Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 863: Trả lại nhân tình cho nhà họ Tiêu

Chương 863: Trả lại nhân tình cho nhà họ Tiêu
Thấy trên mặt em gái mình lộ ra vẻ suy tư, Phương Minh biết mình nói những lời này là đúng, việc quan trọng nhất lúc này là khiến cảm xúc của em gái mình bình phục lại, chỉ có như vậy hai người mới có thể tiếp tục nói chuyện với nhau.
"Anh hiểu tâm tình của em lúc này, cũng giống với tâm trạng của anh lúc đó, tràn đầy phẫn nộ, thậm chí tâm cũng đã chết, không có ý định nhận lại người thân của mình."
Tiêu Ngọc Nhi trầm mặc không nói, bởi vì cô ấy thực sự nghĩ như vậy.
Dù cho chỉ mới vừa biết thân thế của mình, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Nhi đã quyết định, nếu cha mẹ ruột của mình đã từ bỏ mình, nếu là nhà họ Tiêu nuôi nấng mình lớn lên, vậy mình chính là người nhà họ Tiêu, cho dù bối cảnh của cha mẹ mình tốt tới cỡ nào, cô ấy cũng sẽ không nhận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Phương Minh nói cậu là anh trai của cô ấy, nhưng trên mặt của cô ấy không có nửa điểm vui sướng, luận thân phận địa vị cùng gia thế, nhà họ Phương có thể xem là thế gia đứng đầu trong giới tu luyện, giống như hoàng gia trong thế tục vậy, chỉ cần cô ấy nhận thân với Phương Minh, chẳng khác nào có thể biến cô ấy từ một vịt con xấu xí thành thiên nga trắng rực rỡ.
Thế nhưng Tiêu Ngọc Nhi lại khinh thường làm như vậy, cô ấy có sự kiêu ngạo của chính mình.
"Em gái, kỳ thực em đã hiểu lầm cha mẹ chúng ta rồi, năm đó không phải cha mẹ cố ý vứt bỏ anh và em, mà tất cả đều do ngoài ý muốn dẫn tới..."
Phương Minh không giấu giếm, nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra với cha mẹ bọn họ cho Tiêu Ngọc Nhi, mà vẻ lạnh lẽo trên mặt Tiêu Ngọc Nhi cũng bắt đầu chậm rãi hòa tan theo lời giải thích của Phương Minh.
Tiêu Ngọc Nhi có sự kiêu ngạo của chính mình, nhưng cô ấy không phải là người thật sự máu lạnh vô tình, cũng không phải thật sự không muốn nhận cha mẹ ruột của mình. Bây giờ nghe được lời giải thích của Phương Minh, biết năm đó cũng không phải cha mẹ mình cố ý vứt bỏ mình, vướng mắc trong lòng cũng được hóa giải hơn phân nửa.
"Những năm gần đây, mẹ vẫn luôn tìm tung tích của hai anh em mình, cho tới bây giờ vẫn không ngừng tìm kiếm, chỉ là bởi vì mẹ là người thường, mà hai chúng ta đều là người tu luyện, cho nên mới không điều tra được tin tức của chúng ta."
Người tu luyện cùng người thường là hai thế giới khác biệt, mà về tin tức của người tu luyện, bộ môn A có người chuyên thống kê, căn bản là người bình thường không thể điều tra tin tức về bọn họ.
Mượn Phương Minh đến nói, nếu như Lăng Mộ Mai tra cứu thông tin về "Phương Minh" trên hệ thống thông tin nội bộ của cục công an, có thể tìm thấy tất cả mọi người có tên Phương Minh trên khắp cả nước, nhưng chỉ riêng tin tức về Phương Minh chân chính là sẽ không hiện rõ ở phía trên.
"Kỳ thực, trước đây khi anh gặp em lần đầu tiên đã cảm thấy rất thân thiết, cho nên anh mới trêu đùa em một chút như vậy."
Nghe được Phương Minh nhắc tới chuyện này, cái miệng nhỏ của Tiêu Ngọc Nhi nhếch lên, trên khuôn mặt hiện lên vẻ bất mãn, đương nhiên cô ấy nhớ rõ chuyện đã xảy ra ở nhà họ Mục lúc ấy, lúc đó, vất vả lắm cô ấy mới có thể cướp đoạt được một viên tinh đan của tinh quái từ trên tay người khác, kết quả Phương Minh xuất hiện, cô ấy còn tưởng rằng đối phương muốn cướp đoạt tinh đan của mình, còn cẩn thận đề phòng nhìn chằm chằm cậu.
"Lần này sở dĩ anh theo Lý Như qua đây, đương nhiên không phải là vì bảo tàng này, chính là có một loại trực giác nói cho anh biết, nếu như lần này anh không tới, có thể sẽ hối hận cả đời."
Lúc nói lời này, trong lòng Phương Minh thực sự có chút chột dạ, nếu như lần này không phải Lý Như tìm đến cậu, nếu như không phải gần đây vừa lúc cậu không bận chuyện gì, nếu như không phải bản thân cậu có chút cảm giác đặc thù với Tiêu Ngọc Nhi, sợ rằng hiện tại bản thân cậu sẽ không xuất hiện ở đây.
Mà nghĩ đến nếu như hôm nay bản thân mình không tới, em gái mình sẽ bị gả cho loại người như Lý Ngao, ngoại trừ cảm thấy sợ hãi, càng nhiều hơn chính là phẫn nộ cùng sát ý.
Nét mặt Tiêu Ngọc Nhi có chút rung động, cô ấy biết nếu Phương Minh không đến đây hôm nay, sợ rằng cô ấy sẽ bị gả cho người như Lý Ngao.
"Cho nên, hiện tại em có thể gọi anh một tiếng anh trai không?"
Vẻ mặt Phương Minh tràn đầy mong đợi nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhi, nhưng mà môi Tiêu Ngọc Nhi chỉ nhích nhích một chút, nhưng thủy chung không thể nói hai chữ anh trai thành lời.
Tuy rằng trong lòng cô ấy đã không còn oán hận gì mấy đối với cha mẹ mình, nhưng thật ra trong lòng Tiêu Ngọc Nhi vẫn còn có chút không thể chấp nhận nổi, nhất là nghĩ đến trước đây cô ấy chân chó với Phương Minh như vậy, nhưng bây giờ vậy mà Phương Minh lại trở thành anh trai mình, biến chuyển này trong lúc nhất thời cô ấy vẫn có chút không thể nào chấp nhận được.
"Không sao, không cần vội, anh biết đối với em chuyện này thật sự là quá đột ngột, đợi sau khi chấm dứt chuyện nhà họ Tiêu cùng nhà họ Lý rồi nói tiếp."
Thấy môi em gái mình nhích nhích nhưng không nói nên lời, tuy rằng Phương Minh có chút mất mát nhưng cũng có thể lý giải, lúc trước sau khi mình biết chân tướng, không phải cũng không thể gọi mẹ ngay sao?
"Kia... Quả thật chuyện này khiến tôi cảm thấy rất khó có thể tiếp nhận, cho tôi thêm một chút thời gian nữa..."
Tiêu Ngọc Nhi có chút ngượng ngùng mở miệng, chẳng qua trong lòng của cô ấy thực sự có chút ngọt ngào, sau khi biết không phải cha mẹ ruột của mình cố ý bỏ rơi mình, biết mình còn có một người anh, trong lòng có thể mất hứng đó mới là chuyện lạ.
"Anh không ép em, chẳng qua bây giờ chúng ta nên giải quyết chuyện nhà họ Lý trước đã."
Khi nói đến nhà họ Lý, trong mắt Phương Minh có sát ý, mà Tiêu Ngọc Nhi thì lại sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: "Kỳ thực nhà họ Lý còn chưa làm gì khiến tôi thương tổn chân chính."
"Đó là bởi vì có anh tới."
Thái độ của Phương Minh rất kiên quyết, chuyện nhà họ Lý không thể nào cứ kết thúc như vậy, hơn nữa có một chuyện cậu chưa nói với em gái mình, dù sao thì em gái mình cũng do nhà họ Tiêu nuôi lớn, nói theo một ý nghĩa nào đó, nhà họ Phương bọn họ thiếu nhà họ Tiêu một nhân tình.
Bản thân mình dẫn em gái đi, nhất định em gái sẽ cảm thấy hổ thẹn đối với nhà họ Tiêu, cho nên vì không để cho em gái mình hổ thẹn, cậu phải trả hết phần nhân tình này, mà đối với nhà họ Tiêu, nguy cơ lớn nhất của bọn họ lúc này chính là tình cảnh xấu hổ của bọn họ ở Tây Nam.
Các thế lực lớn bên này âm thầm chèn ép, sinh tồn ở trong khe hẹp, nếu nhà họ Tiêu muốn quật khởi nhất định phải có một chỗ dựa vững chắc, nể mặt em gái mình, bản thân mình cũng không ngại đứng ra làm người chống lưng cho nhà họ Tiêu.
"Không phải bên phía nhà họ Lý còn đang chuẩn bị hôn lễ ấy ư, vừa lúc, chúng ta đi qua đó góp vui đi."
Tiêu Ngọc Nhi nghe được anh mình nói lời này, vài giây đồng hồ sau cũng kịp phản ứng, nhất là khi cô ấy nhìn thấy vẻ kích động cùng vui mừng trên mặt mấy người ông nội mình sau khi nghe được mấy lời anh mình nói, cũng không nói gì nữa.
Cô ấy hiểu rõ tình cảnh của nhà họ Tiêu hơn bất kỳ người nào khác, nếu như anh mình dẫn theo mấy người ông nội xuất hiện trong hôn lễ nhà họ Lý tổ chức kia, có thể khiến tất cả khách mời biết rõ, nhà họ Tiêu có anh mình chống lưng, đoán chừng sau này đám người đó sẽ phải cân nhắc cẩn thận xem có nên tiếp tục đè ép nhà họ Tiêu hay không.
...
Nhà họ Lý!
Khác với sự trống vắng hiu quạnh ở nhà họ Tiêu, đại trạch của nhà họ Lý nằm ở dưới chân một ngọn núi nổi tiếng của Thiên Phủ, chiếm hơn nửa chân núi, có thể nói là ngang ngược một phương chân chính.
Mà giờ khắc này, đại trạch nhà họ Lý giăng đèn kết hoa, tân khách cũng nối liền không dứt, thiếu chủ nhà họ Lý kết hôn, hơn phân nửa thế lực trong toàn bộ giới tu luyện Tây Nam đều phái người tới tham gia, không ít thế lực còn để cao tầng đích thân tới đây, dù sao tộc trưởng nhà họ Lý cũng là cường giả Địa Cấp tầng chín, cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay ở toàn bộ Tây Nam.
Mà Lý Ngao lại là con độc nhất của tộc trưởng nhà họ Lý, rất được tộc trưởng nhà họ Lý thương yêu, toàn bộ thế lực đều phải nể mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận