Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 238: Làm một phế nhân

Chương 238: Làm một phế nhân
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
------------------
(1)Phế nhân: người tàn phế, ý là bị phế mất võ công
“Nếu là như vậy, một lát nữa khi tôi đánh anh cũng không xuất hiện bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.”
Giọng nói của Phương Minh vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện vô cùng nhỏ nhoi, thế nhưng những lời này rơi vào trong tai đám người Dương Tu lại khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Nói đùa gì vậy, một tên giả danh đệ tử nhà họ Phương vậy mà còn muốn đánh anh Viên của Long Hổ Môn, đệ tử của một trong thập đại môn phái, thật chẳng khác nào phú ông trăm vạn nói muốn dùng tiền đập chết Mã Vân(2).
(2)Mã Vân: Jack Ma, tỷ phú, doanh nhân thương mại điện tử người Trung Quốc
Viên Thiệu Hoa cũng hơi sững sờ một chút, lập tức giận quá hóa cười: “Tốt, thật là rất tốt, đây chính là lời nói ngông cuồng nhất mà tôi đã từng nghe, vì sự cuồng vọng tự đại này mà cậu sẽ phải trả giá đắt!”
Phương Minh từ chối cho ý kiến, đúng là cậu đã rất tức giận sau khi biết Viên Thiệu Hoa là người giết chết Trương Phúc.
Mặc dù Trương Phúc đã giúp đám người của tổ chức Hắc Xà trộm tro cốt, thế nhưng tội không đáng chết, huống gì lại phải chết đau đớn như vậy. Làm vậy thì những danh môn chính phái này khác gì đám tổ chức Hắc Xà kia?
“Các người tránh ra hết đi!”
Viên Thiệu Hoa quát lớn một câu, đám người Dương Thương vội vàng lui lại, mà bên này La Cẩm Thành vẫn đứng bên cạnh Phương Minh, không chút ý lùi.
“Anh La, anh cũng lui về phía sau đi.”
Nhìn thấy La Cẩm Thành không đi trong lòng Phương Minh cũng có chút cảm động, đối mặt với đệ tử của thập đại môn phái mà La Cẩm Thành vẫn có thể đứng bên cạnh cậu, thật đúng là có chút ngoài ý muốn.
Nói thật, cậu cùng La Cẩm Thành cũng không có tình cảm gì quá mức thân thiết, mặc dù cậu thu nhận La Cẩm Thành thế nhưng lấy bản lĩnh của La Cẩm Thành, chỉ cần anh ấy chịu nới lỏng một chút quy củ là có thể thoải mái sinh hoạt nơi thế tục. Quan trọng chính là vì chuyện của Trần Nhạc Nhi mà La Cẩm Thành đã bị hủy mất một kiện linh khí, là cậu nợ La Cẩm Thành.
“Ông chủ Phương, một lát nữa cậu phải đánh anh ta thật ác vào!”
La Cẩm Thành nhỏ giọng nói một câu, anh ấy căn bản không hề quan tâm cái gì mà đệ tử thập đại môn phái, bởi vì anh ấy vô cùng tin tưởng Phương Minh.
Một người có thể thoải mái lấy linh khí ra bán, một người có thể triệu hồi quỷ môn quan, một người có thể thi triển thuật pháp bách linh tống âm đã thất truyền… Một người như vậy có thể thua kém đệ tử của thập đại môn phái sao?
Phương Minh cười cười một tiếng, nhìn thấy La Cẩm Thành lui qua một bên rồi mới quay đầu nhìn về phía Viên Thiệu Hoa, đệ tử của thập đại môn phái sao? Cậu cũng muốn thử sức, xem đệ tử thập đại môn phái tài giỏi tới cỡ nào!
“Ếch ngồi đáy giếng, hôm nay tôi sẽ để cậu mở mang tầm mắt một chút, vì sao đệ tử của thập đại môn phái lại có địa vị cao tới vậy trong giới tu luyện!”
Viên Thiệu Hoa bắt đầu bấm tay niệm pháp quyết, dựa theo biến hóa của đôi tay, mọi người rõ ràng có thể cảm nhận được khí lưu xung quanh biến hóa, một loại cảm giác áp bách xuất hiện.
“Long Hổ Biến!”
Gầm một tiếng giận dữ, Viên Thiệu Hoa đánh thủ ấn ra, toàn bộ khí lưu xung quanh đều tụ thành một đoàn.
“Tụ khí thành hình, chuyện này chỉ có Nhân cấp hậu kỳ mới có thể làm được, nhưng cho dù là Nhân cấp hậu kỳ nếu không nắm giữ được thuật pháp tương ứng thì cũng khó mà có khả năng ngưng tụ ra hình thể!”
Bên kia Dương Thương đang giải thích cho mấy tiểu bối nhà mình.
“Anh Dương nói không sai chút nào, Long Hổ Môn vốn am hiểu nhất chính là thuật tụ khí, nghe đồn Long Hổ Biến chính là thuật pháp trấn phái của Long Hổ Môn, tổng cộng có chín tầng. Một khi tu luyện tới tầng chín thậm chí có thể ngưng tụ ra hình rồng thần, một chiêu đánh ra mặc dù không phải di sơn đào hải(3) thế nhưng vẫn có thể san phẳng tất cả mọi thứ thành đất bằng trong phạm vi trăm thước!”
(3)Di sơn đào hải: dời non lấp biển
“Loại thuật pháp Long Hổ Biến này chính là thuật pháp đỉnh cấp trong Long Hổ Môn, không phải đệ tử nào cũng được tu luyện, có lẽ thân phận của anh Viên trong môn phái cũng không tầm thường.”
Đám người ở bên ngoài nghị luận sôi nổi, mà giờ khắc này hai mắt của Phương Minh đang nhìn chằm chằm thủ ấn của Viên Thiệu Hoa, thủ ấn của anh ta khiến cậu có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, trong truyền thừa Vu Sư cũng có một thủ ấn giống hệt vậy.
Hóa Hình Quyết!
Đây chính là một loại pháp thuật được ghi lại trong truyền thừa Vu Sư, thế nhưng Hóa Hình Quyết có tổng cộng 12 tầng, tầng thứ 9 không phải ngưng tụ hình rồng mà chính là thần tằm.
Thần tằm cửu biến, muốn chân chính ngưng luyện ra hình rồng thì phải đợi tới lúc tu luyện tới tầng thứ 12.
“Long Hổ Biến tầng thứ nhất, Hổ Trảo Hàng Yêu!”
Trong mắt Viên Thiệu Hoa sáng rực lên, sở dĩ anh ta vừa ra tay đã xuất luôn tuyệt học của bản thân chính là vì muốn khoe khoang với đám người Dương Thương bên kia. Anh ta mới nắm được hai tầng đầu của Long Hổ Biến, thế nhưng anh ta cho rằng chỉ cần dùng tầng thứ nhất đã dư sức đối phó với Phương Minh.
Khí lưu chung quanh bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng hóa thành móng vuốt dài một trượng, trực tiếp đập tới trên đầu Phương Minh.
“Vậy phải xem móng vuốt của ai sắc bén hơn đã!”
Phương Minh cũng niệm pháp quyết, thủ ấn Hóa Hình Quyết xuất hiện, khí lưu cũng bắt đầu ngưng tụ, mà tốc độ ngưng tụ còn mau hơn hẳn so với Viên Thiệu Hoa.
Giữa không trung xuất hiện hai cái móng vuốt giống nhau như đúc, chỉ có một điểm khác biệt chính là móng vuốt của Phương Minh ngưng tụ được chỉ to bằng một nửa móng vuốt do Viên Thiệu Hoa ngưng tụ ra.
“Hóa Hình Chi Thuật làm gì có môn phái nào sánh kịp với Long Hổ Môn, chỉ bằng cái móng vuốt nho nhỏ này của cậu cũng có gan chống lại móng vuốt hổ thần của tôi, quá thực đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Viên Thiệu Hoa nhìn thấy Phương Minh cũng ngưng tụ ra một cái móng vuốt thì trừng mắt khinh thường, trong mắt anh ta thì đây chính là một hành động khiêu khích trắng trợn, cậu tưởng rằng chỉ cần ngưng tụ ra một cái móng vuốt giống hệt là có thể ứng phó được sao?
Phải biết Long Hổ Biến chính là tuyệt học trấn phái của Long Hổ Môn, hình dạng mỗi biến đều là do Tổ Sư các đời nghiên cứu vô số lần mới có thể ngưng tụ biến hóa ra những vật cường đại nhất.
Thế nhưng vẻ khinh thường tự đại của Viên Thiệu Hoa không duy trì được mấy giây đồng hồ đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không thể nào tin tưởng nổi.
Hai vuốt va chạm, mặc dù móng vuốt do Phương Minh ngưng tụ ra chỉ nhỏ bằng một nửa móng vuốt của Viên Thiệu Hoa, thế nhưng lại sắc bén tới mức đâm xuyên qua vuốt hổ mà Viên Thiệu Hoa ngưng tụ được.
Tứ lượng bạt thiên cân(4), một màn trước mắt khiến đám người Dương Thương không thể nhịn được nghĩ ngay tới câu này.
(4)Tứ lượng bạt thiên cân: 4 lạng địch nghìn cân
“Làm sao có thể?”
Viên Thiệu Hoa không thể nào tin được kết quả trước mắt, cùng là một cái móng vuốt, thế nhưng móng vuốt do pháp thuật trấn phái của Long Hổ Môn là Long Hình Biến lại không thể đánh lại một cái móng vuốt bé nhỏ!
“Cái này…”
Vẻ mặt Dương Thương có chút xấu hổ, ông ta vừa mới nói khoác với đám hậu bối xong, nào là Long Hổ Biến lợi hại cỡ nào, Long Hổ Môn bá đạo ra sao… Thế nhưng kết quả trước mắt chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ông ta một tát vang dội.
“Long Hổ Biến thì sao chứ? Loại thần thông pháp quyết thất truyền như Bách linh tống âm ông chủ Phương còn biết nữa là, đối phó với một cái Long Hổ Biến không phải là chuyện đơn giản vô cùng hay sao?”
Trong số những người có mặt tại đây chỉ có La Cẩm Thành không giật mình chút nào, bởi vì anh ấy đã sớm đoán được kết quả như vậy rồi.
“Long Hổ Biến tầng thứ hai, Hổ Khiếu!”
Viên Thiệu Hoa cảm thấy mất hết cả mặt mũi, vội vàng bấm ra pháp quyết lần nữa, thế nhưng lần này không ngưng tụ ra vật thể gì, chỉ có một tiếng hổ gầm vang vọng.
Đây chính là khí tràng ngưng tụ hình thành Hổ Khiếu, cũng giống như khi máy bay bay quá nhanh sẽ tạo thành những tiếng chói tai vậy. Ngay lúc âm thanh này truyền ra, đám người Dương Thương còn ổn, thế nhưng đám Dương Tu tu vi thấp kém sớm đã cảm thấy khí huyết cuộn trào, vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt.
Bọn họ đã ở rất xa vòng chiến mà vẫn còn bị ảnh hưởng như vậy, đừng nói tới Phương Minh đang phải đứng mũi chịu sào!
Tầng tầng khí lưu bị đè ép sau đó vỡ ra, loại uy lực này so với âm bạo còn kinh khủng hơn nhiều, thế nhưng Phương Minh không hề sợ hãi chút nào, Hổ Khiếu sao? Cậu cũng có!
Hóa Hình Quyết là do Vu Sư thời thượng cổ sáng tạo, thời đại kia bách thú mạnh hơn hiện nay nhiều. Những Vu Sư thời thượng cổ đó sáng tạo Hóa Hình Quyết dựa vào những bách thú kia, làm sao Long Hổ Biến này có thể so sánh được?
Rống!
Một tiếng gầm lớn truyền ra, tiếng gầm này so với tiếng hổ gầm của Viên Thiệu Hoa tạo ra còn hùng hậu hơn nhiều, mấu chốt nhất là trong chớp mắt khi âm thanh này xuất hiện, cả người Viên Thiệu Hoa trực tiếp bay ngược ra ngoài!
“Đây là âm thanh gì?”
Sắc mặt Dương Thương tái nhợt: “Đây là tiếng hổ gầm sao? Tại sao tôi thấy so với âm thanh này, tiếng hổ gầm lúc trước chỉ tựa như tiếng mèo kêu…”
Đám người Trần Tuyết cùng Dương Tu cũng không thể nhịn được nữa, cả bọn che kín lỗ tai, nếu tiếp tục nghe chắc chắn lỗ tai của bọn họ sẽ trực tiếp chảy máu, khí huyết cuồn cuộn kém chút đã phun trào!
Tiếng hổ gầm này kéo dài ba giây, mà sau khi tiếng hổ gầm kết thúc vẻ mặt Phương Minh cũng tái nhợt, mặc dù Hóa Hình Quyết rất cường đại thế nhưng nó có yêu cầu khá cao đối với người thi quyết, dựa vào thực lực của cậu hiện tại cũng chỉ có thể thi triển hai tầng đầu mà thôi.
Mặc dù chỉ thế cũng đã đủ để đối phó Viên Thiệu Hoa.
Thân hình của Viên Thiệu Hoa bay ngược ra sau khoảng chừng 10m, đụng ngã khung sắt mới có thể dừng lại được, mặc dù không tới mức trực tiếp hôn mê nhưng sắc mặt của anh ta đã trở nên khó coi vô cùng. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của đám người Dương Thương, khiến anh ta chỉ hận không có một cái lỗ cho anh ta chui xuống.
Đường đường là đệ tử của thập đại môn phái thế mà lại bị một tên giả mạo đệ tử nhà họ Phương đánh bại!
“Chẳng lẽ cậu thật sự là đệ tử nhà họ Phương?”
Giờ phút này Viên Thiệu Hoa đã có chút nghi ngờ phán đoán lúc trước của bản thân, thế nhưng anh ta lại phủ định ngay lập tức. Quy củ không tiến Địa cấp không được vào thế tục của nhà họ Phương đã trở thành luật thép, không một người nào nhà họ Phương dám vi phạm.
“Hiện tại anh còn có thể ra vẻ cao cao tại thượng như trước sao?”
Phương Minh bước từng bước tới gần Viên Thiệu Hoa. Viên Thiệu Hoa nhìn nụ cười trên mặt Phương Minh, cả người lạnh lẽo, một loại cảm giác bất an cứ thế tự nhiên sinh ra.
“Phương Minh, tôi thừa nhận đúng là tôi đã khinh thường cậu, thế nhưng tôi cũng vì tức giận chuyện cậu mạo danh đệ tử nhà họ Phương nên mới ra mặt giáo huấn cậu mà thôi, giữa chúng ta vốn không thù không oán, chuyện tới đây coi như chấm dứt!”
Nghe thấy lời nói của Viên Thiệu Hoa Phương Minh cười lạnh một tiếng, đây chính là đệ tử của thập đại môn phái sao? Đến giờ còn nắm cứng lấy cái lý do này để biện minh.
“Chuyện nhà họ Phương anh không quan tâm nữa sao? Vậy còn cái chết của Trương Phúc, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”
Viên Thiệu Hoa hơi sững sờ một chút lập tức quát lớn: “Tên Trương Phúc này vốn dĩ chỉ là một phế nhân, lại còn dám nối giáo cho giặc trợ giúp đám người của tổ chức Hắc Xà làm việc bất lương, chết chưa hết tội. Chẳng lẽ cậu còn muốn vì chuyện của Trương Phúc mà tìm tôi báo thù sao? Chẳng lẽ cậu cũng là người của tổ chức Hắc Xà?”
Phương Minh đứng trước mặt Viên Thiệu Hoa, từ trên cao nhìn xuống, cũng không trả lời anh ta mà đột nhiên hung hăng dẫm lên tay phải của Viên Thiệu Hoa!
“A!”
Ngón tay đứt gãy khiến anh ta thống khổ vô tận, kêu rên thảm thiết, mà đám người Dương Thương đứng bên cạnh cũng biến sắc, bọn họ không thể nào ngờ Phương Minh vậy mà có gan ra tay với đệ tử của thập đại môn phái!
Mặc dù đúng là Viên Thiệu Hoa đã thất bại, thế nhưng sau lưng Viên Thiệu Hoa chính là Long Hổ Môn, Phương Minh dám ra tay với Viên Thiệu Hoa chắc chắn Long Hổ Môn sẽ không buông tha cậu.
“Phương…”
Dương Thương mở miệng, thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phương Minh ông ta liền triệt để câm như hến. Ông ta có thể cảm nhận được sát khí trên người Phương Minh, nếu ông ta còn dám mở miệng nói thêm một câu nữa có khi tính mạng của bản thân cũng khó mà giữ được.
“Thân là người tu luyện lại tự cho rằng mình cao cao tại thượng, anh giết chết Trương Phúc nhưng tôi không cần anh phải đền mạng.”
Vừa nghe thấy những lời này của Phương Minh trong mắt Viên Thiệu Hoa hiện lên tia kinh hỉ, thế nhưng một khắc sau sắc mặt của anh ta đã cứng đờ, nơi đan điền truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng. Chân của Phương Minh đạp lên đan điền của anh ta, trực tiếp phá nát đan điền Viên Thiệu Hoa!
Đan điền bị phá, chẳng khác nào phế nhân!
“Từ nay về sau anh hãy làm người bình thường mà bản thân anh vẫn luôn khinh thường đi!”
Nhấc chân lên, Phương Minh cũng không thèm quan tâm ánh mắt tràn ngập thù hận của Viên Thiệu Hoa, trực tiếp rời khỏi nhà xưởng. Hiện trường một mảnh im lặng, đám người Dương Thương cả thở cũng không dám thở mạnh, về phần La Cẩm Thành sau khoảnh khắc ngơ ngẩn cũng vội vã đuổi theo Phương Minh rời đi.
Mà ngay tại bức tường vây trong bóng tối của nhà xưởng, một bóng người xinh đẹp vắt chéo hai chân đang ngồi ở đó, còn có thêm một bóng hình xinh đẹp đang đứng thẳng, trận chiến vừa rồi hai người đã nhìn thấy rất rõ ràng.
“Vậy mà cậu dám phế đi đệ tử của Long Hổ Môn, cũng không sợ Long Hổ Môn tới trả thù hay sao? Mặc dù thực lực của cậu không tồi chút nào, nhưng còn chưa đủ sức có thể chống lại Long Hổ Môn…”
“Thế mới thú vị chứ, đột nhiên tôi cảm thấy gia hỏa này quả thật rất đáng khen…”
Lưu Nguyệt cười cười vẩy vẩy mái tóc, lộ ra nụ cười phong tình vạn chủng.
“Lưu Nguyệt, anh đừng có làm loạn, nhiệm vụ của chúng ta còn chưa có hoàn thành đâu!” Lãnh Nguyệt nhìn Lưu Nguyệt không chút đứng đắn bên cạnh, cô ta vô cùng hiểu Lưu Nguyệt, cái tên này đôi lúc giống hệt như một đứa trẻ, thích làm gì liền làm cái đó.
Lưu Nguyệt im lặng, nhảy xuống khỏi tường vây, sau đó biến mất trong bóng đêm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận