Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 897: Được cứu vớt

Chương 897: Được cứu vớt
Hai người thanh niên liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ rung động trong mắt đồng bạn, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, bởi vì bọn họ không thể phá hư quy củ.
Mấy tài xế thường xuyên chạy tuyến đường dài Thanh – Tạng này đều biết mặt nhau, hơn nữa phần lớn đều là người trong cùng một nhóm, có đôi khi gặp phải sự cố vấn đề gì đó trên đường, cũng có thể tìm những tài xế khác giúp đỡ.
Cũng chính bởi vì điểm này, những tài xế đường dài này đã hình thành liên minh, nhất là trong chuyện chở mấy khách hàng nữ này, nếu có cô gái nào không khuất phục bị tài xế bỏ rơi trên đường, như vậy những tài xế khác không thể chở mấy cô gái này, trừ phi cuối cùng người cô gái này chịu khuất phục.
Đây là quy củ, chính là muốn dạy cho mấy cô gái đi nhờ xe này một bài học, để cho bọn họ biết xe là không dễ đi nhờ như vậy.
Đương nhiên, sở dĩ những tài xế này đều sẽ đồng ý, cũng là bởi vì tất cả mọi người đều cất chứa tâm tư ăn chơi, chạy đường dài mệt, mỗi ngày đều phải đối mặt với việc lái xe khô khan, dù cho phong cảnh có đẹp tới cỡ nào đi nữa nhưng thấy nhiều rồi cũng không thú vị, nếu như lúc này có một người phụ nữ để bọn họ phát tiết một chút thì còn gì tốt hơn.
"Tám ngàn, một vạn, tôi nguyện ý đưa một vạn tệ cho hai anh."
Lâm Tĩnh thấy hai người này không đồng ý, lại tăng giá, tuy rằng đối với cô ấy một vạn tệ cũng không phải số tiền nhỏ, nhưng lúc này cô ấy chỉ muốn rời khỏi nơi đây, không chỉ riêng cô ấy không chịu nổi, càng quan trọng hơn là nếu Diệp Bảo Bảo trong ngực cô ấy không được đưa đến bệnh viện, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng.
"Cô gái nhỏ, không phải chúng tôi không để cô đi nhờ xe, chỉ là chúng tôi cũng có quy củ của chúng tôi, nếu để cô lên xe, đến lúc đó chắc chắn người đã đuổi cô xuống xe sẽ đến tìm chúng tôi gây phiền toái."
"Hắn có thể tìm hai anh gây phiền toái gì chứ? Hắn cũng không phải lãnh đạo của hai anh." Lâm Tĩnh hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Không có biện pháp, những tài xế như chúng tôi đã từng có thỏa thuận, nếu như cô muốn đi nhờ xe thì cũng được thôi, thế nhưng điều kiện thế nào hẳn cô cũng hiểu, vốn là phải khiến hai anh em tôi cùng thoải mái sung sướng mới được, chẳng qua lần này chúng tôi làm người tốt, cô chỉ cần chọn một trong hai anh em tôi là được rồi."
Trên xe hàng, hai người thanh niên cười híp mắt nhìn Lâm Tĩnh, mà đáy lòng Lâm Tĩnh thì lại trầm xuống, nếu như cô ấy nguyện ý hy sinh thì sao có thể bị vây ở đây lâu như vậy chứ?
"Cô gái nhỏ, tốt nhất là cô quyết định nhanh nhanh lên, bằng không chúng tôi sẽ đi mất đấy, nói thật cho cô biết, ngoại trừ chúng tôi ra, trong tuần này không còn chiếc xe nào khác đi ngang qua đây đâu."
Người đàn ông đang lái xe không sợ Lâm Tĩnh không đi vào khuôn khổ, dưới cái nhìn của bọn họ, hẳn Phương Bảo Bảo là con trai của Lâm Tĩnh, con trai ngã bệnh đương nhiên sẽ khiến người làm mẹ như cô ấy lo sốt vó, cuối cùng chắc chắn sẽ khuất phục.
Nghĩ tới đây, trong lòng hai người người đàn ông đều có chút lửa nóng, tuy rằng bọn họ đã từng đụng phải không ít phụ nữ xin đi nhờ xe, nhưng phần lớn người đều có giá trị nhan sắc bình thường, mà Lâm Tĩnh trước mắt này, cho dù là giá trị nhan sắc hay là vóc người đều là trung thượng, có thể coi là cực phẩm trong đa số phụ nữ đi nhờ xe.
Vẻ mặt Lâm Tĩnh có chút giãy giụa, cô ấy rất muốn trực tiếp cự tuyệt, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra, bởi vì những lời của tài xế kia khiến cô ấy cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Cho dù lúc này cô ấy có cự tuyệt nữa, nhưng lần sau thì sao? Tài xế này đã nói rất rõ ràng, đây là quy củ của người chạy xe đường dài như bọn họ, nếu như cô ấy không nguyện ý trao đổi, căn bản sẽ không cho cô ấy lên xe.
Quan trọng nhất là cô ấy có thể chờ tiếp, nhưng tình trạng hiện tại của Diệp Bảo Bảo căn bản không thể kéo dài thêm, nếu tiếp tục kéo thêm cả tuần nữa, cho dù không có nguy hiểm tánh mạng cũng sẽ bị nóng tới hỏng đầu óc.
Cúi đầu liếc nhìn Phương Bảo Bảo đang mơ mơ màng màng ngủ trong lòng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia hơi nhíu mày, hai chân Lâm Tĩnh khẽ cong, không có dấu hiệu nào liền quỳ xuống, quỵ ở trước xe vận tải của hai người đàn ông.
"Cầu xin hai anh, cầu xin hai anh cho tôi đi nhờ xe đi, đứa bé này đang phát sốt, nếu không thể mau chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn, hai anh là người tốt, người tốt nhất định sẽ có phúc báo."
Rầm rầm rầm!
Lâm Tĩnh không ngừng dập đầu, một màn này khiến tài xế cùng đồng bạn của hắn đều bị kinh hãi, mà Phương Bảo Bảo bị Lâm Tĩnh ôm ở trong ngực cũng tỉnh dậy vì hành động quỳ lạy của Lâm Tĩnh, chật vật mở mắt liếc nhìn Lâm Tĩnh, muốn nói điều gì, nhưng sau khi há miệng ngậm miệng lại chỉ có thể phát ra mấy âm tiết khàn khàn, một chữ cũng không nói rõ ràng được.
"Cầu xin hai anh, hẳn hai anh cũng là người làm cha, coi như tích đức vì con cái trong nhà hai anh đi..."
Ngẩng đầu, trán Lâm Tĩnh đã đỏ bừng một mảnh, trên mặt tài xế cùng đồng bạn của hắn cũng có vẻ rung động, hiển nhiên là lời Lâm Tĩnh nói đã khiến bọn họ rung động.
Bọn họ cũng là bậc làm cha, trong nhà cũng có con cái, sở dĩ phải ra ngoài làm tài xế chạy đường dài thế này không phải vì muốn kiếm tiền nuôi con chống đỡ gia đình sao? Không phải vì muốn con cái mình có thể sống cuộc sống khá giả hơn sao?
"Được rồi, ngươi dẫn theo đứa bé lên xe đi."
Cuối cùng tài xế cũng đáp ứng, trên mặt Lâm Tĩnh lộ ra vẻ cảm kích, thiên ân vạn tạ sau đó ôm Phương Bảo Bảo lên thùng xe.
...
Núi Nhật Nguyệt!
Đây là một điểm du lịch nổi tiếng ở Thanh Hải, đây còn là nơi có nhiều vết tích lịch sử, bởi vì tên của điểm du lịch này bắt nguồn từ tên của một người phụ nữ nổi danh trong lịch sử: Công chúa Văn Thành.
Với tư cách là công chúa triều Đường, lúc đó vì Đại Đường vững chắc hơn, có thể chung sống hòa bình với cùng Tây Vực, vị công chúa Văn Thành này đã lựa chọn gả cho Tùng Tán Cán Bố (1) của Thổ Phiền (2), mà truyền thuyết khi công chúa Văn Thành đi ngang qua nơi này có cầm theo Nhật Nguyệt bảo kính mà Đường Thái Tông đưa, không nghĩ tới trong gương đột nhiên xuất hiện cảnh tượng phồn hoa của Trường An.
(1) Tùng Tán Cán Bố chuyển tự Latinh Songtsän Gampo, là người sáng lập của đế quốc Tây Tạng, vị quân chủ triều thứ 33 của người Tạng
(2) Dân tộc Thổ Phiến: dân tộc thiểu số ở cao nguyên Thanh Tạng, Trung Quốc. Thời Đường đã từng xây dựng được chính quyền
Công chúa buồn vui đan xen, lệ như suối trào, nghĩ đến trọng trách hòa thân cùng việc bản thân phải lấy chồng xa, dứt khoát ném Nhật Nguyệt bảo kính xuống xích lĩnh này, mảnh kính ở phía đông chính là Nhật kính, mảnh ở phía tây chính là Nguyệt kính, thấu kính bể nát khiến nước mắt bị chôn vùi trong gió cát trở thành hai núi Nhật Nguyệt ngày hôm nay. Hai núi cách núi tương vọng, gắn bó như môi với răng, như tình lữ, như cha và con gái, kỳ tình kỳ cảnh, vô cùng cảm động. Vì tưởng niệm người công chúa hiểu rõ đại nghĩa này, hậu nhân mới gọi hai ngọn núi này là núi Nhật Nguyệt.
Đương nhiên, đây chỉ là một đoạn truyền thuyết thế nhưng truyền thuyết này đã thu hút vô số người hâm mộ tìm tới thăm quan, quỳ lạy ở chỗ này, quỳ lạy người phụ nữ vĩ đại kia.
Chẳng qua trong số rất nhiều du khách ở đây, có một du khách lại không ăn khớp với những du khách khác, nguyên nhân vì lúc này trên mặt cậu hiện lên vẻ ngơ ngác.
"Vậy mà mình lại đi tới núi Nhật Nguyệt, nơi cách hồ Thanh Hải xa như vậy."
Phương Minh nhìn mấy du khách xung quanh, lại nhìn núi Nhật Nguyệt phía trước, đã không biết nên nói cái gì cho phải, ngay một khắc trước cậu còn đang ở dưới hồ Thanh Hải, lúc đó cảm nhận được năng lượng dưới đáy hồ Bạc bạo động, lập tức lựa chọn thoát đi.
Nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn không thể tránh né hoàn toàn, bị dư âm năng lượng dưới đáy hồ Bạc quét đến, nhưng cho dù chỉ là chút năng lượng sót lại này đã có thể trực tiếp đánh bay thân thể của cậu, bắn cậu vào trong vòng xoáy không gian, sau đó khi bản thân xuất hiện lần nữa đã ở trên núi Nhật Nguyệt này.
"Khụ khụ..."
Phương Minh móc khăn tay ra, lau tia máu ở khóe miệng, lần này bản thân cậu bị thương không nhẹ, nếu muốn phục hồi như cũ sợ rằng phải cần tới mấy ngày, đương nhiên quan trọng nhất là tĩnh dưỡng.
Nhưng bây giờ căn bản là cậu không cách nào tĩnh dưỡng, cậu phải tìm được Phương Bảo Bảo, tuy rằng cậu có thể xác định chắc chắn Phương Bảo Bảo không gặp phải nguy hiểm tính mạng, nhưng tên nhóc kia là một quả bomb chưa cài đặt giờ, nếu như không theo dõi cẩn thận khiến nó bùng nổ, sẽ mang đến tai nạn lớn cho thế giới này, cho nên nhất định cậu phải bảo đảm Phương Bảo Bảo đang nằm trong tầm quan sát của cậu.
Hồ Thanh Hải!
Từ núi Nhật Nguyệt đến hồ Thanh Hải, Phương Minh bắt đầu tìm kiếm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề phát hiện tung tích của thằng nhóc chết tiệt này, Phương Bảo Bảo giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
"Lẽ nào Phương Bảo Bảo cũng đã bị vòng xoáy không gian truyền đến một nơi khác giống mình?"
Phương Minh quyết định mở rộng sưu tầm phạm vi, mà trong lúc cậu đang tìm kiếm, giờ khắc này ở Lhasa, Lâm Tĩnh nhìn Phương Bảo Bảo trước mặt mình, cũng mang vẻ mặt khó xử.
Một ngày trước, Phương Bảo Bảo đang sốt cao trong bệnh viện đột nhiên hạ sốt, tên nhóc lại khôi phục dáng vẻ sinh long hoạt hổ.
Vốn là Lâm Tĩnh dự định báo cảnh sát để cảnh sát đến Khả Khả Tây Lý tìm kiếm tung tích cha Diệp Bảo Bảo, thế nhưng không ngờ Diệp Bảo Bảo lại không để cô ấy gọi điện thoại báo cảnh sát.
"Bảo Bảo, nếu chúng ta báo cảnh sát sẽ có thể tìm được tung tích của cha em, có thể cha em còn chưa chết cũng nên?"
"Không cần, cha em đã chết, em tận mắt thấy cha bị bầy sói cắn chết, hơn nữa thân thể của cha em cũng đã bị bầy sói đó ăn hết rồi."
Phương Bảo Bảo bĩu môi, khó khăn lắm mới có thể trốn thoát khỏi ma trảo của cậu, cậu bé không muốn tự chui đầu vào lưới!
"A!"
Lâm Tĩnh có chút kinh ngạc, nếu thật sự như vậy thì có báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì, chẳng qua nếu không báo cảnh sát, cô ấy không biết phải làm sao mới có thể liên lạc với người nhà của Diệp Bảo Bảo.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Lâm Tĩnh, Phương Bảo Bảo suy nghĩ một chút nói: "Em không có người thân, thân nhân duy nhất của em chính là cha, hiện tại cha em đã chết, đồng nghĩa với em chính là cô nhi."
Ở trong lòng Phương Bảo Bảo, người phụ nữ trước mắt này cũng không tệ lắm, mình ngược lại có thể theo người phụ nữ này sinh sống một đoạn thời gian, dù sao bây giờ cậu bé còn đang mang thân thể của một đứa bé, cần người chăm sóc, để người phụ nữ này làm bảo mẫu của mình cũng khá thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận