Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 538: Nửa ngày nhàn hạ ở cõi phù sinh

Chương 538: Nửa ngày nhàn hạ ở cõi phù sinh
Phương Minh vẻ mặt vô tội nhìn nhóm Nhan Khanh, mà nhóm Nhan Khanh giờ phút này cũng không biết nên nói cái gì.
Gia đình nghèo khó? Phỏng vấn? Giúp đỡ người nghèo?
Mẹ nó! Nếu đây gọi là nghèo, vậy họ được xem là gì?
Mỗi ngày ở thành phố ăn thịt bơm clenbuterol (1), ăn gà vịt cá được nuôi bởi thức ăn tổng hợp, còn phải lo lắng rau dưa có phun thuốc trừ sâu không, làm sao có thể so với những thứ ở trước mắt đây.
(1) Clenbuterol: Chất tạo nạc cho heo.
"Tiểu Tuyết, chiêu đãi các thầy cô đi. Bên kia có một chút táo xanh và dưa hấu, em mang cho các thầy cô dùng thử, bên anh còn mấy món chưa chuẩn bị xong."
Phương Minh nói xong thì quay lại khu bếp giản dị. Gọi là khu bếp giản dị thực ra cũng chỉ là lấy bùn đất vàng đắp một cái lò đất, dùng vật nguyên thủy nhất chính là củi lửa để đốt lửa.
"Dạ."
Tần Tuyết vội vàng chạy vào vườn cây ăn quả, bởi vì cô bé biết anh trai để trái cây ở đâu, ở trong đầm nước kia. Hơn nữa mỗi lần cô bé về nhà, anh trai đều sẽ dẫn cô bé đến đầm nước lấy trái cây.
"Không cần phiền phức vậy đâu."
Nhan Khanh chưa nói dứt câu, Tần Tuyết đã chạy đi. Đợi đến khi cô bé trở về, trên tay mang một cái rổ, trong đó đựng một trái dưa hấu chưa cắt và một ít táo xanh.
"Thầy, Dao Dao, mọi người ăn thử đi. Đây là dưa hấu và táo xanh, ngọt lắm, ăn rất ngon."
Tần Tuyết đưa rổ đến trước mặt Tưởng Tiểu Long như tặng vật quý. Trẻ con rất thích lấy đồ trong nhà đem đi tặng, mà nhà cô bé không có đồ chơi gì cả, chỉ có những thứ này.
"Được rồi, để thầy ăn thử một miếng."
Tưởng Tiểu Long lấy một trái táo xanh. Nói thật ông không thích táo xanh lắm, bởi vì nếu táo xanh không giòn khi ăn có cảm giác dai dai.
Sau khi cắn một miếng, vẻ mặt Tưởng Tiểu Long chợt thay đổi, sau đó đột nhiên ăn hết cả trái táo. Ăn xong, ông theo bản năng vói tay vào rổ lấy một trái táo khác.
"Khụ khụ…"
Một cô giáo bên cạnh thấy thế liền ho một tiếng. Nhiều người nhìn như vậy, thầy Tưởng chẳng chú ý hình tượng gì cả.
"Ờ thì… Tôi mới leo núi lâu như vậy thấy hơi khát. Táo xanh này vị rất ngon, ngọt ngọt, hơn nữa là kiểu ngọt lành lạnh, mọi người ăn thử đi."
Tưởng Tiểu Long mặt đỏ lên, lập tức bảo mọi người cũng ăn thử, đưa rổ đến cạnh Nhan Khanh. Khi ông đưa rổ qua cũng thuận tay lấy thêm một trái.
Nhan Khanh khó hiểu nhìn Tưởng Tiểu Long. Cô nghĩ một thầy giáo, hơn nữa còn là thầy giáo của lớp trọng điểm thuộc trường trung học trọng điểm, tiền lương và tiền thưởng tuyệt đối không hề thấp, nhà cũng không nghèo đến nỗi không mua nổi táo xanh, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên như vậy?
Mang theo cảm giác nghi hoặc, Nhan Khanh cũng cầm lấy một trái táo xanh cắn thử. Sau khi cắn một miếng nhỏ, vẻ mặt của cô liền thay đổi, đôi mắt hơi mở to, khuôn mặt xinh xắn toát lên vẻ không thể tin được.
Miếng táo vừa vào miệng liền cảm giác được vị ngọt lạnh, hơn nữa vị ngọt rất vừa, không làm ta cảm thấy ngấy. Quan trọng nhất là cái lạnh đó trong nháy mắt thấm qua lưỡi truyền khắp toàn thân. Cảm giác này giống như trong trời ngày hè nóng bức đột nhiên được uống một hơi cạn sạch chai cola ướp lạnh.
Tâm bay cao, lạnh thấu tim.
Hai phóng viên kia cũng ăn thử một trái táo xanh, vẻ mặt họ cũng giống Nhan Khanh. Trong đó, có một cô phóng viên nữ hốc mắt chợt hoen đỏ, khẽ nói: “Ăn trái táo xanh này khiến tôi nhớ lại hồi còn nhỏ được ba mẹ gửi nuôi ở nhà bà ngoại. Khi đó trong nhà có một cái giếng cũ, hàng năm vào mùa hè, bà ngoại sẽ vào trong vườn hái một số táo xanh, sau đó bỏ vào trong giỏ trúc, dùng dây thừng cột lại bỏ vào trong giếng, mấy tiếng sau thì kéo lên cho tôi ăn."
Đối với cô phóng viên, đây là ký ức của cô, là thơ ấu của cô, cũng là thân tình của cô. Khi cô lên trung học, bà ngoại cô qua đời, vậy nên đây không chỉ là hương vị thời thơ ấu, còn là nỗi nhớ về bà ngoại.
Còn Lí Nam không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy ngon, hơn nữa ở đây ông xem như làm chủ một nửa, lập tức lấy dưa hấu ra khỏi rổ, lấy dao cắt rồi đưa cho mọi người.
"Uhm, ngọt quá, trời này ăn miếng dưa hấu ướp lạnh đúng là sảng khoái."
Căn nhà tranh Phương Minh dựng nằm ở vị trí rất được, vào buổi chiều vừa vặn ngay sát núi che được ánh mặt trời. Tuy ngoài trời nóng bức, nhưng ở đây không bị mặt trời chiếu, hơn nữa thỉnh thoảng còn có gió núi thổi qua, rất thanh mát.
"Chỗ này thật tốt, tử đằng khô cổ thụ quạ chiều, máy lạnh wifi dưa hấu, cơm chiều có cá có tôm. Ngoại trừ không có wifi, chỗ này quả thực là cuộc sống lý tưởng mà mọi người theo đuổi, hơn nữa còn là máy lạnh tự nhiên, không phải lo bị bệnh vì máy lạnh."
Ăn xong táo xanh và dưa hấu, Lí Nam lấy bao thuốc lá ra, đưa một điếu cho anh phóng viên, lấy trong nhà tranh ra mấy cái ghế trúc, nằm trên trúc ghế nhìn trời xanh mây trắng, vô cùng nhàn nhã.
"Nếu ngày nào đó tôi xin nghỉ phép dài hạn được sẽ đến một nơi giống thế này ở một tuần, ban ngày câu cá, hóng gió, thoải mái tự tại."
"Nhân quá Trúc viện phùng tăng thoại, thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn (2)."
(2) Nhân quá Trúc viện phùng tăng thoại, thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Một đoạn thơ trong bài Đăng thơ (Lý Thiệp). Dịch nghĩa: Nhân qua Viện trúc gặp nhà sư trò chuyện.
Thế là được nhàn hạ nửa ngày ở cõi phù sinh. (Nguồn dịch: thivien. net)
Cách đó không xa, Tần Tuyết dẫn các bạn cùng phòng đi đến cạnh đầm nước, bỏ chân xuống nước, tiếng cười khúc khích thỉnh thoảng vang lên từ phía các cô gái nhỏ.
"Để tôi ra sau xem."
Nhan Khanh đi ra phía sau nhà tranh, Phương Minh bên kia đang chuẩn bị rau củ, một cái chảo sắt bình thường, đặt trên bếp lò, đổ một chút dầu ăn, bỏ nấm thông tươi vào, rồi thêm một ít mộc nhĩ tự nhiên, chỉ xào tái như vậy, mùi hương lại khiến cô không nhịn được.
"Anh Tần, nhìn thủ pháp này của anh, chắc biết nấu ăn nhiều năm rồi nhỉ?"
Phương Minh quay đầu lại nhìn Nhan Khanh. Cô gái này khác với những người khác, trên người thấp thoáng tản ra khí chất cao quý, có lẽ xuất thân không bình thường.
"Ừ, ba tôi mất sớm, vậy nên từ nhỏ tôi đã biết nấu ăn."
Phương Minh lục lại trí nhớ, đó là trí nhớ của Tần Dương. Người ta nói trẻ nhà nghèo đều sớm biết làm việc nhà. Bởi vì mẹ Tần Dương bỏ đi nên Tần Dương bảy, tám tuổi đã biết nấu cơm. Bao nhiêu năm trôi qua, tay nghề cũng rất khá.
"Thật ngại quá."
Nhan Khanh xin lỗi, nhưng Phương Minh cũng không để bụng, thuận tay đổ món nấm thông xào tái ra dĩa, sau đó rửa sạch nồi. Lần này cậu đổ mỡ động vật vào, rồi đổ tất cả cá nhỏ được kéo lưới lên bỏ vào, dầu đột nhiên sôi lên.
"Anh Tần, người trẻ tuổi như anh, vì sao lại chịu ở nơi như thế này? Cho dù là vì Tần Tuyết không thể xa nhà, anh cũng không ở trong thôn, mà lại sống trên núi."
Đây là vấn đề mà Nhan Khanh thấy tò mò nhất. Người trẻ tuổi không ai chịu được sự cô đơn, nhất là người trẻ tuổi như Phương Minh, có mấy ai chịu ở trong núi, hơn nữa còn không có wifi.
"Sống ở đây có gì không tốt sao? Mỗi ngày đối diện với trời xanh mây trắng, ngắm non thanh nước biếc, trồng cây, câu cá, đợi mặt trời xuống núi, đi hái bèo cho cá ăn."
Phương Minh hỏi ngược lại khiến Nhan Khanh không biết nên trả lời như thế nào. Cuộc sống như vậy rất thoải mái, nhưng cô ta vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
"Cô xem trên thế gian này có bao nhiêu người trẻ tuổi, vì lý tưởng phấn đấu, đến năm ba mươi tuổi thì đi vay tiền mua nhà, sau đó lại liều mạng phấn đấu ba mươi năm kiếm tiền trả nợ, còn tiền thì mua bảo hiểm nhân thọ, cuộc sống có khi chưa chắc đã hơn tôi? Cô nói xem, vậy sự phấn đấu này có ý nghĩ gì?"
Nói rất có đạo lý, Nhan Khanh trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản bác thế nào. Tuy cô biết đây là lời ngụy biện, nhưng sự thật không phải chính là như vậy sao?
Ông nội cô, hiện tại không phải cũng đang trải qua cuộc sống như vậy sao?
"Không đúng." - Nhan Khanh đột nhiên lắc đầu: “Anh đây là chỉ nói một mình anh, nhưng anh cũng phải cưới vợ sinh con chứ. Đến lúc đó anh không thể bắt vợ và con anh sống ở đây được."
"Vì sao phải lấy vợ sinh con?"
Phương Minh đột nhiên cười hỏi lại. Nhan Khanh trong nháy mắt bị nghẹn lời. Vì sao lại muốn lấy vợ sinh con, điều này làm cô không biết trả lời như thế nào. Không phải là vì câu hỏi vì sao, mà đây là quy tắc từ xưa đến nay ai cũng đều ngầm chấp thuận.
"Được rồi, đồ ăn nấu xong rồi, mọi người bắt đầu ăn thôi."
Nhan Khanh bị hỏi đến không thể trả lời. Phương Minh cũng đã dọn bàn ăn sẵn sàng. Một tấm ván gỗ, đặt sáu món ăn nóng hổi lên, sau đó mời mọi người dùng cơm.
Không phải nguyên liệu gì đắt tiền, nhưng bữa cơm này là bữa cơm ngon nhất của nhóm Nhan Khanh. Không có dầu cống rãnh (3), không có thịt bơm clenbuterol, không có thuốc trừ sâu, hương vị nguyên thủy nhất của món ăn đều được giữ lại.
(3) Dầu cống rãnh: Dầu ăn được chế biến từ nước cống.
Ngay cả tô canh cá diếc kia đều bị mọi người ăn sạch. Mà tô cá diếc này, gia vị duy nhất chính là dầu thực vật và muối, và một ít hành lá bỏ vào ngay khi nhấc xuống bếp.
Còn tôm, sau khi bỏ đầu, nhóm Nhan Khanh kinh ngạc phát hiện, đầu tôm không hề có vết bẩn nào, phải biết rằng đầu tôm hùm là chỗ dơ nhất.
Cả dĩa nấm thông tự nhiên và mộc nhĩ tự nhiên cũng bị ăn sạch không còn một miếng nào. Mùi vị đậm đà đó, còn mang theo sự tươi mới, cả đời này họ chưa bao giờ được nếm qua.
Nhan Khanh không phải chưa từng ăn nấm mọc tự nhiên, những người khác cũng đã từng ăn, nhưng họ chưa từng được thưởng thức hương vị ngon như vậy.
"Sau khi ăn bữa cơm này, tôi không biết sau này đi chợ mua mộc nhĩ, còn có thể ăn được không nữa."
"Đúng vậy, đây mới là một cuộc sống tốt chân chính, bây giờ tôi đúng là có chút hâm mộ anh Tần đây."
"Tần Dương, mộc nhĩ của cậu ngon lắm, cho tôi năm ký nhé. Hai ngày nữa tôi sẽ đến hái, đến lúc đó tôi sẽ trả tiền cho cậu."
Lí Nam sau khi ăn xong thì vỗ bụng, tùy tiện nói.
Thời buổi này, kẻ có tiền đều thích ăn thực phẩm xanh và sạch, đúng lúc ông ta hai ngày nữa sẽ đi họp trong thành phố, lấy mấy món ăn tự nhiên này tặng lãnh đạo. Đây không tính là tặng quà, mà gọi là có qua có lại.
"Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn xin một ít, có thể tính tiền gấp hai lần giá thị trường cũng được." – Ký giả nam cũng vội vàng phụ họa.
Phương Minh mỉm cười, nhưng lại từ chối.
"Thôn trưởng, ký giả Vương, những cái này tôi không bán. Nhưng đợi đến khi cây ăn quả nhà tôi đơm hoa kết trái, đến lúc đó mọi người có thể đến chỗ tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho mọi người một ít."
Nói đùa gì vậy, có biết mấy loại nấm mọc tự nhiên này khó kiếm đến cỡ nào không. Nhờ long mạch sống lại mới có thể ra đời đó, như vậy mới có thể thoát khỏi vòng đời sinh trưởng của những loại nấm bình thường. Nói khó nghe thì bữa ăn này, nếu thật sự muốn tính ra giá tiền, chỉ sợ phải trên mười ngàn tệ (4) đó.
(4) Mười ngàn tệ: khoảng trên 170 triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận