Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 143: Nợ một cái nhân tình

Chương 143: Nợ một cái nhân tình
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Bàng Lão Tứ trợn tròn mắt, hắn ta không biết Đường Lượng, bởi vì đối với hắn một cảnh sát tầm thường như Đường Lượng cách hắn quá xa.
Thế nhưng Liêu Trấn An thì biết, làm việc cho sếp của mình, hắn ta phải biết nhìn xa trông rộng.
Chỉ là Bàng Lão Tứ không cách nào nghĩ ra, tai sao Liêu Cục lại xuất hiện ở chỗ này? Cùng với phó thị trưởng Đường tới kiểm tra, vậy mà hắn ta chẳng hay biết gì, không nhất thiết phải báo trước nhưng ngay cả người trong cục cũng không biết.
Lầu hai!
Trương Nhất Minh còn chưa uống hết chén trà, vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên mặt liền lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Lão nhị, không cần thiết a !, đối phó với bọn bịp bợm giang hồ và Hồ gia thôi mà các người phải tìm tới cả Liêu Cục và phó thị trưởng Đường sao, làm hơi quá rồi? "
Trương Nhất Minh cúp điện thoại xong thì sắc mặt có chút khó coi, hắn đang nghi vấn lẽ nào Bàng gia đang cố ý mỉa mai hắn, sợ hắn trong chuyện này không tận tâm tận lực?
Hơn nữa, Bàng gia và Hồ gia rốt cuộc là có thù oán gì, thậm chí ngay cả hai người tai to mặt lớn này cũng được mời tới, sợ là lão đại của Bàng gia tự mình đứng ra thỉnh a !, nếu không hai tượng phật lớn không thể xuống núi đúng lúc này.
"Liêu Cục trưởng và phó thị trưởng Đường là sao? "
Bàng Thiện Sinh ngây ngẩn cả người, nhướng mày, toàn bộ chuyện này đều do hắn xử lý, ngay cả đại ca cũng không biết, trên thực tế làm quân sư của Bàng gia, hắn mới là thao bàn thủ chân chính của Bàng gia, còn Vu đại ca thì giống như là người đại diện mà thôi.
"Không phải do ngươi mời tới sao? Lão đại của các người không nói gì sao? "
"Không có. "
Trương Nhất Minh sửng sốt một chút rồi nói: "Ta đoán chừng là lão đại của các người trực tiếp đến mà không báo trước, không nói nữa, ta đi xuống trước đón tiếp hai vị tai to mặt lớn kia. "
Trương Nhất Minh vừa đi xuống lầu vừa cảm khái trong lòng, lúc này ôm được cẳng chân của Bàng gia xem như là báo cáo được rồi, năng lượng của lão đại Bàng gia quá lớn, phải biết rằng phó thị trưởng Đường và Liêu Cục trưởng vô luận là cấp bậc hay quyền lực đều trên lão đại của Bàng gia, vậy mà vẫn mời được họ, chỉ có thể nói lão đại của Bàng gia có chỗ dựa rất chi là vững chắc.
Nhìn Trương Nhất Minh rời đi, Bàng Thiện Sinh mơ hồ có một cảm giác mọi việc đang nằm ngoài tầm kiểm soát, trán của hắn đột nhiên túa ra mồ hôi lạnh, bởi vì hắn biết rõ, hai vị kia tuyệt đối không phải đại ca của mình gọi tới.
Chưa nói đến việc đại ca hoàn toàn không biết chuyện này, coi như là đã biết cũng không thể hành động như vậy, khiến một vị là Phó thị trưởng và một vị là người đứng đầu thành phố đến hỗ trợ cho một hộ kinh doanh gia đình nhỏ bé như Bàng gia quả là một việc hết sức vô lý.
Nghĩ tới đây, Bàng Thiện Sinh lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại, nhưng rốt cuộc cũng nhịn được, lẩm bẩm: "Lúc này không thể dùng điện thoại di động gọi cho đại ca được, lỡ như có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến đại ca. "
Ở Bàng gia, Bàng Thiện Sinh sở dĩ có thể trở thành quân sư chính là vì hắn ta thông minh linh hoạt, Bàng gia có thể bước ra từ một thôn nhỏ, tiến tới thị trấn rồi ra đến huyện lý đều là dựa vào mưu lược của hắn.
Thôi không nói đến Bàng Thiện Sinh, lúc này bên trong phòng họp, lúc Trương Nhất Minh tiến vào liền cảm giác được bầu không khí không đúng, lão tứ của Bàng gia vẻ mặt cứng ngắc đứng ở nơi đó, không còn cái thần thái kiêu căng phách lối, cả người co đầu rụt cổ như một con rùa con.
"Phó thị trưởng Đường, Liêu Cục, hai vị đến tận đây chỉ đạo công việc sao không báo trước một tiếng." Trương Nhất Minh trong lòng hồi hộp nhưng vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười nói.
"Báo trước, báo trước có thể nhìn thấy một màn xuất sắc như vậy sao, đường đường là cảnh sát nhân dân lại hành động như bọn thổ phỉ, đây quả thực là sự sỉ nhục đối với nhà nước, sỉ nhục đối với cảnh sát. "
Lời nói của Đường Lượng giống như một cái búa tạ đập vào đầu Trương Nhất Minh, mỗi một câu nói đều làm cho Trương Nhất Minh run trong lòng, sắc mặt trong chớp mắt liền tái nhợt.
Bối cảnh như vậy không đúng, phó thị trưởng Đường không phải vội tới chỗ của Bàng gia sao, lẽ nào phó thị trưởng Đường là người của Hồ gia bên này?
Nghĩ tới khả năng này, Trương Nhất Minh toát mồ hôi lạnh, mà Liêu Trấn An vào lúc này cũng biết là nên lên tiếng, phó thị trưởng Đường gọi hắn cùng qua đây hiển nhiên cũng là biết có một số việc ông ấy không tiện xử lý.
Hơn nữa quan trọng nhất là hắn cùng phó thị trưởng Đường ở cùng một chiến tuyến, nên tính huống trước mắt này khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Anh là sở trưởng ở đây hả, còn đây là cấp dưới của anh phải không? Tôi vừa mới đi tới cửa đã nghe anh nói cái gì mà kêu mọi người đi kiện cáo, cái gì mà một tay che trời, đây là những điều mà một cảnh sát bình thường dám nói sao , vậy sở trưởng như anh có phải muốn một tay che thành phố, toàn bộ Trấn Giang có phải đều là của các anh không. "
"Không phải. . . Không phải." Trương Nhất Minh một bên xoa mồ hôi trên trán, một bên run rẩy trả lời.
"Liêu Cục, chuyện của bên cảnh sát các anh đáng lẽ từ đầu chúng tôi không nên nhúng tay vào, thế nhưng không thể để cho một con sâu làm rầu nồi canh, nhất là ở cấp cơ sở, việc này sẽ gây ảnh hưởng xấu đến ấn tượng của người dân đối với chúng ta, người mà chúng ta muốn bắt là lão hổ, thế nhưng cấp cơ sở cũng cần phải được chỉnh đốn. "
Đường Lượng lúc nói chuyện cũng nhìn quanh, cuối cùng nhìn Phương Minh.
Bởi vì chỉ có Phương Minh là trông có vẻ ngang tuổi với vị hậu bối được cô bạn cũ nhắc đến trong điện thoại.
"Vị này xưng hô như thế nào? Có phải bị ủy khuất không, yên tâm, chính phủ chúng ta chắc chắn sẽ không dung túng bất kỳ một phần tử mục nát nào muốn gây hại cho người dân. "
Phương Minh liếc nhìn Đường Lượng, hắn có thể xác định vị Phó thị trưởng này không phải là người mà Hồ gia mời tới, Hồ gia nếu có năng lực lớn như vậy thì lúc trước cũng sẽ không bị động đứng nhìn Bàng Lão Tứ ngông cuồng như thế rồi, trực giác nói cho hắn biết, vị phó thị trưởng Đường này tới đây là vì mình.
"Phương Minh." Phương Minh nhàn nhạt trả lời, đồng thời nói rằng: "Ủy khuất ngược lại cũng chẳng có gì, hơn nữa tôi cũng tin tưởng chính phủ, tin tưởng tuyệt đại đa số các đồng chí cảnh sát đều hành xử chuyên nghiệp, còn như con sâu làm rầu nồi canh thì nơi nào cũng có. "
"Vẫn là Phương tiên sinh tư tưởng giác ngộ cao a, quả thực, đại bộ phận cảnh sát nhân dân chúng tôi đều vì nhân dân phục vụ, bất quá Phương tiên sinh cũng xin yên tâm, đối với việc cậu bị đối xử không công bằng, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng. "
Khứu giác của Liêu Trấn An cũng rất nhạy cảm, đến bây giờ hắn cũng đã nhìn ra, Đường Lượng cũng là bởi vì vị trẻ tuổi này mà đến, hơn nữa nhìn dáng dấp hai người hẳn là còn không biết, điều này làm cho hắn trong lòng có phán đoán: Vị trẻ tuổi này có địa vị cũng không nhỏ.
Nghe Phương Minh nói, Đường Lượng cũng chỉ thở dài một hơi, chỉ cần vị này không truy cứu đến tận cùng là được rồi.
Hồ Phù và Hồ Vinh vẫn còn khiếp sợ, bởi vì hai người đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn, làm sao Phó thị trưởng và trưởng cục công an lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đây, hơn nữa còn vì bọn họ ra mặt.
"Khẳng định, nhất định là có liên quan đến Phương đại sư, ta đã nói Phương đại sư bản lãnh lớn như vậy, làm sao có thể không biết đạt quan quý nhân. "
Hồ Vinh nỉ non tự nói, mà lời của hắn cũng là đề tỉnh Hồ Phù, nghĩ đến những người đã xuất hiện vào ngày mà Phương Minh khai trương cửa hàng, cũng liền lập tức hiểu ra.
Thời cổ đại, các thầy phong thủy đều là thượng khách của vương công quý tộc, ngày nay cũng không ngoại lệ a, Phương đại sư vốn là cao nhân thì làm sao lại không quen biết một vài người là tai to mặt lớn cơ chứ, lúc này Bàng gia chọc tới Phương đại sư, chẳng khác nào tự khiên đá đập chân của mình.
Nghĩ tới những thứ này, trên mặt Hồ Phù và Hồ Vinh đều có chút hả hê, lũ người Bàng gia không phải là quen biết một Phó huyện trưởng sao, nhưng bây giờ Phó thị trưởng và thị cục đích thân đến, cho dù là Phó huyện trưởng cũng vô dụng.
"Liêu Cục trưởng, chuyện này anh xem xử lý như thế nào? "
"Tôi hiện tại sẽ triệu tập đảng uỷ cấp huyện qua đây họp, để đưa ra kết quả xử lý." Liêu Trấn An đưa ra một câu trả lời thuyết phục, đồng thời cũng hiểu ý của Đường Lượng, "Hai người các ngươi còn không đi ra cho ta? "
Hắn ta là muốn đưa hai hai nhân viên này lánh đi, để Đường Lượng và vị trẻ tuổi kia có cơ hội trò chuyện cùng nhau.
Bàng Lão Tứ và Trương Nhất Minh chẳng khác nào một trái cà tìm bầm dập, Bàng Lão Tứ thì vẫn ổn, hắn không có gì phải sợ chỉ là vẫn không nghĩ ra, vì sao đột nhiên phó thị trưởng Đường và Liêu Cục trưởng lại tới, còn như lớp da này có bị lột hay không cũng chẳng sao, Bàng gia lớn mạnh như vậy, cho dù có phải lột của hắn một lớp da thì hắn vẫn sống nhăn răng.
Người duy nhất hối hận chính là Trương Nhất Minh, hắn có thể khẳng định lần này là bị Bàng gia hại chết, thị cục một tay tự mình xử lý, cái ghế sở trưởng này nhất định là không giữ được, hiện tại chỉ hy vọng không bị lột luôn bộ cảnh phục trên người, cho dù hạ hắn xuống làm cảnh sát giao thông đi gác đường hắn cũng đồng ý.
"Phương đại sư, chúng tôi cũng đi trước đây. "
Hồ Vinh và Hồ Phù cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra liền lập tứ rời khỏi phòng họp, còn Trương Tuyền Căn và Trương Đức Hải đã rời đi từ lúc Bàng Lão Tứ phách lối.
"Phương tiên sinh, Mục Mai là bạn học chung thời đại học của tôi, lúc trước Mục Mai gọi điện thoại cho tôi, nói có vãn bối bị khi dễ ngay tại khu vực mà tôi quản lý, Mục Mai đã nói thẳng là muốn bắt tôi hỏi tội a, không có chịu ủy khuất a !. "
Người ngoài vừa đi, Đường Lượng trên mặt lộ ra nụ cười, mà Phương Minh nghe Đường Lượng nói cũng ngây ngẩn cả người, Mục Mai, tên này là tên của phụ nữ, nếu là bạn học của vị Phó thị trưởng này thì cũng đã hơn 40 tuổi, nhưng hắn dường như không quen ai tên là Mục Mai ở cái tuổi này.
Đương nhiên, Phương Minh không nghĩ rằng Đường Lượng nhận lầm người, một vị Phó thị trưởng đi thẳng tới đồn công an, vậy đã nói rõ người tên là Mục Mai biết mình ở đồn công an, mà chuyện mình tới đồn công an, chỉ có Đại Trụ biết.
Nghĩ đến Đại Trụ, lại nhớ tới chuyện Đại Trụ đã nói với mình trong điện thoại, Phương Minh chớp mắt chính là hiểu, người tên là Mục Mai chính là cô của Lăng Sở Sở.
"Đường thị trưởng là muốn nói tới Lăng nữ sĩ sao!? "
"Lăng nữ sĩ? " Đường Lượng nghe cách Phương Minh xưng hô với Lăng Mục Mai thì có hơi sửng sốt một chút, bình thường mà nói nếu như là hậu bối thì cũng sẽ không xưng hô với trưởng bối như vậy, nhưng nếu như không phải hậu bối trong nhà thì theo như những gì hắn biết về người bạn học cũ này thì chẳng việc gì cô ấy phải gọi điện thoại cho hắn.
Tuy là trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng Đường Lượng rốt cuộc cũng là người lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, sắc mặt không thay đổi, hơn nữa mặc kệ người trước mặt có phải là hậu bối của Lăng gia không, chỉ cần có thể khiến Lăng Mục Mai thiếu một món nợ ân tình với mình, chuyến này cũng không tính là uổng công rồi.
"Đúng, Mục Mai quả thực họ Lăng. "
Đường Lượng không hỏi rõ mối quan hệ giữa người trẻ tuổi này và Lăng Mục Mai, bởi vì hắn biết rõ có một số việc nên hỏi có một số việc không nên hỏi, hiếu kỳ cũng không phải là một chuyện tốt.
Nghe Đường Lượng trả lời, Phương Minh thầm cười khổ, lúc này đây mình đã nợ Lăng nữ sĩ một cái nhân tình, chỉ hy vọng vị Lăng nữ sĩ này không phải là người khó tính, nếu không nhân tình này cũng không dễ trả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận