Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 497: Cô ấy vẫn còn non nớt

Chương 497: Cô ấy vẫn còn non nớt
Ngôi sao mới nổi của nền điện ảnh Anh Quốc Ashley, tự mình châm trà cho một chàng trai phương Đông, đây nếu bị truyền thông biết được, ước đoán sẽ gây ra một scandal lớn.
Nhưng Ashley không chỉ chủ động châm trà cho Phương Minh, thậm chí còn cung kính đứng ở phòng khách, giống như một học sinh gặp thầy giáo.
Ở bên cạnh Ashley, là một cô gái tóc xanh tướng mạo luôn vui vẻ, so sánh với khung xương đồ sộ của phụ nữ phương Tây thông thường, cô nàng tóc xanh ngược lại phù hợp với hình thể của người phương Đông hơn, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài rủ xuống hai bên gương mặt xinh đẹp, lông mi thật dài chớp động, lúc này đang dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm Phương Minh.
"Tần tiên sinh, đây là Shirley, là bạn tốt của tôi, cũng là một người mẫu giống như tôi."
"Uhm, ngồi đi. "
Phương Minh bảo Ashley và Shirley ngồi xuống, sau đó ánh mắt nhìn về phía Ashley, đợi Ashley nói tiếp.
"Tần tiên sinh, hôm nay tới đây, đầu tiên là hướng ngài ngỏ ý cảm ơn, tin rằng ngài cũng đã đọc báo, truyền thông đều nói tôi là một diễn viên giỏi trời sinh, nhưng chỉ có mình tôi biết câu chuyện thật sự là gì? "
Ashley đứng lên, hướng phía Phương Minh cúc cung, trong lòng Ashley hiẻu rất rõ ràng diễn xuất của mình chả là gì, lúc này đây diẽn xuất có tiến bộ lớn như vậy, cũng không phải như truyền thông nói cô trời sinh thích hợp diễn kịch, mà là bởi vì Tần tiên sinh đổi vận cho mình.
Phải biết rằng, trước đây cô cũng từng đóng phim, đều là một vài vai phụ trong những bộ phim nhỏ kinh phí eo hẹp, nhưng mặc dù là vai phụ, kỹ năng diễn xuất của cô cũng không được đạo diễn coi trọng, cho nên nói kỹ năng diễn xuất của cô trước đây căn bản là tay mơ mà thôi
"Cô cũng phải trả một cái giá cao, cho nên không cần phải cảm ơn tôi."
Phương Minh mỉm cười, Ashley tự chọn rồi đổi vận, sẽ phải trả một cái giá tương ứng, phần nhân quả này không có quan hệ với hắn.
"Bất kể nói thế nào, không có Tần tiên sinh, tôi cho dù là nguyện ý trả giá lớn để đổi vận cũng không được." Thái độ của Ashley rất kiên quyết, Phương Minh không nói gì nữa, chỉ nhìn Ashley rồi cười.
"Tần tiên sinh, đây là một chút tâm ý của tôi."
Ashley lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi, năm trăm ngàn bảng Anh, cũng chính là năm triệu tệ.
"Tần tiên sinh, tuy hiện tại tôi đã nổi tiếng nhưng hiện nay thu nhập vẫn chưa cao, tiền này là do ngân hàng nhìn trúng danh tiếng của tôi, mới phê duyệt hạn mức chi tiêu cho tôi, đến khi tôi thực sự kiếm được tiền, đến lúc đó sẽ cảm ơn Tần tiên sinh nhiều hơn. "
Nghe Ashley nói.
Phương Minh nở nụ cười, năm triệu là một số tiền lớn rồi, nhất là Ashley mặc dù bây giờ đã nổi tiếng, nhưng hiện nay vẫn chưa về dưới trướng của ai, huống chi Ashley nếu muốn chân chính trụ lại trong showbiz lâu dài, tất nhiên sẽ cần một đội ngũ ở phía sau thay cô tính đường đi nước bước, mà điều này cũng có nghĩa là nếu Ashley muốn gia nhập một công ty giải trí, thì tiền kiếm được dĩ nhiên cũng phải chi ra một phần.
Phương Minh tin rằng Ashley đúng là cảm kích mình, nhưng cũng bởi vì cảm kích, mà dùng tiền dự chi của ngân hàng tới cảm tạ mình, loại hành vi này rõ ràng có chút dị thường, lại liên tưởng đến người bạn mà Ashley dẫn theo, trong lòng hắn đại khái đã hiểu được sơ sơ.
"Ashley, có chuyện gì cô cứ nói thẳng đi, quy củ của nơi này rất đơn giản, tôi giúp các cô giải quyết một chuyện và nhận thù lao tương ứng, vậy thôi."
Ashley nghe Phương Minh nói vậy, biểu tình hơi có chút mất tự nhiên, còn biểu hiện của Shirley lại một lần nữa trở nên lo lắng, khuôn mặt hơi có chút trắng bệch.
"Cũng biết không thể gạt được Tần tiên sinh, kỳ thực lúc này đây quả thực là có chuyện, chuyện này cùng tôi không có quan hệ, là Shirley bạn của tôi gặp một chút phiền toái, muốn phải làm phiền Tần tiên sinh hỗ trợ giải quyết. Shirley, cô muốn tự nói với Tần tiên sinh hay là tôi nói. "
Nói xong, Ashley liếc nhìn cô bạn thân của mình bất quá không đợi Shirley trả lời, liền trực tiếp nói: "Quên đi, hay là để tôi nói, nếu để cô nói, nói nửa ngày cũng không nói rõ ràng. "
"Tần tiên sinh, chuyện là như vầy…”
Trong lúc Ashley giải bày, Phương Minh đã biết lúc này đây Ashley tại sao lại muốn tới tìm mình.
Shirley, so với Ashley nhỏ hơn ba tuổi, hai người đều là tới từ một làng quê của nước Anh, là bạn thân cùng nhau lớn lên nên chuyện gì cũng tâm sự với nhau. Ashley đến thành phố lớn trước Shirley hai năm, khi đó thu nhập của người mẫu trong mắt của cô là rất cao, cho nên mới gọi Shirley tới.
Nhưng tính cách của Shirley và Ashley hoàn toàn không giống nhau, Ashley nhiệt tình rộng rãi không bị cản trở, còn Shirley lại là một cô gái bình tĩnh, khéo léo, hai tính cách của hai người có thể nói là hoàn toàn trái ngược..
Shirley theo Ashley vào nghề, chưa nói đến chuyện hai chị em kiếm được nhiều tiền, mà thời gian vừa qua cũng rất vui vẻ, mà bây giờ Ashley bắt đầu gặp may, chỉ cần Ashley nguyện ý giúp đỡ Shirley một chút, với nhán sắc của Shirley cho dù không nổi tiếng, nhưng ít ra cũng có thể trở thành một minh tinh,... ít nhất ...cũng có thể không lo kiếm sống nữa.
Nhưng mà Shirley từ nhỏ đã có một mơ ước, cô và Ashley không giốn nhau, Ashley mộng tưởng là trở thành đại minh tinh, giấc mộng của cô là muốn trở thành một ngôi sao ca nhạc, chỉ là Shirley có một sự thiếu sót chết người trong giọng nói: Nói lắp.
Một người cà lăm, muốn trở thành ngôi sao ca nhạc, có thể nói đây đúng là ý nghĩ kỳ lạ, vốn dĩ Shirley cũng chỉ muốn mà thôi, biết giấc mộng này của cô cũng chỉ người bạn thân nhất là Ashley thôi.
Ashley đã nổi tiếng, tự nhiên cũng hy vọng bạn thân của mình cũng có thể giống như mình, cho nên liền mang theo Shirley tìm đến Phương Minh.
"Nói lắp sao?"
Phương Minh nhìn về phía Shirley, mà Shirley bị Phương Minh nhìn soi mói, biểu tình càng lo lắng hơn, một lúc sau mới mở miệng nói một câu nói: "Tần. . . Tần. . . Tiên... tiên sinh. "
"Tần tiên sinh, giọng nói của Shirley rất hay, hơn nữa người cũng đẹp, nếu như không phải cà lăm, cô ấy đã sớm nổi tiếng."
Ashley nhìn bạn thân của mình, luận dung nhan, cô bạn thân của mình chẳng khác nào công chúa trong cổ tích thanh âm cũng thanh thúy dễ nghe, nhưng duy chỉ có cái tật cà lăm đã phá hỏng mọi thứ.
"Tần tiên sinh, chỉ cần có thể chữa tật nói lắp cho Shirley, có điều kiện gì ngài cứ việc nói, chúng tôi nhất định toàn lực thỏa mãn. "
Lúc nói lời này, Ashley đánh mắt về phía Shirley, rồi lại nói tiếp: "Tần tiên sinh, Shirley rất đơn thuần, lớn như vậy còn chưa từng yêu một ai."
Đang uống trà Phương Minh bị những lời này của Ashley suýt chút nữa làm cho phun hết ra ngoài, Ashley nghĩ mình là Chu Hải sao?
Nghe cô bạn thân của chính mình nói, gương mặt Shirley ngược lại đỏ ửng như mông khỉ, cúi đầu không dám nhìn Phương Minh, nhưng không có mở miệng, hiển nhiên, trước khi đến đay đã quyết định rồi.
"Khục… khục Ashley, thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi của cô đi, tôi cũng không phải là tên Chu Hải kia. "
Phương Minh để chén trà xuống, tức giận trừng mắt nhìn Ashley một cái, lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía Shirley, không nói, Shirley đúng là rất phù hợp với thẩm mỹ của người phương Đông, lại có phong tình đặc biệt của người nước ngoài.
Chỉ cần Phương Minh gật đầu, hắn có thể sở hữu một đại mỹ nữ phương Tây như vậy... Khục… khục một đêm, phần mê hoặc này người bình thường thật đúng là không thể kềm chế được.
"Tần tiên sinh, Chu Hải sao có thể so với ngài, nếu sớm biết ngài đẹp trai như vậy, tôi sẽ không tìm Chu Hải, trước đây liền trực tiếp tìm ngài rồi, bất quá bây giờ cũng không muộn."
Ashley nhìn Phương Minh bằng ánh mắt mê hoặc Phương Minh cũng chỉ bĩu môi, tính cách Ashley đúng là nhiệt tình phóng khoáng nhưng còn không đến mức phóng đãng, lời này cũng chỉ nói cho vui mà thôi.
"Cô không phải nói lắp bẩm sinh."
Phương Minh lại nhìn Shirley, Shirley liền vội vàng gật đầu, tật nói lắp của cô là đột nhiên xuất hiện khi cô năm tuổi, trước đó cô vẫn nói chuyện bình thường.
"Khi cô năm tuổi có gặp phải chuyện đặc biệt gì không? "
Nghe Phương Minh hỏi như vậy, Shirley vẫn không trả lời, Ashley liền cướp lời đáp: "Có, lúc đó tôi và Shirley cùng ra bờ sông chơi đùa, kết quả Shirley té lộn mèo một cái, sau đó bác sĩ nói là té bể dây thanh quản. "
Ashley nôn nóng dẫn Shirley qua đây, cũng là bởi vì một phần áy náy trong lòng, ban đầu là cô gọi Shirley đi chơi, nếu như không phải do cô, Shirley cũng sẽ không ngã sấp xuống, và sẽ không nói lắp.
"Ngã sấp xuống có thể làm bể dây thanh quản? "
Phương Minh cười một tiếng, đoán chừng là ông bác sĩ kia kiểm tra không ra nguyên nhân khác, liền đem chuyện Shirley cà lăm đổ lỗi cho chuyện té lộn mèo bên bờ sông.
Đối với nguyên nhân Shirley cà lăm, Phương Minh trong lòng đã có một cái phán đoán, bất quá trước đây, hắn còn cần nghiệm chứng một chút.
"Theo tôi đến thư phòng đi. "
Từ phòng khách đứng lên, Phương Minh đi về phía thư phòng, Shirley và Ashley vội vàng đuổi theo, bất quá khi ở cửa thư phòng, Phương Minh cũng hướng phía Ashley nói rằng: "Cô chờ ở bên ngoài."
Phương Minh vừa thốt ra lời này, biểu tình Ashley đột nhiên trở nên có chút đặc sắc, miệng há thật to, bất quá lập tức trên mặt chính là lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ra vẻ đã hiểu nói: "Thì ra Tần tiên sinh anh thích loại này a, bất quá phải thương hoa tiếc ngọc một chút, Shirley nhà tôi vẫn còn non nớt."
Shirley đứng bên cạnh nghe cô bạn thân của mình nói như vậy, gương mặt liền đỏ ửng, cúi gằm mặt xuống đất.
Không thèm để ý đến Ashley, Phương Minh trực tiếp đóng cửa thư phòng lại, Shirley chỉ như một cô bé, vẫn cúi đầu, nhìn chân của mình, theo Phương Minh đi vào, nghiến lấy môi đỏ mọng.
"Cô nằm lêm ghế salon"
Phương Minh dặn Shirley một câu, sau đó liền đi vào nhà kho của thư phòng, nó được xây gắn lièn với thư phòng bên trong có thể cất một vài vật nhỏ, vốn là hầm rượu của Vương Hâm, bởi vì khi Vương Hâm làm việc có thói quen uống rượu vang.
Hai phút sau, trên hai tay Phương Minh cầm theo mấy thứ đi ra, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy Shirley trên ghế salon khóe miệng co quắp một cái, không biết nên nói cái gì cho phải.
Shirley nằm trên ghế sa lon, ăn mặt như một nàng công chúa lộ ra bắp đùi trắng nõn, vóc người lả lướt lồ lộ, song khi Shirley nhìn thấy thứ Phương Minh cầm trên tay, gương mặt đang cười trong chớp mắt trở nên tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận