Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 588: Vận dụng đặc quyền

Chương 588: Vận dụng đặc quyền
Chuyện ở quán cà phê đối với Phương Minh chỉ là một khúc nhạc đệm, cuối cùng sau khi bồi thường cho chú Husky kia một số tiền chữa trị, Phương Minh mang theo tiểu Hắc ngồi xe đi về phía trường học đón Alice.
Nhà trẻ mà Alice theo học là nhà trẻ cực kỳ nổi tiếng trong thành phố Sheffield, ở đây học phí một kỳ học là ba nghìn bảng Anh, nếu như cộng thêm phí ăn trưa, một học kỳ phải hao phí năm nghìn bảng Anh.
Năm nghìn bảng Anh nếu đổi ra nhân dân tệ thì tương đương với năm chục ngàn khối, giá tiền học phí này đã ngang bằng với nhà trẻ quý tộc ở trong nước rồi, chỉ có con của những nhà cực kỳ giàu có kia mới có đủ khả năng theo học.
Cho nên, khi Phương Minh đi tới cửa nhà trẻ liền phát hiện trước cửa nhà trẻ này có rất nhiều xe hơi sang trọng đang đỗ, đương nhiên đa số người đều đi xe bốn chỗ hoặc bảy chỗ, không nhìn thấy loại xe thể thao cá tính.
Phương Minh liếc một cái đã nhìn thấy chiếc xe Michel lái, một chiếc xe Benz màu xanh nhạt, đây là một trong mấy chiếc xe sang trọng Vương Hâm để lại trong ga-ra.
Sau khi Vương Hâm chuyển nhượng lâu đài cho Phương Minh, cũng để lại mấy chiếc xe sang trọng trong ga-ra, chiếc Mercedes này còn không phải loại xe cao quý nhất, còn có một chiếc Mercedes việt dã G550 cùng một chiếc Rolls Royce Phantom, chẳng qua Phương Minh cuối cùng vẫn lựa chọn để Michel lái chiếc xe Benz này đưa đón Alice đến trường.
Không phải Phương Minh hiểu rõ đặc tính của những chiếc xe này, thật ra đối với những loại xe sang trọng này Phương Minh cũng chỉ biết mỗi nhãn hiệu, giá cả cụ thể là bao nhiêu cậu căn bản không rõ ràng, chỉ là từ ngoại hình nhìn lại, chiếc Mercedes này tương đối bình thường, không quá dễ gây chú ý.
Còn một lát nữa mới tới thời gian tan học, Phương Minh từ trên xe taxi xuống chuẩn bị băng qua đường chào hỏi Michel, chẳng qua không đợi cậu băng qua đường, một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên lao vút qua bên người cậu, sau đó cứ như vậy đứng tại bên đường lớn ở đối diện cậu, đúng lúc chắn chiếc xe của Michel.
"Uy, tên nhóc anh lái xe xuống phía dưới một chút đi."
Đây là một chiếc xe Bentley, trên vị trí tài xế có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thò đầu ra, hô lên với Michel đang tựa vào cửa xe hút thuốc.
Bởi vì sắp tới thời gian tan trường mà tuổi của Alice còn nhỏ, cho nên Michel chưa bao giờ hút thuốc ở trên xe, mỗi lần đều đợi tới khi tới gần nhà trẻ rồi mới xuống xe hít một hơi cho đỡ nghiện.
Nghe được có người gọi mình, ánh mắt của Michel nhìn về phía bên kia, nhíu mày lại, sau đó thu hồi ánh mắt không để ý tới đối phương.
"Uy, tôi nói anh điếc sao, tôi gọi anh chuyển qua vị trí khác, anh chỉ là một tên tài xế thôi mà còn định lên mặt với tôi sao, tôi cho anh năm mươi bảng Anh!"
Người đàn ông thấy Michel không để ý, trực tiếp từ trong ví tiền móc ra năm mươi bảng Anh, hướng phía Michel vẫy vẫy tay, theo hắn thấy đối phương nhất định sẽ đáp ứng.
Michel ăn mặc rất bình thường, hơn nữa tuổi cũng không lớn, dựa vào nhãn lực của người đàn ông liếc một cái liền nhìn ra Michel chính là một tài xế, một người tài xế một tháng có thể nhận được bao nhiêu tiền lương kia chứ? Mà chỉ cần thay đổi vị trí xe một chút có thể kiếm năm mươi bảng Anh, kẻ ngu si mới mặc kệ.
Thật ra, những người tới đây đón trẻ cũng không thiếu người chỉ cần nhìn thoáng qua liền nhận ra đối phương là bảo mẫu hoặc lái xe, nhưng nguyên nhân người đàn ông quyết định lựa chọn Michel là vì Michel chỉ lái xe Benz bình thường cấp S, mà so sánh với mấy chiếc Bentley bên cạnh thậm chí Rolls-Royce đương nhiên là kém xa.
Michel liếc nhìn đối phương, lúc này cuối cùng cũng trả lời: “Xấu hổ, tôi không đổi."
"Ngu ngốc!"
Chủ xe Bentley dựng thẳng một ngón giữa với Michel, sau đó trực tiếp đậu xe ở nơi đó như vậy, bởi vì giờ khắc này trong nhà trẻ đã truyền đến tiếng chuông, nói cách khác đã tới giờ tan học rồi.
Nhà trẻ ở phía cuối của con đường, mà chỗ đậu xe ở hai bên đường gần trường học đã đậu kín, chủ xe Bentley nếu như muốn đậu xe cũng chỉ có thể đứng tại phía trong cùng của con đường, nhưng nếu hắn đậu ở đó thì nhất định phải đợi những xe đậu phía trước đi hết thì hắn mới có thể đi ra.
"Kiếm tiền không kiếm, hiện tại một phân tiền cũng không cho mày!"
Chủ xe Bentley tắt máy xuống xe, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Michel, bởi vì hắn hiểu rất rõ tâm lý của người làm nghề lái xe, đó chính là tuyệt đối không muốn chọc phiền phức, bởi vì có phải lỗi của tài xế hay không, một khi gây phiền toái chắc chắn sẽ làm ông chủ mất hứng, đại đa số dưới tình huống gặp phải những ma sát nhỏ đều lựa chọn ẩn nhẫn nhường nhịn.
Quả thật, chủ chiếc Bentley này đã đoán đúng tâm tư của Michel, Michel phụ trách đưa đón Alice đi học, ở trong lòng hắn an nguy của Alice mới là chuyện quan trọng nhất, hơn nữa đối phương dù sao cũng là kẻ có tiền, hắn lo sự tình làm lớn lên sẽ mang tới phiền toái cho ông chủ của mình.
Trong lúc Michel lựa chọn không để ý đối phương đi về hướng cửa trường học chuẩn bị đón Alice, một giọng nói kêu hắn lại.
"Michel."
Thanh âm này, dĩ nhiên chính là Phương Minh.
Từ khi chủ xe Bentley xe đỗ đến khiêu khích Michel, Phương Minh đã nghe tất cả rất rõ ràng, lúc này mới đi tới, Michel vội vã đứng tại chỗ chờ.
"Đưa chìa khóa xe cho tôi đi, anh đi đón Alice."
Phương Minh ra hiệu cho Michel đưa chìa khóa xe cho cậu, Michel mặc dù cảm thấy hơi nghi hoặc một chút với yêu cầu của ông chủ nhà mình, nhưng vẫn làm theo, sau khi lấy chìa khóa xe ra, lúc này mới đi về phía cửa trường học.
"Ông xác định không chuyển chỗ đậu sao?"
Cầm chìa khóa, trên mặt Phương Minh hiện lên dáng tươi cười nhìn về phía Welles, Welles sau một thời gian sửng sốt, vẻ mặt coi thường nói: "Lão tử chính là không chuyển thì thế nào, tao cho mày biết, xe tao đây hơn bốn trăm vạn, đủ mua hai ba chiếc xe dởm này của mày, con khỉ phương Đông!"
Welles vẻ mặt khiêu khích nhìn Phương Minh.
Thật ra, dưới tình huống bình thường tố chất người lái xe xa xỉ cũng không kém, nhưng ngoại trừ Welles, bởi vì hắn là nhà giàu mới nổi, cũng giống như những người ở vùng đất được phá bỏ di dời, Welles vốn là cũng chỉ là người làm nông sống ở một thôn nhỏ ngoài rìa thành phố Sheffield, chỉ trùng hợp gặp phải trưng thu đất tiến hành hạng mục khai phá, chiếm được một khoản bồi thường vô cùng lớn.
Nghe được lời của Welles, nhất là khi nghe được bốn chữ "con khỉ phương Đông" kia, Phương Minh sắc mặt trầm xuống, sau một khắc trực tiếp mở cửa xe ngồi vào vị trí lái.
Châm lửa nổ máy xe, sau một khắc, dưới con mắt trợn to của Welles còn có ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của những người bên cạnh, Phương Minh trực tiếp lái xe đâm vào xe Bentley của Welles.
Rầm!
Đầu xe Benz trực tiếp đâm vào trong cửa xe Bentley, thậm chí còn đâm móp một phần ba đầu xe, một cái đụng này cả hai chiếc xe gần như đều bị hỏng!
"Khốn nạn, mày đang làm cái gì?"
Vài giây đồng hồ sau đó Welles mới phản ứng được, gương mặt hổn hển, tuy rằng hắn chiếm được một khoản không nhỏ sau khi phá bỏ và di dời, thế nhưng khi mua chiếc xe Bentley này hắn vẫn phải nhức nhối thật lâu, ngày bình thường ngay cả rửa xe cũng đều thận trọng, bảo vệ vô cùng tốt.
"Tao muốn kiện mày, mày xong đời rồi, lần này mày cứ chuẩn bị bồi thường tiền đi!"
Welles vốn muốn động thủ nhưng sau khi ánh mắt lạnh như băng của Phương Minh quét qua, cuối cùng sợ quá đành hậm hực buông nắm tay, quyết định thay đổi dùng pháp luật làm vũ khí.
"Quản gia, sắp xếp người lái một xe khác tới, ừm, mặt khác thông báo gọi luật sư An qua đây một lần nữa đi."
Phương Minh không để ý tới Welles, trực tiếp gọi điện thoại cho quản gia của lâu đài, về phần luật sư An kia chính là luật sư riêng của lâu đài, Phương Minh có một luật sư riêng, chuyên môn phụ trách vấn đề pháp luật khi thu nhận nhân viên của lâu đài, đương nhiên cũng phụ trách quản lý một số vấn đề pháp luật liên quan tới tài sản.
Mười phút sau, Michel đón được Alice, khi hắn dẫn theo Alice đi tới nhìn thấy hiện trường vụ tông xe bên này, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì ở trong lòng hắn ông chủ tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng cực kỳ thành thục ổn trọng, theo đạo lý không nên làm ra chuyện vọng động như vậy mới đúng.
Trên thực tế, Phương Minh ngay từ đầu cũng thực sự không hề có ý tông thẳng vào như vậy, nhưng mấy chữ "con khỉ phương Đông" kia của đối phương khiến cậu thật sự nổi giận, đây rõ ràng là kì thị chủng tộc.
Tuy rằng trong thời gian lên mạng Phương Minh biết người dân nước Anh chính gốc đều kỳ thị những chủng tộc tới từ bên ngoài, nhưng bởi vì những người cậu tiếp xúc được đều là nhân sĩ tinh anh của nước Anh, cho nên cảm thụ không quá rõ ràng, nhưng dựa vào lời nói của chủ chiếc xe Bentley này cậu tin tưởng những thứ cậu xem được là thật sự có tồn tại.
Tông xe rồi Phương Minh cũng không thèm để ý, nói trắng ra là cho dù cuối cùng cậu phải bồi thường tiền sửa xe cũng không sao cả, thế nhưng sau khi một chiếc xe sang trọng bị đụng, coi như có dùng tiền sửa chữa cẩn thận nhưng giá trị của chiếc xe này đã giảm bớt đi nhiều.
Đương nhiên, Phương Minh cũng không định bồi thường tiền dễ dàng như vậy, đây cũng là nguyên nhân cậu gọi luật sư tới, để tên kia tranh cãi với luật sư đi!
Sau nửa giờ, một người hầu khác của lâu đài lái chiếc Rolls-Royce Phantom đến, Welles vốn đang còn tức giận vô cùng, thế nhưng sau khi nhìn thấy người hầu lái chiếc Rolls Royce đến liền im bặt.
Cho tới bây giờ hắn làm sao có thể không rõ, người trẻ tuổi phương Đông trước mắt này tuyệt đối giàu có hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, mặc dù hắn là nhà giàu mới nổi, thế nhưng hắn biết rõ sự chênh lệch giữa hắn cùng những người giàu có chân chính này rất lớn.
Bởi vì hắn không có nhân mạch, mà tiền tài của những người này lại dựa vào tích lũy nhiều năm mang đến.
Trong lòng Welles không dám có chút phẫn nộ gì nữa, hy vọng của hắn lúc này đó là có thể khiến đối phương bồi thường tiền sửa xe cho mình xong là đủ, vốn trong đầu hắn còn nghĩ một loạt khoản bồi thường đều trực tiếp biến mất.
"Alice, chúng ta đi thôi."
Phương Minh ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Welles này thêm một cái, sau khi ôm Alice lên xe trực tiếp để tài xế lái xe rời khỏi, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn luật sư nghĩa chánh ngôn từ thương lượng cùng Welles.
Thật ra, Phương Minh tự nhận mình không phải là một người thích sử dụng đặc quyền, thế nhưng lần này hắn phải sử dụng, không vì cái gì khác, sau khi có lần giáo huấn này, tên Welles kia sau này nếu có đối mặt với người trong nước ở nước Anh, chí ít thái độ ngôn ngữ cũng không dám kỳ thị như vậy.
"Oa, con chó thật là đẹp."
Trên xe, Alice phát hiện tiểu Hắc, mắt nhỏ trong nháy mắt tỏa sáng, đưa tay qua muốn ôm, nhưng mà tiểu Hắc trực tiếp nhếch miệng lộ ra mấy cái răng nanh với cô bé.
Gâu!
"Tiểu Hắc, chớ làm loạn!"
Phương Minh vỗ một cái vào lưng tiểu Hắc, hiện tại xem như cậu đã nhìn ra, tiểu gia hỏa này trừ mình ra chính là lục thân không nhận, bất kỳ người nào thân cận đều sẽ bị nó xem thành khiêu khích.
Bị Phương Minh vỗ một cái như thế, tiểu Hắc thu hồi răng nanh, nhưng vẫn kiên quyết không cho Alice chạm vào, trực tiếp xoay người một cái lăn đến một chỗ ngồi khác trong xe, tự nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thấy biểu hiện của tiểu Hắc Phương Minh mỉm cười, cũng không để ý tiểu gia hỏa này, lôi kéo tay của Alice hỏi: "Alice ở trường học có nghe lời thầy cô giáo không?"
"Có ạ, thầy cô giáo còn khen em nữa."
Nói tới trường học, khuôn mặt của cô bé có tia sáng, giống như những đứa bé khác thích khoe khoang với cha mẹ chuyện mình được thầy cô khen ở trường, nói liền một mạch.
Mà trên đường Phương Minh đón Alice trở lại lâu đài, lúc này bên trong lâu đài, đám người tổng giám mục Gamma vẻ mặt ngưng trọng ngồi cùng một chỗ, bởi vì ngay lúc nãy bọn họ nhận được tin tức bên Vatican truyền đến, phong ấn Cự Thạch Trận sớm buông lỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận