Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 941: Cố làm ra vẻ

Chương 941: Cố làm ra vẻ
Một đập này của Chu Duẫn Văn khiến toàn bộ ghế lô yên tĩnh như chết suốt ba giây đồng hồ.
Ai cũng không nghĩ tới đột nhiên Chu Duẫn Văn lại ra tay, bởi vì vừa rồi rõ ràng những người bạn này của Trần Trạch đã nhận thua.
"ĐM, lại dám đánh Phong ca, mọi người lên!"
Vài giây đồng hồ sau, đoàn người Lý Phong này mới phản ứng kịp, hai người trong đó đi kiểm tra thương thế của Lý Phong, mà mấy người khác thì lao thẳng về phía Chu Duẫn Văn bên này.
"Lão Chu, tôi tới giúp cậu!"
Đánh nhau, Hoa Minh Minh cũng không sợ, hơn nữa cậu ta cũng rất thông minh, còn cố ý liếc nhìn Phương Minh, thấy Phương Minh không phản đối, trong lòng càng không sợ hãi. Nói đùa gì vậy, có Phương Minh ngồi ở chỗ này, còn cần sợ những quản nhị đại này đến gây phiền toái sao?
Nếu Phương Minh không mở miệng, vậy đã nói rõ Phương Minh cũng tán thành chuyện cậu ta ra tay, mà đối với những quản nhị đại này, không phải cậu ta khinh thường, một mình cậu ta có thể đánh bại nhiều người hợp sức.
Đương nhiên đây cũng là nhờ khi cậu ta còn bé thân thể yếu đuối nhiều bệnh, mặc dù sau đó đã được sư phụ của Phương Minh chữa lành, nhưng Hoa Bác Vinh sợ thân thể con trai mình còn kém cho nên từ nhỏ đã bắt cậu ta rèn đúc, thứ gì cậu ta không có chứ một thân cơ bắp thì vẫn còn đây.
Chu Duẫn Văn cùng Hoa Minh Minh động thủ, đương nhiên Trần Trạch cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cắn răng, cuối cùng cũng cầm chai bia vọt tới.
"Cùng tiến lên, tao không tin mấy tên này có thể khiến nhà tao phá sản!"
Người trẻ tuổi đều xung động, lúc trước là sợ mang phiền phức đến cho gia đình nên những người bạn này của Trần Trạch mới nén giận, mà nếu hiện tại hai bên đã đánh nhau rồi, vậy dĩ nhiên cũng không kịp cố kỵ nhiều như vậy.
Hai nhóm người trực tiếp lao vào hỗn chiến!
Lúc này hơn mười bảo vệ đứng tại cửa lại đưa mắt nhìn về phía Tô Hữu Thành, chờ đợi quyết định của Tô Hữu Thành.
Sắc mặt Tô Hữu Thành cũng trở nên hơi khó xử, cuối cùng hắn cầm điện thoại di động lên nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
"ĐM, mày dám đá phía dưới của tao sao?"
"Cháu trai mày, có bản lĩnh thì đấu chính diện đi, lén đập chai bia phía sau lưng thì có gì tài ba?"
...
Ở đây hỗn loạn tưng bừng, chẳng qua Phương Minh cũng chú ý tới trong lần đánh nhau này, ba người Chu Duẫn Văn còn có Hoa Minh Minh cùng với Trần Trạch đều rất tinh, Chu Duẫn Văn là thiên phú dị bẩm, một người trực tiếp đánh ngã rất nhiều người, mà Hoa Minh Minh thì lại bổ lậu ở sau lưng Chu Duẫn Văn, thấy có người bị Chu Duẫn Văn đánh ngã lập tức đá thêm mấy đá, triệt để đánh gục.
Về phần Trần Trạch, trong số đám người ở trong ghế lô chỉ có cậu ta uống ít rượu nhất, cũng là người thanh tỉnh nhất, động tác cùng nhãn lực cũng nhanh nhất, cho nên cậu ta cũng có thể đánh ngã một hai người.
"Đều làm gì đó?"
Ngoài cửa hành lang truyền đến tiếng bước chân, mà giờ khắc này đám người ở đây gần như cũng đều đánh tới bên ngoài rạp, nghe được âm thanh, ngoại trừ Chu Duẫn Văn ra, những người khác đều dừng tay lại theo bản năng.
"Cậu làm gì đó? Dám gây chuyện ở nơi này, còn không mau dừng tay cho tôi?"
Thấy những người khác đều dừng lại ngay sau khi mình quát ra lệnh, thế mà tên trọc đầu trước mắt này còn dám động thủ, sắc mặt Chung Đào cực kỳ âm trầm, với tư cách là một trong những cổ đông của dinh thự Hoàng Triêu, vẫn chưa có người nào dám gây chuyện trong dinh thự ở ngay trước mặt hắn.
Chẳng qua, căn bản là Chu Duẫn Văn không để ý tới hắn, thẳng đến khi đánh ngã hết tất cả đám người Lý Phong, lúc này mới thu tay lại.
"Ông chủ, chuyện là như vầy."
Thấy ông chủ nhà mình qua đây, Tô Hữu Thành lập tức vội vàng đi lên nói lại những chuyện đã xảy ra cho ông chủ, Chung Đào liếc nhìn đám người Lý Phong té xuống đất, cũng hơi nhíu mày.
"Người trẻ tuổi, cậu có biết cậu mới vừa đánh ai không?"
"Quan tâm quái gì hắn là người nào, nhìn khó chịu tao liền đánh."
Chu Duẫn Văn cực kỳ bá đạo, là người đã từng làm hoàng đế sao lại có thể bị người khác khinh bỉ? Lại thêm có Phương Minh làm chỗ dựa cho cậu ta, cậu ta không sợ hãi chút nào.
"Chung đại ca, anh tới thật đúng lúc, anh phải làm chủ cho chúng tôi."
"Chung đại ca, cắt đứt hết tay chân của mấy người này đi, nếu không chúng tôi không thể nuốt trôi cục tức này."
Nghe được lời của đám người đang nằm trên đất nói ra, Chung Đào cũng bất đắc dĩ, thật ra gia thế của những người này cũng không bằng bản thân mình, nhưng dù sao thì những người này cũng bị đánh ngay trên địa bàn của mình, đương nhiên bản thân mình phải cho người ta một câu trả lời hợp lý. Quan trọng nhất là trong này còn có một vị gần đây hào quang trong nhà đang cực thịnh.
"Lâm Dương, đêm nay anh họ cậu cũng ở nơi đây, mặt khác anh họ của Lý Phong cậu cũng ở đây, tôi thấy hay là như vậy, hai người theo tôi tới đó hỏi hỏi ý kiến của bọn hắn trước đã."
Trên mặt đất, một người thanh niên trẻ tuổi được đỡ lên, mà Lý Phong cũng được hai bảo vệ nâng đỡ run run rẩy rẩy đứng lên.
"Tốt, nếu anh họ đang ở đây, tôi phải đi tìm anh họ để anh ấy làm chủ cho tôi. Thế nhưng Chung đại ca, ông phải coi chừng đám người này cẩn thận, đừng cho bọn họ chạy."
"Yên tâm đi, ở chỗ này, không mệnh lệnh của tôi, một con ruồi cũng không thể chạy thoát được." Chung Đào vẫn rất có tự tin đối với điểm này.
Lý Phong cùng người đàn ông tên Lâm Dương được bảo vệ dìu đi, nhưng Chung Đào lại ở lại, đưa mắt liếc nhìn đám người Chu Duẫn Văn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Đầu năm nay không có kẻ ngu si, những người này phát sinh xung đột cùng Lý Phong bọn họ, không thể nào không biết thân phận của đám người Lý Phong, nhưng xem bộ dáng của đối phương lại không có nửa điểm kiêng kỵ gì, lẽ nào cũng có bối cảnh?
Chẳng qua ở nơi như thủ đô này, Chung Đào tự nhận bản thân mình có hiểu biết tương đối đối với các gia tộc, nếu đám người này là con em của gia tộc lớn nào đó, không thể nào có chuyện hắn chưa từng gặp phải, mà những người trước mắt này đều là những gương mặt lạ hoắc.
"Tôi nói cho các người biết, lần này các người chết chắc rồi. Có biết anh họ của Lâm Dương là ai không? Hắn chính là Lăng Duy của nhà họ Lăng ở thủ đô, là đời thứ ba của nhà họ Lăng chân chính."
"Không sai, còn có Lý Dân, anh họ của Lý Phong, cục trưởng cục tài vụ, muốn niết chết các người dễ dàng như bóp chết một con kiến."
Lúc này những quản nhị đại bị đánh ngã kia cũng được đám bảo vệ nâng đỡ đứng lên, chẳng qua bọn họ cũng không tiếp tục ra tay nữa, bởi vì bọn họ biết chỉ cần chờ thêm một hồi nữa, đợi khi anh họ của Lâm Dương hoặc anh họ của Lý Phong lên tiếng, đương nhiên Chung đại ca sẽ sắp xếp để bảo vệ ra tay.
"Người trẻ tuổi, chuyện này các cậu có chút vọng động rồi, có ít người không phải các cậu có thể đắc tội nổi, cho các cậu một cơ hội, hiện tại mau gọi điện thoại cho người nhà đi, nếu không đợi một lát nữa sợ rằng các cậu sẽ không còn cơ hội đâu."
Chung Đào hiểu rõ tính khí của những quản nhị đại này, bởi vì bản thân hắn vốn chính là một trong số đó, mà sở dĩ hắn nói như vậy chính là vì cảm thấy có chút không thể mò ra ngọn nguồn của Chu Duẫn Văn, nếu như Chu Duẫn Văn thật sự có mối quan hệ cứng rắn, vậy cũng nên biết mau chóng gọi điện thoại cho người trong nhà, để người nhà tới đây xử lý những chuyện này.
Nghe thấy những lời Chung Đào nói, nét mặt những người bạn kia của Trần Trạch thực sự có chút bối rối, mà ba người Lý Xảo Xảo đã tái nhợt đứng ở một bên không dám nói lấy một lời. Nói cho cùng thì chuyện hôm nay cũng bắt nguồn từ các cô ấy, nếu như cuối cùng khiến đám người Trần Trạch bị xử lý, vậy kết quả của các cô ấy cũng không khá hơn chút nào.
"Phương Minh, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"
Chu Duẫn Văn xoay người nhìn về phía Phương Minh đang ngồi trong ghế lô, hỏi một câu.
"Đi thôi, cũng đã chơi đùa tới tương đối rồi, ngày mai Trần Trạch còn phải kết hôn, cứ giải tán như vậy đi."
Giọng nói bình thản của Phương Minh truyền ra, lúc này Chung Đào mới biết trong ghế lô còn có một người đang ngồi, chẳng qua khi sau khi nghe thấy những lời Phương Minh nói, đối phương lại bật cười trào phúng.
"Đi? Lúc này bọn mày còn cho rằng bọn mày có thể rời khỏi sao? Thật đúng là ngây thơ tới đáng sợ."
"Có thể đi, chờ sau khi bọn mày bị đánh gãy tay gãy chân lại để người khác đưa bọn mày đi thôi."
Bóng dáng Phương Minh xuất hiện ở cửa, thấy Phương Minh xuất hiện, hai mắt Chung Đào cũng hơi híp, bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện của hắn thật sự không kém, trong nháy mắt đã hiểu ra, trong số đám người kia, người thanh niên trước mắt này mới là người làm chủ.
"Tiểu huynh đệ, lúc này sợ rằng cậu không đi được."
Biểu tình trên mặt Phương Minh không có biến hóa, đưa mắt nhìn mắt Chung Đào, chỉ là một cái nhìn này đã khiến Chung Đào cảm nhận được áp lực, không biết vì sao sau khi đối mắt với cậu, hắn lại cảm thấy đáng sợ hơn cả khi đối mắt với ông cụ nhà mình, phải biết rằng ông cụ nhà mình là người đã ngồi trên cương vị cao lâu năm, trên người có mang theo uy thế của kẻ bề trên, mà người thanh niên trước mắt này còn trẻ như vậy, cỗ uy áp này là từ đâu tới?
"Ngươi xác định ta không thể đi?"
Giọng điệu vẫn bình thản như vậy nhưng không biết vì sao, giờ khắc này Chung Đào lại do dự không dám trả lời, trực giác mãnh liệt nói cho hắn biết, nếu như hắn trả lời không thể đi, rất có thể sẽ mang tới tai nạn cho dinh thự và cho cả bản thân mình nữa.
"Giả trang con bê cái gì? Còn muốn chơi thâm trầm với bọn tao sao? Tao nói cho mày biết, lần này tay chân mày không bị cắt đi thì đừng mơ có thể rời khỏi nơi này."
"Chung đại ca, rõ ràng thằng này thực sự là không đặt anh vào mắt."
Lúc này trong lòng Chung Đào cũng có chút nóng giận, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác dùng loại giọng điệu bình thản này để chất vấn, nếu như lúc này hắn không trả lời, một khi chuyện xảy ra ngày hôm nay bị truyền ra ngoài, sợ rằng mặt mũi của hắn sẽ mất hết.
Quan trọng nhất là thế lực của nhà họ Lăng cùng nhà họ Lý không thua kém thế lực nhà hắn một chút nào, nhất là nhà họ Lăng, toàn bộ gia tộc ở thủ đô đều biết, chắc chắn vị kia của nhà họ Lăng sẽ bước lên thêm một bước nữa, thực lực tổng hợp cùng địa vị của nhà họ Lăng cũng sẽ tăng lên tới mức không thể sánh nổi.
"Nếu cậu muốn đi lúc này vậy Chung mỗ cũng không có cách nào, chỉ có thể dựa theo quy củ đến làm việc."
Nghe được câu trả lời của Chung Đào, trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, sau đó cậu xoay người đi trở lại ghế lô.
Thấy Phương Minh trở về ghế lô, tất cả người của Lý Phong bên kia đều cười rộ lên, dưới cái nhìn của bọn họ sở dĩ Phương Minh lui về là vì không giả bộ được nữa, mà Chung Đào nhìn bóng lưng Phương Minh đi vào ghế lô, hơi buông lỏng một hơi, đồng thời trong lòng cũng hơi nghi hoặc một chút, thật chẳng lẽ là bản thân mình cẩn thận quá mức nên nhìn lầm, người trẻ tuổi trước mặt kia chỉ đang cố làm ra vẻ mà thôi?
"Nói cho Lăng Duy để cậu ta tới ghế lô này trong vòng ba phút! Trong vòng ba phút tôi không thấy cậu ta, tôi cũng không ngại tự mình đi tới ra tay, tôi tên Phương Minh."
Trong ghế lô, giọng nói của Phương Minh vẫn rất bình tĩnh, song sau khi giọng nói của cậu truyền ra, đám người Lý Phong đang ở bên ngoài đột nhiên không cười nổi, bởi vì bọn họ mơ hồ cảm thấy sự tình có cái gì không đúng.
Nếu quả thật chỉ là cố làm ra vẻ, lần giả bộ này không khỏi quá giả rồi, bởi vì Lăng Duy đang ở trong dinh thự này, lời nói dối của cậu có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào.
Con ngươi của Chung Đào cũng co rút lại một chút, giờ phút này hắn không có chút do dự nào, lập tức cầm điện thoại lên bấm số điện thoại cá nhân của Lăng Duy, tuy rằng hắn biết lúc này có thể Lăng Duy đang thân thiết với một cô gái nào đó trong dinh thự, nhưng cuộc điện thoại này hắn nhất định phải gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận