Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 376: Bài xích

Chương 376: Bài xích
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Trong sảnh lớn của tòa nhà, mấy ông lão gương mặt bất mãn, đã đến lúc nào rồi mà vẫn còn có tâm tư bồi dưỡng hậu bối vào lúc này, thật là không có chút tinh thần trách nhiệm cùng sứ mệnh nào.
"Cái này... Để tôi giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là..."
Vẻ mặt của Tề Quốc Tá có chút xấu hổ, chỉ là thân phận địa vị của mấy người này đều cao hơn ông ta, cho nên ông ta chỉ có thể nở nụ cười.
"Được rồi, không cần giới thiệu, chúng tôi không có thời gian nghe lão Tề ông nói những lời nhảm nhí này, hiện tại quan trọng nhất là làm sao khống chế sát khí của tòa nhà này, đây mới là nhiệm vụ cấp bách hiện nay."
Mấy ông lão lại lại bắt đầu thảo luận tiếp, Tề Quốc Tá cùng Phương Minh trực tiếp bị bọn họ gạt qua một bên.
"Phương đại sư, mấy người này cực kỳ kiêu ngạo, lão Tề tôi đều bị bọn họ hô tới quát lui, theo tôi thấy nguyên nhân tòa nhà này biến thành bộ dạng như bây giờ chính là do bọn họ, nếu như không phải bọn hắn muốn hái quả đào, cố ý gạt Phương đại sư ra ngoài thì đâu có chuyện trước mắt này."
Tiền Gia Lý bất mãn nói, ông ta cũng biết một chút nguyên nhân sâu xa của chuyện này, mà sau khi Phương Minh nghe được lời nói của Tiền Gia Lý, con ngươi hơi híp lại, đưa mắt nhìn về phía Tề Quốc Tá.
"Tề đại sư, có phải ông nên cho tôi một lời giải thích?"
Đối mặt với ánh mắt cùng giọng điệu chất vấn của Phương Minh, ánh mắt Tề Quốc Tá có chút né tránh, không dám đối diện cùng ánh mắt của Phương Minh.
"Nếu như vậy, tôi đành rời khỏi đây trước."
Phương Minh không bức bách Tề Quốc Tá, sau khi nói xong lời này cậu liền xoay người rời đi.
"Ai, Phương đại sư..."
Tiền Gia Lý vội vã đuổi theo, mà Tề Quốc Tá do dự một chút, cuối cùng cũng không mở miệng gọi Phương Minh lại, bởi vì theo một phương diện khác đến nói, ông ta và mấy người này mới là cùng một phe.
Thấy Phương Minh không dừng bước lại, Tiền Gia Lý cắn răng một cái, đột nhiên đi về phía người đàn ông trung niên đeo kính đang đứng bên kia.
Tiền Gia Lý tới gần khiến cho hai người thanh niên bên cạnh người đàn ông trung niên đeo kính sáng mắt nhìn ông ta chằm chằm, trên thực tế trước đó khi Phương Minh đi vào, hai người cũng dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm Phương Minh.
Đi tới trước mặt người đàn ông trung niên đeo kính, Tiền Gia Lý nhỏ giọng nói điều gì đó, mà người đàn ông đeo kính vừa nghe lời nói của Tiền Gia Lý, vừa dời mắt đến trên người Phương Minh, trong mắt có vẻ lắng nghe.
Một lúc sau, khi bước chân của Phương Minh đi tới cửa sảnh lớn, người đàn ông đeo kính cuối cùng cũng có câu trả lời, hô lên: "Phương đại sư, xin chờ một chút."
Bước chân của Phương Minh dừng lại quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đeo kính, mà mấy ông lão bên cạnh Tề Quốc Tá thấy người đàn ông trung niên đeo kính mở miệng xong đều dừng thảo luận, đưa mắt nhìn về phía ông ta.
Rất hiển nhiên, mấy ông lão này mặc dù nói thảo luận khí thế ngất trời, gần như tới cảnh giới vong ngã, thế nhưng hiển nhiên bọn họ vẫn luôn chú ý tới hành động của người đàn ông trung niên đeo kính.
"Phương đại sư, mấy vị đại sư có thể nghe tôi nói vài câu không?"
"Có thể, đương nhiên có thể."
"Ông cứ việc nói."
Lúc trước mấy ông lão này đầy mặt kiêu ngạo, thế nhưng lúc này nguyên một đám trên mặt lộ ra dáng tươi cười, cái loại bộ dạng nịnh hót này bộc lộ rõ qua cử chỉ lời nói.
Thấy biểu hiện của mấy ông lão này, Phương Minh ở trong lòng cũng thầm than thở một câu: Học thành thuật giết rồng, bán cho nhà đế vương.
"Lãnh tụ vĩ đại đã nói qua, khi bất đồng ý kiến mọi người có thể thảo luận, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề là tốt rồi." Trên mặt người đàn ông trung niên đeo kính mang theo dáng tươi cười: “Chuyện quan trọng nhất lúc này của chúng ta là làm sao giải quyết vấn đề của tòa nhà này, tuy rằng hiện nay tin tức còn chưa truyền đi, nhưng nếu như không thể giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn, nhất định là không che giấu được đấy, cho dù có thể phong tỏa ngăn cản tin tức trong nước, nhưng báo chí nước ngoài nhất định sẽ đưa tin."
"Đúng rồi, xin tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là Đường Trấn Quốc."
Đường Trấn Quốc vươn tay tới trước mặt Phương Minh, Phương Minh ngược lại cũng không sĩ diện, tuy rằng cậu không biết địa vị của người này, nhưng tất nhiên là không tầm thường.
"Phương Minh."
"Phương đại sư, tôi mới vừa nghe giáo sư Tiền nói, vấn đề sát khí ở nơi này là do Phương đại sư cậu phát hiện ra trước?"
"Ừm, lúc đó tôi phát hiện âm mưu của người Nhật Bản Tề đại sư cũng ở đây, chẳng qua về sau khi Tề đại sư báo chuyện này lên trên thì tôi không tiếp tục tham dự nữa, vì sao hiện tại lại biến thành như vậy, tôi cũng không rõ ràng lắm."
Khi Phương Minh nói lời này, Tề Quốc Tá chỉ gượng cười, mà sắc mặt của mấy ông lão khác trở nên có chút khó coi.
"Người thanh niên trẻ tuổi, cậu nói những lời này là có ý gì? Đừng tưởng rằng cậu có thể phát hiện âm mưu của người Nhật Bản là đã rất giỏi, chẳng qua là lúc đó chúng tôi không ở hiện trường, bằng không mà nói chúng tôi cũng có thể thấy được âm mưu của người Nhật Bản."
"Không sai, nhìn ra vấn đề không đáng kể chút nào, quan trọng nhất là làm sao để giải quyết."
Trong giọng nói của mấy ông lão mang theo vẻ khinh thường, dưới cái nhìn của bọn họ Phương Minh chẳng qua chỉ là có vận khí tốt mà thôi, đổi lại là bọn họ cũng có thể thấy được âm mưu quỷ kế của người Nhật Bản.
"Lời này của ông chính là không đúng rồi, dù thế nào đi nữa Phương đại sư cũng là người thứ nhất phát hiện đấy, dựa vào cái gì sau này các người lại không cho Phương đại sư nhúng tay vào vấn đề này?"
Tiền Gia Lý không thể nhìn nổi nữa, theo ông ta thấy thực lực của mấy người này căn bản không thể so sánh với Phương đại sư, thế nhưng sĩ diện ngược lại lớn vô cùng.
"Mấy vị đại sư, là như vậy sao?"
Trên mặt Đường Trấn Quốc lộ ra vẻ kinh ngạc, tuy rằng ông ta chỉ hỏi, thế nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ bất mãn.
Mấy ông lão cảm thụ được vẻ bất mãn của Đường Trấn Quốc, sắc mặt đột biến, vội vàng giải thích: "Ông Đường, là như vậy, chủ yếu là do chuyện này dính đến tranh đấu giữa hai quốc gia, cho nên không thể để cho người ngoài nhúng tay vào."
"Không để cho người ngoài nhúng tay vào, vậy mấy đại sư có phương pháp giải quyết?" Đường Trấn Quốc lần thứ hai trầm giọng hỏi.
Mấy ông lão vẻ mặt có chút xấu hổ, bọn họ vừa thảo luận nửa ngày cũng không thảo luận ra kết quả gì, dựa vào tình hình trước mắt mà nói vẫn là hết đường xoay xở, thậm chí còn không tìm thấy nguyên nhân vì sao sát khí của tòa nhà lại trở nên cuồng bạo.
Không cần mấy ông lão trả lời, Đường Trấn Quốc dựa vào nét mặt của bọn họ đã nhìn ra đáp án.
"Khụ khụ... Mấy vị đại sư, tôi không phải nhân sĩ chuyên nghiệp trên phương diện này, theo đạo lý đến nói tôi không nên nhúng tay quá nhiều, chẳng qua tình huống bây giờ vô cùng khẩn cấp, chuyện chúng ta cần làm là mau chóng giải quyết vấn đề, mà không phải bởi vì có chút nguyên nhân như thế lại tiếp tục trì hoãn, thời gian càng lâu hậu quả càng nghiêm trọng hơn, hậu quả này trong số chúng ta không ai có thể gánh nổi."
Đường Trấn Quốc không có một câu nặng lời, nhưng đã đến tầng thứ như ông ta, nói lời như vậy đã đại biểu cho sự cảnh cáo vô cùng nghiêm trọng.
"Đường tiên sinh, chúng tôi cũng muốn giải quyết vấn đề nhanh một chút, thế nhưng chuyện trước mắt này thật sự rất vướng tay vướng chân…"
"Các ông đã không có biện pháp, vậy vì sao không nghe ý kiến của Phương đại sư?"
Đường Trấn Quốc cắt đứt lời của ông lão, đưa mắt nhìn về phía Phương Minh: “Phương đại sư, cậu là người đầu tiên phát hiện âm mưu của người Nhật Bản, tôi nghĩ hẳn cậu cũng là người hiểu rõ tình huống ở đây nhất, nếu như có biện pháp nào mà nói, vẫn hy vọng cậu có thể ra tay giúp đỡ, tôi thay mặt dân chúng Ma Đô chân thành cảm ơn cậu."
Vẻ mặt của Đường Trấn Quốc rất thành khẩn, mà sau khi ông ta nói xong, người bên cạnh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, lấy thân phận của người này dĩ nhiên có thể nói ra lời như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng cũng bởi vì vậy mà có thể thấy được, ở trong lòng Đường Trấn Quốc, chuyện của tòa nhà lần này quan trọng đến cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận