình vào tay, thế nhưng lại tặng mấy món quà tầm thường như vậy, nói rõ căn bản không hề đặt con gái mình trong lòng.
"Làm sao lại không thể sánh bằng? Dù sao thì con cũng chỉ thích tấm phù bình an này thôi, về phần cái gì phù bình an của trụ trì Kim Long Tự, xin lỗi, con không muốn, con cũng không nhận nổi."
Nếu như Phương Minh ở chỗ này, nghe thấy những lời Tào Hà nói khẳng định phải giơ ngón tay cái lên, thoạt nhìn cô gái này rất văn tĩnh, nhưng trong xương lại vô cùng kiên cường, đương nhiên đây cũng là bởi vì cô ấy biết không thể thỏa hiệp với cha mẹ mình.
Thấy con gái mình một mực tranh luận, mẹ Tào đưa mắt nhìn sang Trương Tiểu Long, tức giận nói: "Trương Tiểu Long, cậu chỉ biết trốn sau lưng con gái tôi, không dám lên tiếng sao?"
"Dì, cháu cảm thấy A Hà nói rất đúng, tấm phù bình an trên người A Hà tốt hơn nhiều so với tấm phù bình an của trụ trì Kim Long Tự gì gì kia."
Đừng đùa, Trương Tiểu Long rất có lòng tin với Phương Minh, phù bình an này là thứ có thể cứu mạng, phù bình an của trụ trì Kim Long Tự gì gì kia có thể cứu mạng người sao?
Về phần bề ngoài, so sánh với chuyện có thể cứu mạng, bề ngoài căn bản cũng không tính là gì, nếu như bây giờ có người nói với mấy phú thương kia, ăn một đống phân có thể gia tăng tuổi thọ, tất cả mọi người sẽ đoạt ăn, còn có người sẽ cảm thấy phân thúi sao?
"Anh bạn này, không phải tôi muốn nhằm vào anh, nhưng anh nói lời này chính là không đúng rồi, phù bình an của trụ trì Kim Long Tự tốt tới cỡ nào, đây là chuyện mà mọi người đều biết, kỳ thực tôi có thể hiểu được anh không muốn Tào Hà nhận quà của tôi, thế nhưng không cần phải chửi bới Kim Long Tự như thế."
Từ Huy mở miệng, từ đầu tới đuôi hắn đều diễn hình tượng tao nhã lễ độ, thật ra, đúng là Tào Hà rất đẹp, nhưng còn không đến mức phải khiến hắn kiên nhẫn như thế, sở dĩ dù hắn phải ôm ác danh thọc gậy bánh xe đều phải lấy được Tào Hà, là vì trước đây trụ trì Kim Long Tự đã từng coi số mạng cho Tào Hà, còn nói Tào Hà có mệnh cách vượng phu cực kỳ hiếm gặp kia.
Nếu như hắn cưới Tào Hà, tương lai mười năm có thể đuổi theo chú mình, thậm chí rất có thể đứng hàng lãnh đạo lớn cấp tỉnh, đây mới là nguyên nhân khiến hắn phải ăn nói khép nép như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận