Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 284: Tìm ra nguyên nhân

Chương 284: Tìm ra nguyên nhân
“Làm gì có kiểu làm ăn như vậy, phục vụ đâu!”
Hàn Kiều Kiều bất mãn, nhưng vì cô là người nổi tiếng, cho nên không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng thì thầm một câu, Phương Minh cười một tiếng, dẫn hai người ngồi xuống một cái bàn.
Đến khi ba người Phương Minh ngồi xuống hơn một phút đồng hồ, thì từ bên nhà bếp mới có một người phục vụ đi ra.
Người bán hàng mang thực đơn tới, Phương Minh liếc nhìn thực đơn, tùy tiện gọi vài món thức ăn, còn Hàn Kiều Kiều và Tần Tố Tố không gọi gì, Tần Tố Tố không ăn thịt chó, Hàn Kiều Kiều cũng vậy.
Quan trọng nhất là, trong lòng hai cô gái tràn đầy nghi hoặc, không phải đến xem quán lẩu này có gì mờ ám hay không à, làm sao lại ngồi xuống dùng cơm rồi?
Nhưng mà hai cô tuy nghi ngờ trong lòng, nhưng đều là người cực kì thông minh, nếu Phương Minh làm như vậy, thì khẳng định là có dụng ý của cậu, các cô chỉ cần kiên nhẫn xem là được.
Người mang thực đơn xuống, Phương Minh không có giải thích cái gì thêm, ngồi quan sát bốn phía của tiệm lẩu này, một lát sau từ vị trí đứng lên, đi ra đằng sau hướng phòng bếp.
"Ông chủ, đằng sau là nhà bếp, không cho phép người ngoài vào."
Ở sau cửa bếp, một phục vụ ngăn cản Phương Minh, Phương Minh nhìn thoáng qua bên trong, khác với bên ngoài quạnh quẽ, toàn bộ nhà bếp có mười mấy người.
"Tôi tìm nhà vệ sinh." - Phương Minh cười đáp.
"Nhà vệ sinh ở bên kia."
"Cảm ơn."
Phương Minh không đi về phía trước nữa, mà xoay người đi về phía nhà vệ sinh ở một bên khác, mấy phút sau, từ phòng vệ sinh đi ra, trở lại bàn.
"Bây giờ có thể xác định, quán lẩu này đúng là có vấn đề." - Phương Minh nhìn hai cô gái, mở miệng nói.
"Vấn đề gì?"
"Cô từng thấy qua một quán lẩu quạnh quẽ như vậy, thế nhưng bên trong phòng bếp lại có mười mấy người sao?"
Nghe Phương Minh nói lời này, Tần Tố Tố và Hàn Kiều Kiều đồng thời nhíu mày, hai cô lần đầu cũng nghe ra điểm không thích hợp, khách thì không có mấy người, nhà bếp có nhiều người như vậy làm gì?
"Cậu nói coi có phải bọn họ ở bên trong phòng bếp cấu kết làm cái gì không cho người ta biết?"
Hàn Kiều Kiều thấp giọng: "Chúng ta có cần tới vạch trần bọn họ không, chị Tố Tố, chị gọi bảo vệ của trung tâm thưng mại tới đi."
"Không được."
Phương Minh lắc đầu:"Người ta không phạm pháp, chỉ là có nhiều người ở nhà bếp thì không nói rõ cái gì, gọi bảo vệ tới chỉ là rút dây động rừng."
"Cùng lắm chỉ đuổi bọn họ đi, mặc kệ ông chủ cửa hàng có mục đích gì."
"Cũng không được!"
Ánh mắt Phương Minh nhìn về phía Tần Tố Tố, Tần Tố Tố gật đầu: "Mặc dù trung tâm này là của nhà chị, nhưng những cửa hiệu đều ký hợp đồng với trung tâm, nếu như đối phương không có hành vi vi phạm thì không cách nào đuổi đối phương ra khỏi trung tâm được, trừ phi bên trung tâm thanh toán tiền bồi thường cao."
Trong lòng Tần Tố Tố rất rõ ràng, tuy hiện nay người quản lý cao nhất của trung tâm là cô, nhưng đây chỉ kì khảo hạch, nếu như cô không đưa ra một lý do đầy đủ đã đuổi người kinh doanh, chỉ sợ sẽ làm cho ông cụ nhà mình không vui.
Huống chi, nếu như quán lẩu này thật có vấn đề, vậy khẳng định là có liên quan tới anh hai, mình làm vậy, anh hai nhất định sẽ thêm mắm thêm muối nói bậy trước mặt cha cô, đến lúc đó quyền thừa kế này không đến tay của cô.
"Cái này cũng không được, kia cũng không được, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Hàn Kiều Kiều bất đắc dĩ, việc này giống như cảnh sát biết rõ người trước mắt là hung thủ nhưng bởi vì không có chứng cứ chỉ có thể để đối phương nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vậy.
"Đừng có gấp, tuy là chưa vào nhà bếp, nhưng tôi đại khái biết đối phương đang làm cái gì, đi thôi, rời khỏi nơi này trước đã!"
Phương Minh đứng lên, một nhóm ba người đi ra phía cửa, kì lạ là nhân viên thu ngân lại không ngăn cản, mặc cho ba người Phương Minh đi ra ngoài, việc này càng nói rõ một điểm, tiệm lẩu thịt cầy mở ở chỗ này căn bản cũng không phải vì việc buôn bán.
"Chị Tố Tố, thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá của trung tâm chị ở nơi nào? Mặt khác, tôi cần bản đồ 3D của trung tâm."
"Thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, đi theo chị."
Tần Tố Tố ở phía trước dẫn đường, đi tới một bên trung tâm, nơi đó có thang máy chuyên chở hàng, mà ở bên kia thang máy, đã là có một nhân viên công tác của trung tâm đang đợi rồi.
"Tần tổng, đây là bản đồ 3D mà cô cần."
Nhân viên công tác giao mấy bản vẽ cho Tần Tố Tố, mà Tần Tố Tố chuyển lại tay Phương Minh, nhóm ba người đi vào thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, Phương Minh xem bản vẽ vài lần, cuối cùng nhấn vào nút tầng hai.
Trên mặt đất năm tầng, dưới đất hai tầng, toàn bộ trung tâm thương mại mới có tổng cộng là có tầng bảy, nhưng hai tầng dưới lòng đất là bãi đỗ xe.
"Phương Minh, chúng ta đi đâu vậy?"
Đi dạo hơn nửa bãi đỗ xe, Hàn Kiều Kiều phát hiện Phương Minh không có dự định dừng lại, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
"Tìm, tìm một chỗ."
Phương Minh bí ẩn trả lời một câu, cuối cùng ánh mắt rơi vào một vị trí nào đó trên bản vẽ, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn, đi về một hướng nào đó.
Cuối cùng, Phương Minh đi tới một góc của bãi đậu xe, ở góc đó, lại có một gian phòng xây bằng xi măng.
"Ấy, bãi đỗ xe tại sao có phòng? Chẳng lẽ là cho nhân viên công tác ở?"
Tần Tố Tố hơi nghi hoặc một chút, sau khi cô tiếp quản trung tâm thương mại, thật sự còn chưa đi khắp bãi đỗ xe, dù sao bãi đỗ xe là chỗ không có gì tốt để khảo sát.
"Tần tổng, là như vậy, chỗ này vốn là ba chỗ đậu xe, lúc sau có một chủ cửa hàng nói cần một kho đông lạnh, lúc đó Tùng tổng vẫn còn làm nên đã đồng ý, đương nhiên cũng không phải miễn phí, mà lấy phí thuê một năm năm mươi nghìn rồi mới cho đối phương sử dụng."
Theo lời nhân viên công tác đó nói, mà Tùng tổng trong miệng anh ta chính là anh hai của Tần Tố Tố - Tần Tùng.
"Kho đông lạnh?"
Phương Minh nhếch miệng lên lộ ra một vẻ châm chọc cười nhạt: "Nếu thật sự là kho đông lạnh thì tốt rồi."
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Kiều Kiều nhướn lên, phát hiện thâm ý trong giọng của Phương Minh: "Phương Minh cậu nói trong phòng này có gì đó quái lạ à?"
"Có kì lạ hay không thì mở cửa phòng ra chẳng phải sẽ biết à."
Ánh mắt Phương Minh nhìn về phía Tần Tố Tố, Tần Tố Tố cũng gật đầu, nhân viên công tác thấy bà chủ của mình gật đầu, liền vội vàng nói: "Tôi đi gọi điện thoại báo cho chủ kinh doanh mang chìa khóa xuống."
"Không cần báo."
Ngăn cản bước chân sắp rời đi của nhân viên công tác, Phương Minh đưa mắt ra hiệu cho Tần Tố Tố, Tần Tố Tố tỏ ý biết rồi, nói thầm bên tai nhân viên công tác mấy câu.
Nhân viên công tác rời đi, qua mấy phút thì trở về, không giống chính là trên tay có thêm một cái búa.
"Cảm ơn."
Cầm búa lại, Phương Minh đi tới trước cửa sắt, sau đó, một hung hăng đập một nhát búa xuống.
Rầm!
Cửa sắt lay động, ổ khóa trực tiếp bị Phương Minh đập rớt.
Bạo lực mà đơn giản, thấy mí mắt nhân viên công tác kia chớp động đến mấy lần, tuy là lúc trước đã đoán được phần nào, nhưng thực sự chứng kiến hành động của Phương Minh vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Dù sao, đây là kho lạnh của hộ kinh doanh, cứ như vậy đập cửa sắt của người ta, đến lúc đó hộ kinh doanh làm loạn lên thì sợ rằng không khai báo được, huống chi Tần tổng hai tháng này mọi việc cũng không thuận.
"Lui ra phía sau một chút."
Phương Minh không gấp đẩy cửa sắt ra, ngược lại ý bảo Hàn Kiều Kiều lui lại, Hàn Kiều Kiều tuy nghi hoặc, nhưng vẫn là nghe theo lui về sau vài mét, sau đó tò mò nhìn chằm chằm cửa sắt.
Két.
Đẩy cửa sắt ra, một cơn khí lạnh đập vào mặt, nhưng mà, lúc đẩy cửa ra rộng hơn, Tần Tố Tố và Hàn Kiều Kiều nhíu chân mày lại, bởi vì hai cô cảm nhận được một mùi vị khó ngửi xông vào mũi.
Mùi vị đó, giống như mùi hôi thúi.
Ọe!
Nhân viên công tác bên cạnh Phương Minh không lui lại lúc này sắc mặt thay đổi, sau đó dĩ nhiên nhịn không được trực tiếp nôn mửa.
Ba!
Phương Minh không để ý đến nhân viên công tác nôn mửa, một chốc đẩy toàn bộ cửa sắt ra.
"Cái này. . ."
Hai đôi mắt xinh đẹp của Hàn Kiều Kiều và Tần Tố Tố trừng lớn, ước chừng giật mình cỡ ba giây, sau một chốc hai cô cũng quay đầu đi chỗ khác, chạy tới một bên nôn mửa liên tục.
Phương Minh nhìn bên trong phòng, sắc mặt cũng trầm xuống, tuy cậu từ đầu đã nghĩ tới tình huống trong căn phòng, nhưng tới lúc thật sự thấy, trong lòng vẫn tràn đầy lửa giận.
Bên trong kho đông lạnh, trên mặt đất tất cả đều thi thể của chó, quan trọng nhất là, trên thân thể những con chó này đều không hoàn chỉnh, có con thiếu đầu, có con thiếu chân, có thân thể bị cắt thành hai nửa, nói chung, tất cả đều là máu thịt be bét, ruột gan khắp nơi.
Những thi thể của mấy con chó này bị vứt tùy ý trên mặt đất, mặc dù ở trong kho đông lạnh, nhưng vẫn là không ngăn cản được thi thể hư thối, mùi lạ lúc trước chính là phát ra từ những thi thể hư thối này.
"Quá tàn nhẫn, nhất định là không còn nhân tính."
Nôn mửa một hồi lâu, Hàn Kiều Kiều và Tần Tố Tố mới dừng lại, gương mặt hai cô phẫn nộ, đều không dám nhìn về phía kho đông lạnh nữa.
Phương Minh không nói gì, mà bước vào kho đông lạnh, lúc đẩy cửa, cậu đóng cửa khứu giác lại, cũng không sợ cái mùi hôi thối ngất trời này.
Cẩn thận bước qua mấy thi thể của mấy con, Phương Minh đi tới tận cùng bên trong kho đông lạnh, ở trên mặt tường đó, có dùng máu chó vẻ một ký hiệu đồ án, trừ cái đó ra còn dán mười mấy lá bùa ở trên tường.
"Quả thế."
Nhìn kí hiệu và lá bùa trên tường. Phương Minh đã xác định phán đoán của cậu, cũng rốt cuộc biết trung tâm thương mại này sinh ý tại sao trở nên kém như vậy.
Đi ra kho đông lạnh, thấy ánh mắt hai cô giá, Phương Minh đóng cửa sắt lại lần nữa.
"Có thể rời đi rồi, tôi đã biết nguyên nhân việc buôn bán của trung tâm thương mại trở nên kém, vừa đi vừa nói chuyện.”
Phương Minh không có ý định đợi ở bên cạnh, mang theo hai cô gái đi về hướng thang máy.
"Thầy phong thủy kia nói không có sai, chính là trung tâm thương mại này âm khí quả thực rất nặng, nếu như không đoán không lầm, chỗ này trước đây đã chết hoặc chôn không ít người."
Phương Minh vừa đi, một bên sắp xếp ngôn ngữ, cố gắng để hai người Hàn Kiều Kiều và Tần Tố Tố hiểu được.
"Kỳ thực, ngoại trừ những nơi đó giờ là rừng núi ra, dưới mảnh đất của thành phố truyền lại hơn nghìn năm mà không có thi cốt, coi như gần đây không có, ai biết mấy trăm năm trước đất này có phải là bãi tha ma hay không."
"Rất nhiều người có một quan niệm sai lầm, cảm thấy bãi tha ma hoặc nơi xây lại từ bãi tha ma không có cách nào ở được, trên thực tế cái này cũng cần xem xét, nếu như thời gian lâu dài thì cũng không sao, nhiều nhất là âm khí sung túc một chút, theo thời gian trôi đi, âm khí này cũng hoàn toàn tiêu tán."
"Đây cũng là lí do, trung tâm thương mại nhiều năm qua không có xảy ra chuyện, vì một trung tâm thương mại có đủ nhân khí, mà nhân khí đủ sẽ trấn áp âm khí, không đến mức xảy ra vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận