Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 307: Phương thức thổ lộ của mọt sách

Chương 307: Phương thức thổ lộ của mọt sách
Mấy vị này đều là là nam sinh của đại học Thủy Mộc, bọn họ xuất hiện tại ký túc xá nữ đều là vì muốn thổ lộ cùng nữ sinh mà mình thích.
Thổ lộ bằng Hoa tươi đối với những tên mọt sách này chính là cách thổ lộ thấp kém nhất, bọn họ khinh thường nên không làm, cho nên khi nhìn thấy Phương Minh cầm theo một bó hoa tươi mấy vị mọt sách này mới lộ vẻ khinh thường.
Phương Minh cũng không để bụng, chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó chờ, bất quá không bao lâu, có tiếng động cơ xe hơi truyền đến, ngay sau đó, một chiếc xe đua thể thao chạy tới.
Tốc độ xe không nhanh, nhưng tiếng động cơ lại là gầm rú hấp ánh mắt của không ít sinh viên trên đường.
Cuối cùng, xe dừng lại tại chỗ cách Phương Minh không xa, cửa xe mở ra, một chàng trai trẻ ăn mặt chải chuốt, tóc vuốt keo bóng loáng bước xuống xe, cùng lúc đó là hắn ta còn cầm theo một bó hoa hồng cực lớn, hoa nhiều gấp mấy lần của Phương Minh.
"Tầm thường."
"Nghĩ rằng mình có chút tiền thì muốn gì cũng được sao.”
"Muốn dựa vào xe đua cùng hoa tươi để theo đuổi nữ sinh của Đại học Thủy Mộc chúng ta sao, không thể."
Mấy vị nam sinh của Đại học Thủy Mộc Kia nhìn thấy chàng trai trẻ cầm hoa hồng từ trên xe bước xuống, từng người tràn đầy nét mặt căm thù.
"Thật náo nhiệt a."
Chàng trai trẻ tuổi sau khi xuống xe liền cảm nhận được những ánh mắt căm thù, bất quá hắn ta cũng không để bụng, sau khi nhìn thấy Phương Minh , thì đi đến bên cạnh Phương Minh.
"Người anh em cũng thổ lộ cùng bạn gái sao, nhưng bó hoa này của cậu cũng quá keo kiệt đi."
Trần Trạch đi đến bên cạnh Phương Minh , ngược lại là không có vẻ gì cao cao tại thượng khinh thường mà nháy mắt ra hiệu nói, "Muốn tán gái cần phải bỏ ra ít tiền, bó hoa này của ngươi cũng là 100 khối tiền, thế nào, muốn lấy một ít của tôi để bỏ vào thêm không, dù sao bó hoa này của tôi có tới 999 đóa hoa hồng, thiếu một vài bông cũng chẳng sao đâu.
"Cám ơn."
Phương Minh lắc đầu cười cự tuyệt, Trần Trạch cũng không nói gì nữa, chỉ là vài phút sau, trên mặt hắn xuất hiện mồ hôi, bây giờ là mùa hè, cầm chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, cũng là một công việc hết sức nặng nhọc a, cần phải có thể lực tốt mới được.
"Người anh em, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi trước đây."
Trần Trạch đứng không vững, cầm lấy hoa hồng tiến về phía túc xá của nữ sinh nhưng quản lý kí túc xá nữ liền ngăn hắn ta lại: "Bạn học, nơi này là ký túc xá nữ, không cho phép vào."
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn thời tiết này mà xem, đứng dưới ánh mặt trời nóng muốn chết, hay tỷ để tôi đứng dưới hiên nhà cũng được. Miệng lưỡi của Trần Trạch rất ngọt, ngay cả bác gái đã hơn 40 tuổi cũng kêu ra miệng là "Tỷ tỷ", nhưng mà, bộ dạng dỗ ngon dỗ ngọt đối với bác gái quản lý ký túc xá nữ không có bất kỳ tác dụng nào, bác gái dùng ánh mắt nhìn thấu thế sự để nhìn Trần Trạch.
"Muốn vào cũng được."
Trần Trạch trên mặt lộ ra nét mừng, nhưng bác gái quản lý ký túc xá lại tiếp tục nói: "Hiện tại là ba giờ năm mươi sáu phút chiều, chúng ta ở Đông Bán Cầu, chỉ cần cậu có thể tính ra khi nào thì ánh sáng mặt trời này không thể chiếu xạ đến kí túc xá, cậu liền có thể đứng ở chỗ này."
Nghe được bác gái Quản lý kí túc xá nói, Trần Trạch sửng sốt, để hắn tính toán cái này, căn bản là chuyện không thể nào làm được.
"Để tôi."
Trần Trạch sửng sốt, nhưng một nam sinh khác lại xung phong tiến lên, cầm phấn viết lên bảng đen trên cửa ký túc xá một loạt các công thức.
Góc độ tự quay của trái đất, tốc độ tự quay của trái đất, kinh độ và vĩ độ của Đại học Thủy Mộc.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đúng là mọt sách, trong chốc lát trên bảng đen liền bị hắn viết cho tràn ngập lít nha lít nhít công thức, còn mấy vị nam sinh bên ngoài trên mặt thì lộ ra thần sắc hâm mộ, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía nam sinh đang liệt kê công thức, bởi vì bọn hắn không khoa vật lý như người ta, cho nên vấn đề này đối với bọn hắn mà nói là rất khó khăn.
Vài phút sau, tiết học buổi chiều kết thúc, bắt đầu có nữ sinh liên tục xuất hiện tại cửa ký túc xá, bất quá những nữ sinh này không hề cảm thấy kì quái khi nhìn thấy bọn Phương Minh, từ đầu năm đến giờ đều có mấy tên nam sinh tự xem mình là bất phàm chạy tới cửa ký túc xá nữ thổ lộ.
Đương nhiên, chiếc siêu xe kia củaTrần Trạch chiếc vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của các nàng.
"Không hổ là Đại học Thủy Mộc, tôi vẫn cho là nữ sinh của trường này xấu, dù sao bình thường các cô nàng mọt sách đều không thể xinh đẹp được."
Trần Trạch triệt để từ bỏ ý định nên quay lại chỗ Phương Minh, đánh giá từng nữ sinh đi ngang qua, thỉnh thoảng cũng có một vài nữ sinh không tệ lắm liếc mắt đưa tình.
"Tuy nhiên nữ sinh nơi này không có tư vị như nữ sinh Bắc Ảnh, mà có vẻ ngây ngô hơn." Trần Trạch tựa như là một người tài xế kỳ cựu. "Người anh em, nhìn cậu cũng không phải học ở trường đi, có thời gian ca ca dẫn cậu đến Bắc Ảnh mở mang kiến thức một chút, nữ sinh nơi đó mới gọi là có tư vị, cậu không biết đấy thôi, mỗi ngày khi đến giờ tan học, siêu xe đậu trước cổng trường Bắc Ảnh nhiều đến nỗi cậu đếm không hết, xe rẻ hơn một trăm vạn đều không có."
Đối với Trần Trạch, Phương Minh chỉ cười một tiếng , có vẻ như Hàn Kiều Kiều cũng tốt nghiệp từ Bắc Ảnh, không thể phủ nhận xã hội bây giờ nhất là làng giải trí đã có chút méo mó, nhưng còn chưa tới mức không thể chịu được như Trần Trạch nói. "Không tin, tôi cho cậu biết, bên trong Bắc Ảnh có không ít ma cô chuyên nghiệp, những người này hàng năm đều sẽ để mắt tới những nữ sinh xinh đẹp mới vào trường, nhưng lại đem những nữ sinh này giới thiệu cho các ông chủ có tiền, về phần những nữ sinh này có đồng ý không, cậu cảm thấy một sinh viên đại học có thể đấu được những Ma Cô đó à, huống chi xã hội này nhiều cám dỗ."
Trần Trạch tựa hồ là nhìn ra suy nghĩ của Phương Minh "Thi vào Bắc Ảnh, người nào không có mộng làm ngôi sao, nhưng trở thành ngôi sao dễ dàng sao như vậy, không nói đến hai trường đại học Bắc Ảnh cùng Thượng Hí , mà ở thủ đô cùng Hoành Điếm số người chờ cơ hội trở thành diễn viên có mấy trăm ngàn, không có người chống lưng cùng sắc vóc, dựa vào cái gì cậu có thể trở thành Đại Minh Tinh?"
"Dung mạo xinh đẹp? Muốn đẹp thì phải có tiền, số người xinh đẹp từ trong trứng nước rất ít, đại bộ phận đều dựa vào trang điểm thậm chí là phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng mấy thứ này đều cần tiền a, một sinh viên đại học làm sao có nhiều tiền như vậy?
Trần Trạch không nói tiếp, xã hội này có đôi khi rất sòng phẳng, ngươi muốn có được thứ gì thì phải bỏ ra một thứ khác để trao đổi, đều là do ngươi lựa chọn.
Trong lúc Trần Trạch nói chuyênn , nữ sinh về ký túc xá càng ngày càng nhiều, không bao lâu, cách Phương Minh không xa có một cái nam sinh trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kích động, nhanh chân đi đến chặn đầu mấy vị nữ sinh.
"Văn Văn, mình thích bạn, bạn là con bug khó nhằn nhất mà mình từng gặp được.”
* Bug: là lỗi lập trình trong game hoặc chương trình máy tính. Bạn nam này chắc là sinh viên của khoa công nghệ thông tin. Cách tỏ tình đạm chất chuyên môn.
Nam sinh vừa đối mặt với ba vị nữ sinh liền hô lớn, đồng thời còn kích động lấy điện thoại cầm tay ra, "Văn Văn, mình đã phá tường lửa của diễn đàn của trường chúng ta, khởi xướng chuyên mục vì yêu ủng hộ, hiện tại đã có hơn một ngàn học sinh vì mình mà ủng hộ, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người mình muốn nói rằng, mình sẽ một đời một kiếp bảo vệ bạn."
Hiển nhiên là rất lợi hại, đây là một nam sinh khoa công nghệ thông tin.
Chỉ là nữ sinh tên là Văn Văn ngay từ đầu biểu lộ như không có gì, nhưng sau khi nghe lời thổ lộ tâm tình đột nhiên trở nên kích động .
"Thì ra là cậu hack diễn đàn của trường học, cậu có biết chính vì cậu mà cả đêm hôm qua tôi không thể ngủ một giác ngon lành không, cả đêm ta phải thức trắng để giữ gìn diễn đàn, lão nương ta là quản lý của diễn đàn."
Nữ sinh tên Văn Văn đúng là rất lợi hại bưu hãn, còn nam sinh khoa CNTT cứ như là quả cả lùi xụi lơ, cả người hồn ví bay lên mây.
Văn Văn bá khí rời đi, bất quá sau khi đi được mấy bước, đột nhiên quay đầu hỏi: "Cậu học cái gì?"
"AS m MC." Nam sinh vô thức trả lời.
"Học MC. . ." Văn Văn nhiếu lông mày.
Nam sinh tựa hồ là đột nhiên nghĩ đến cái gì, kêu lớn: "Mặc dù mình học MC, nhưng tương lai mình nhất định để cho con của chúng ta học MC."
Nữ sinh tên Văn Văn cười, "Java AS MC PT có không?"
"Sẽ không, kiên quyết không động vào."
"Dấu hiệu của tuần hoàn, để biết giá trị đầu tiên cà giá trị cuối cùng của tuần hoàn, phải làm gì?"
Hỏi xong vấn đề này, nữ sinh tên Văn Văn trực tiếp đi vào ký túc xá, để lại nam sinh khoa CNTT ở nơi đó si ngốc cười ngây ngô.
"Tôi không hiểu, đây là đối thoại kiểu gì vậy cảm giác còn thần bí hơn cả gián điệp đang trao đổi thông tin mật nữa, tôi ngay cả một câu đều nghe không hiểu, người anh em cậu hiểu không?"
Trần Trạch nhìn về phía Phương Minh, nhưng mà Phương Minh cũng lắc đầu, cái này rõ ràng là kiến thức của khoa CNTT, hắn ngay cả đại học cũng chưa từng học làm sao lại hiểu những thứ này.
"Thật sự là vô tri, dạng như các ngươi cũng dám đến Đại học Thủy Mộc của chúng ta để đeo đuổi nữ sinh." Một nam sinh sau khi nghe được Phương Minh cùng Trần Trạch nói chuyện, khinh thường giễu cợt nói.
"Ngươi biết, vậy ngươi ngược lại là giải thích một chút a." Trần Trạch không phục phản kích nói.
"Rất đơn giản, lúc trước bạn gái kia hỏi nam sinh này học cái gì, nam sinh này nói học MC, biết MC đại biểu cho cái gì không, MC trong lời nói đó là ám chỉ khái niệm không có người yêu, mà MC là kế thừa, là phú nhị đại, về phần Java AS MC PT thì là yêu một lúc nhièu người, là chơi trò mập mờ."
"Cho nên cuộc đối thoại của hai bên là nam sinh kia nói cho nữ sinh biết mình không có người yêu, mà mình cũng sẽ không mập mờ, mình nhất định sẽ nỗ lực hăm hở tiến lên, tương lai để cho con của chúng ta trở thành phú nhị đại."
"Về phần sau nói về tuần hoàn, giá trị ban đầu và giá trị cuối cùng, dùng là F 0 R. . . NE X T tuần hoàn, hiểu NE X T là gì không, tức là lần sau, đây là nữ sinh kia cho nam sinh kia cơ hội hẹn họ tiếp theo." Đây đều là kiến thức toán cao cấp, xem ra các ngươi Không có đi học đại học, hoặc là dùng tiền mua học bằng rồi."
Đối mặt với ánh mắt trào phúng của nam sinh này, Trần Trạch là một bụng phiền muộn, nhưng hắn xác thực không có cách nào phản bác, tuy nhiên hắn đã từng học đại học, nhưng hắn chủ yếu là trải nghiệm đời sống sinh viên mà thôi còn về phần Phương Minh, đúng là không có đi học đại học.
"Đúng là phương thức giao tiếp rất cao minh, nếu gặp người mình yêu tôi có nên thay đổi phương thức thổ lộ một chút không" Nam sinh kia không tiếp tục để ý tới Phương Minh cùng Trần Trạch, mà là tự mình lầm bầm, cuối cùng quyết định diễn tập lời thổ lộ một mình.
"Bạn nữ này, giờ phút này bạn chính là người duy nhất mà mình thích, tương lai sẽ quản lý cuộc đời của mình gả cho mình tuyệt không cần dầm mưa giãi nắng."
"Bạn là mục tiêu của cuộc đời mình, là mỏ neo của cuộc đời mình, chỉ đường dẫn lối cho cho nhân sinh của mình để mình không lưu lạc muôn nơi.”
. . .
Nghe nam sinh tự mình lẩm bẩm bên cạnh, Phương Minh nhìn về phía phía trước, sau một khắc trên mặt tươi cười, bởi vì hắn nhìn thấy bóng người xinh xắn mà hắn chờ đợi đã xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận