Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 351: Âm mưu của lũ Nhật Bản

Chương 351: Âm mưu của lũ Nhật Bản
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
"Tề lão đến đây quả thực là vinh hạnh cho công ty tôi."
Ở phía trước công ty, Trần Kiến Quân tươi cười tiến lên nghênh đón, nhưng mà Tề Quốc Tá chỉ là cười cười lấy lệ, ngược lại ánh mắt ông lão bên cạnh Tề Quốc Tá lại đang không ngừng đánh giá chung quanh.
"Tề lão, vị này chính là…?"
"Đây là sư đệ của tôi Tiền Gia Lý."
"Thì ra là lão Tiền, hai vị mau mời vào."
"Cái kia… Tổng giám đốc này, xin hỏi Phương đại sư có ở đây không?"
Tiền Gia Lý trực tiếp mở miệng hỏi, sở dĩ ông ta tới công ty của Trần Kiến Quân cũng là bởi vì vừa rồi khi ông ta gọi điện cho Phương Minh, Phương Minh nói cậu cũng đang ở trong tòa nhà Ma Đô, vừa khéo như thế, Tiền Gia Lý nghe vậy mới vội vàng hỏi Phương Minh đang ở tầng nào, sau đó trực tiếp nhờ bảo vệ dẫn ông ta lên đây.
"Phương đại sư?"
Trần Kiến Quân ngây ngẩn cả người, công ty của ông ta hình như là có không ít người họ Phương, phó giám đốc phòng tài vụ cũng là họ Phương, thế nhưng ông ta không thể nào được xưng là đại sư gì đi.
Lẽ nào đây là cách xưng hô với kế toán?
"Cha, người ta là tới tìm Phương Minh."
Thân ảnh của Trần Trạch xuất hiện, anh ta mới từ phòng nghỉ đi ra, dùng ánh mắt hài hước nhìn chằm chằm cha mình. Trên thực tế lúc trước khi Phương Minh nghe điện thoại, anh ta và Trần Hải Tuyền đều đang đứng ở đó, cho nên cả hai người đều biết tại sao Tề lão người ta lại tới đây.
Đây cũng là lý do vì sao khi Trần Hải Tuyền nghe thấy mấy lời khoe mẽ đắc ý của Trần Kiến Quân, lại có vẻ mặt cổ quái như vậy.
"Tìm... Tìm Phương Minh?"
"Cha, mệt cho cha lại còn tự xưng chính mình có nhãn lực tốt, nhìn người rất chính xác, đáng tiếc một pho tượng Phật thật sự đặt ở trước mặt cha thế mà cha lại không thấy được."
Nửa câu sau Trần Trạch cũng không nói ra, nói ra chẳng khác nào đắc tội với hai người trước mắt.
Trần Kiến Quân đứng ngẩn ra, trơ mắt nhìn con mình dẫn hai người Tề lão đi về phía phòng nghỉ, dù cho trên thương trường ông ta là người có kiến thức rộng rãi, thế nhưng trong thoáng chốc cũng không phản ứng kịp.
Tề lão là đến tìm người bạn kia của con mình?
Chính là người trẻ tuổi tên Phương Minh kia? Lại được Tề lão xưng là đại sư?
Một lúc sau Trần Kiến Quân mới lắc đầu, cười khổ đi về phía phòng nghỉ, mặc kệ người thanh niên trẻ tuổi kia rốt cuộc có bản lãnh gì, thế nhưng con mình nói cũng không sai, lúc này đây bản thân mình thực sự đã nhìn lầm.
"Phương đại sư."
Tiền Gia Lý vừa đi vào phòng nghỉ liền nhìn thấy Phương Minh đang ngồi trên ghế sa lon, vội vã chào hỏi giới thiệu: “Phương đại sư, đây chính là sư huynh của tôi Tề Quốc Tá."
"Chào ông Tề."
Phương Minh đứng lên mỉm cười bắt tay với Tề Quốc Tá, mà lúc này Tề Quốc Tá lại trưng ra vẻ tôi bị lừa gạt, trong mắt lão hiện lên vẻ nghi hoặc quan sát Phương Minh, lại còn nháy mắt với Tiền Gia Lý như muốn hỏi đây là chuyện gì.
Lúc trước ở thang máy, Tiền Gia Lý chỉ nói cho ông ta biết cậu là một đại sư rất lợi hại, thế nhưng cũng không nhắc tới tuổi của Phương Minh, mà lúc trước Tề Quốc Tá cho rằng một đại sư tài giỏi đoán chừng phải là người già dặn chín chắn thế nào chứ, thật không ngờ dĩ nhiên lại là một người thanh niên xấp xỉ tuổi cháu mình.
"Tề sư huynh, không nên nhìn Phương đại sư tuổi trẻ, bản lĩnh của Phương đại sư thật sự rất lợi hại."
Tiền Gia Lý sợ sư huynh của mình bởi vì thấy Phương Minh trẻ tuổi mà dò xét Phương Minh, do đó mới nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Tề Quốc Tá sửng sốt một chút, thấy vẻ mặt của sư đệ mình nghiêm túc như vậy, sự khinh thường trong lòng cũng thu liễm rất nhiều, đương nhiên vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.
"Phương đại sư, lúc này chúng tôi tới là vì..."
"Bởi vì vấn đề phong thủy của tòa nhà này đúng không?"
Phương Minh trực tiếp tiếp lời Tiền Gia Lý, mà nghe được câu trả lời của Phương Minh, đôi mắt Tiền Gia Lý sáng lên: “Phương đại sư thực là lợi hại, chuyện này mà cậu cũng có thể đoán được."
"Lão Tiền, không cần phải tâng bốc tôi như thế, lúc tôi mới vừa vào tòa nhà liền thấy ông Tề đây, hơn nữa chú Trần cũng đã nói cho tôi biết thân phận của ông Tề, ông ấy chính là tổng thiết kế của tòa nhà Ma Đô."
"Thì ra là vậy."
Nhìn thấy vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ của Tiền Gia Lý, Phương Minh cười một tiếng, lão Tiền đây là đã xem cậu như một thần thoại rồi.
"Ông Tề, có lẽ ông cũng đã biết từ trường của tòa nhà Ma Đô bây giờ rất hỗn loạn, nếu như có thể, ông hãy nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao trước đây ông lại thiết kế một tòa nhà như thế này."
Phương Minh hướng phía Tề Quốc Tá mở miệng hỏi, Tề Quốc Tá gật đầu, ngược lại ông ta cũng không nghĩ giấu giếm, mà Trần Kiến Quân vào sau lúc này đang tự mình bưng trà rót nước, đồng thời còn dặn dò trợ lý không được cho bất kỳ người nào vào quấy rối.
"Cậu Phương, không biết cậu có nhận xét gì đối với phong thủy của Ma Đô?"
Tề Quốc Tá cũng cũng không trả lời ngay mà là hỏi ngược lại Phương Minh một câu, rất hiển nhiên, ông ta đây là đang muốn thử xem Phương Minh liệu có phải là người có bản lĩnh thật sự hay không.
Phương Minh cười cười, đáp: "Một quốc gia không có núi, không được đầy đủ; một thành phố không có núi, không vững chắc; một vùng đất không có núi, không giá trị; độ cao của Ma Đô so với mặt nước biển là rất thấp, có thể nói là không có núi để dựa vào, dựa theo lẽ thường thì nơi đây không phù hợp phong thuỷ bảo địa, nhưng Ma Đô có một rất chỗ đặc thù, đó chính là thủy mạch vượt xa bất kỳ địa phương nào."
Nghe được lời nói của Phương Minh, vẻ mặt của Tề Quốc Tá trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Rửa tai lắng nghe."
"Bình nguyên không núi liền luận nước, lấy nước để bổ sung điểm thiếu hụt của núi, từ trên bản đồ có thể thấy rõ ràng, nước từ Đông Hải chảy ra hai nhánh sông, một nhánh chính là Trường Giang, mà một nhánh còn lại chính là sông Hoàng Phổ, tạo thành địa hình như một người mẹ giang hai cánh tay ra, mà Ma Đô vừa lúc bị vây ở trong đó."
"Nước ôm lại có tình, mà phong thủy của Ma Đô không chỉ đơn giản như vậy, sông Hoàng Phổ chảy xuyên qua toàn bộ Ma Đô, quanh co khúc khuỷu, nếu như từ bản đồ vệ tinh có thể nhìn thấy nó tạo ra chín khúc, chín chính là con số chí tôn, mà chín khúc sông này cũng là cực hạn trong phong thủy."
"Lại lấy vùng đất này để nói, toàn bộ nó vừa lúc được sông Hoàng Phổ vây quanh, có xu thế tụ hợp với sông Long Hải, có thể nói là gặp may mắn."
"Mặc dù Ma Đô không có núi, nhưng lại có dãy thủy long, hơn nữa còn là dãy thủy long vượt xa bình thường, đủ để bù đắp thiếu sót vì không có núi.”
Khi nói tới điểm này, ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía Tề Quốc Tá, mà Tề Quốc Tá lúc này trong lòng cũng không dám có chút khinh thường Phương Minh rồi, bởi vì những lời Phương Minh nói chính là những lời mà cao nhân lúc trước đã nói với ông ta.
Đa số những thầy phong thủy mà Tề Quốc Tá biết đều cảm thấy Ma Đô có sơn mạch, thế nhưng núi chỉ cao cỡ mười mấy mét cũng có thể xem như là núi sao?
Thậm chí, những thầy phong thủy này còn nghĩ núi non ở gần đây cũng có liên quan tới Ma Đô, nói cái gì mà những vùng núi này ở cuối Ma Đô, cách nói này thật sự là quá gò ép, mạnh mẽ thiếp vàng cho Ma Đô.
"Phương đại sư thật là lợi hại."
Tề Quốc Tá hướng Phương Minh nhếch ngón tay cái, đến lúc này ông ta cũng không che giấu nữa: “Tôi và Phương đại sư đều có cách nhìn giống nhau, phong thủy của Ma Đô chính nhờ có nước, cho nên tôi mới thiết kế tòa nhà Ma Đô như thế này."
"Muốn nói cách thiết kế tòa nhà Ma Đô, vậy thì nhất định phải nói từ tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu, tòa cao ốc này là do người Nhật Bản kiến tạo, mà người Nhật Bản lòng muông dạ thú, mục đích bọn họ xây dựng tòa cao ốc đồ sộ đó chính là vì muốn chặt đứt dãy thủy long của Ma Đô chúng ta."
"Lúc đó khi người Nhật Bản kiến thiết tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu, rất nhiều thầy phong thủy đã không nhìn ra mục đích thật sự của người Nhật Bản. Dưới con mắt của bọn họ, đó chính là một tòa nhà không có vấn đề gì, mãi đến khi tòa nhà này được xây dựng xong, mọi người mới biết bản thân đã bị lừa."
Tề Quốc Tá bắt đầu kể lại chuyện năm đó, mà đám người Trần Trạch sau khi nghe xong chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, không ngờ chỉ là một tòa nhà lại liên lụy nhiều tới như vậy.
Mười mấy năm trước, tòa nhà cao nhất ở Ma Đô chính là tòa nhà Kim Mậu, song ngay sau khi trung tâm tài chính Hoàn Cầu được xây dựng, tất cả dân chúng ở gần hai tòa nhà lớn này liền phát hiện có cái gì không đúng, bởi vì những cư dân ở đây vô tình hay cố ý sao đó luôn phải gánh chịu những tai nạn ngoài ý muốn, có người gặp tai nạn xe, có người thì là sự nghiệp đi xuống, còn người thì gia đình lục đục.
Mà lúc này, có một số thầy phong thủy ở Ma Đô liền phát hiện sát khí ở hai tòa cao ốc kia vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, phong thủy ở vùng đất này chắc chắn sẽ bị phá hư.
"Chỉ trong vòng một năm sau khi tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu được xây dựng, căn cứ theo điều tra của cảnh sát, dân chúng sống xung quanh đó có hơn 10 người tử vong một cách ngoài ý muốn, hơn mười công ty tư nhân phải đóng cửa, về phần những người phải gặp một số rủi ro nhỏ nhiều không đếm xuể. Mãi cho tới lúc đó mọi người mới có thể chắc chắn, lũ Nhật Bản này xây dựng tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu kia sợ rằng không có ý tốt gì."
"Lúc đó rất nhiều người trong nghề cho rằng bởi vì vẻ ngoài của tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu quá đồ sộ, trông giống hai thanh mã tấu tạo thành đao sát, nên mới có thể tạo nên kết quả như vậy."
Nghe đến đó, Phương Minh trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: "Tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu nằm ở phía đông của Ma Đô, phía đông thuộc mộc, mà bản thân tài chính lại thuộc kim đấy, phong thuỷ có mây: Mây xanh lưỡi dao nhập, kim khô nước dừng lại, đây mới là mục đích thực sự của lũ Nhật Bản."
Lúc này Tề Quốc Tá chân chính biến sắc, bởi vì một điểm này chính bản thân ông ta đã phải nghiên cứu không biết bao nhiêu ngày đêm mới cho ra kết luận, mà đương thời rất nhiều người trong nghề cũng chỉ cho rằng nguyên nhân bắt nguồn từ ngoại hình của tòa cao ốc, căn bản không ai nghĩ tới điểm này.
"Mặt khác, nếu như tôi không đoán sai, mặc dù tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu này không nhắm thẳng vào sông Hoàng Phổ, thế nhưng mỗi khi mặt trời lên, ánh mặt trời chiếu lên bề mặt thủy tinh sau đó chắc chắn sẽ bị phản chiếu xuống sông Hoàng Phổ."
"Phương đại sư, lão hủ ngưỡng mộ."
Tề Quốc Tá giơ ngón tay cái lên, những điều này đều là những thứ ông ta phải hao tốn một thời gian mới nghiên cứu ra được, nhưng người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này dĩ nhiên có thể nói ngay như vậy.
"Sau khi lão hủ phát hiện mấy vấn đề này, liền đoán được mục tiêu cuối cùng của đám người Nhật Bản chắc hẳn chính là long mạch của sông Hoàng Phổ, cái gọi là dãy thủy long chính là cần liên tục không ngừng đấy, thế nhưng mỗi khi mặt trời lên chiếu thẳng vào tòa cao ốc trung tâm tài chính Hoàn Cầu này, đúng lúc lại hình thành phản quang sát, phản quang sát này mới là một thanh đao chân chính, bổ vào long mạch trên sông Hoàng Phổ, muốn triệt để chặt đứt dãy long mạch này."
"Về phần tạo ra sát khí xung đột với tòa nhà Kim Mậu, đó chẳng qua chỉ là do bọn Nhật Bản cố ý mà thôi, mục đích của bọn hắn chính là muốn đánh lạc hướng ánh mắt của chúng ta, khiến chúng ta không để ý đến long mạch trên sông Hoàng Phổ."
Ánh sáng phản chiếu từ tòa nhà cao hơn 400m sẽ khủng bố tới mức nào kia chứ? Nếu như âm mưu của lũ Nhật Bản này không bị phát hiện, sợ rằng không tới nửa năm, long mạch của sông Hoàng Phổ chắc chắn sẽ bị chặt đứt một cách triệt để.
"Lũ Nhật Bản này thực sự là quá âm hiểm."
Trần Trạch nghe đến đó nhịn không được mắng một câu, sắc mặt của những người khác cũng không khác mấy.
"Đúng vậy a, người Nhật Bản lòng muông dạ thú, thế nhưng tòa nhà đã xây xong, coi như là biết âm mưu người Nhật Bản cũng không thể nào đập dỡ tòa nhà này xuống, cho nên, khi đó tôi cùng một số người trong nghề nghiên cứu ra biện pháp phá giải nan đề này, chính là lập tức bắt đầu xây dựng tòa nhà Ma Đô."
Rất nhiều người dân Ma Đô năm đó đều cảm thấy khó hiểu, vì sao tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu mới được xây xong không tới ba tháng, chính phủ liền lập tức xây dựng một tòa nhà cao tầng nữa, hơn nữa tòa nhà mới này còn cao hơn cả tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu kia.
Mà nguyên nhân sâu xa của tòa nhà này, chính là vì muốn phá vỡ âm mưu của lũ Nhật Bản!
Bạn cần đăng nhập để bình luận