Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 840: Lực lượng của Phương Minh

Chương 840: Lực lượng của Phương Minh
Sở dĩ Phương Minh sẽ dám phế bỏ Phương Giác cùng những chấp sự đó ngay trước những đường chủ này, đó là bởi vì cậu hiểu rõ lực lực của bản thân.
Không sai, nhà họ Phương có tộc quy, người vi phạm tộc quy sẽ bị nghiêm phạt, cho dù là thiên tài cấp độ yêu nghiệt cũng không thể tránh khỏi, nhưng nếu như hơn hẳn cấp độ yêu nghiệt thì sao?
Tộc quy chỉ dùng tới làm gì?
Tộc quy là dùng để ước thúc đệ tử, là vì khiến gia tộc có thể trường thịnh không suy, nhất là trong giới tu luyện, nơi dùng thực lực để nói chuyện, tộc quy là vì khiến đệ tử trong gia tộc càng thêm hăng hái tự mình cố gắng, nội bộ cạnh tranh lành mạnh, khiến thực lực của nhà họ Phương không ngừng tăng trưởng.
Cho nên nói trắng ra, đối với mấy gia tộc lớn trong giới tu luyện đến nói, bản chất của tộc quy chính là chế định để đề thăng thực lực gia tộc, một thiên tài cấp độ yêu nghiệt có thể mang tới sự đề thăng thế nào cho gia tộc? Liệu sự đề thăng này có cao hơn sự quan trọng của việc giữ gìn tộc quy hay không?
Nhưng nếu như, tên thiên tài này có thể khiến thực lực của gia tộc tăng lên một nấc thang, như vậy tộc quy ở trước mặt vị thiên tài này căn bản cũng không đáng giá nhắc tới.
Phương Minh, chính là rất tự tin đối với thực lực của mình.
Không tới ba mươi tuổi đã là người đứng đầu dưới Thiên Cấp, Phương Minh tin tưởng những trưởng lão kia sẽ biết nên làm ra quyết định như thế nào.
"Ta khuyên ngươi một lời, tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện của ta, ngươi còn chưa tư cách để quản ta, báo tin cho Cửu trưởng lão đi."
Đối với mấy vị đường chủ này, Phương Minh cũng không muốn để cho bọn họ quá khó chịu, đương nhiên, nếu như mấy vị này muốn ra tay, vậy cậu cũng sẽ không khách khí.
"Quá bành trướng, tuy rằng lấy thiên phú của ngươi có tư cách bành trướng, nhưng ngày hôm nay lão phu phải dạy dỗ ngươi một chút, đè ép sự kiêu căng phách lối của ngươi, chí ít để cho ngươi hiểu, cho dù ngươi có thiên tài hơn nữa cũng không thể không coi ai ra gì."
Vị đường chủ kia ra tay, chỉ bước ra một bước mà cơ thể đã đi tới trước mặt Phương Minh, cánh tay chém ra, dĩ nhiên kéo theo một trận gió, trận gió lăng liệt, Phương Dương đang đứng bên cạnh chỉ cảm thấy cả người như bị dao cắt qua, mà trong đôi mắt nhỏ linh động của yêu hồ đang nằm trong lòng ngực của hắn cũng lộ ra vẻ sợ hãi, rút vào trong lòng Phương Dương.
Vẻ mặt Phương Minh không chút thay đổi, đối mặt với công kích mang theo khí thế hung hung của đối phương, chỉ hời hợt vỗ ra một chưởng, không có bất kỳ năng lượng giao động nào.
Bốp~!
Quyền chưởng va chạm, Phương Minh đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, nhưng mà vị đường chủ kia lại lui về phía sau tới bảy tám bước, mang trên mặt vẻ không thể tin, vậy mà kết quả của lần giao phong đầu tiên này lại là hắn nằm ở thế hạ phong.
Tuy rằng một chưởng vừa rồi hắn không ra tay toàn lực, nhưng cũng đã dùng tới bảy thành thực lực, quan trọng nhất là cảnh giới của hắn hiện tại đã tới Địa Cấp tầng tám, đây chẳng phải muốn nói con trai của Phương Chính cũng có được có thực lực Địa Cấp tầng tám?
Địa Cấp tầng tám chưa tới ba mươi tuổi, vị đường chủ này biết đối với nhà họ Phương đến nói, thiên tài như vậy có ý nghĩa như thế nào, mà cuối cùng hắn cũng biết, vì sao Phương Minh dám xuống tay với mấy vị chấp sự kia ngay trước mặt nhóm người mình.
Nếu như trưởng lão trong tộc biết thực lực của Phương Minh, cho dù có tiến hành xử phạt Phương Minh, cùng lắm cũng chỉ là mấy hình phạt nhỏ có cũng như không, bởi vì các trưởng lão tuyệt đối sẽ không vì Phương Giác cùng mấy vị chấp sự mà buông tha thiên tài như Phương Minh vậy.
"Trách không được dám kiêu ngạo như vậy, lần này nếu như ngươi có thể tiếp được mười chiêu của ta, vậy lão phu có thể làm như không thấy tất cả những chuyện vừa phát sinh."
Vị đường chủ này tìm cho mình một bậc thang để đi xuống, chẳng qua hắn vẫn chuẩn bị đánh bại Phương Minh, đây cũng không phải vì giữ gìn tộc quy, mà là vì mặt mũi của mình.
Bằng không nếu như tin tức hắn không làm gì được Phương Minh truyền ra ngoài, đường đường một vị đường chủ lại không làm gì được một hậu bối, mặt mũi của hắn thật mất hết.
Nhưng mà vị đường chủ này lại không biết, một chưởng vừa rồi của Phương Minh đã chừa cho hắn chút mặt mũi, một chưởng vừa rồi kia cậu còn chưa dùng tới một thành thực lực, bằng không chỉ bằng một chưởng, dư sức khiến vị đường chủ này trọng thương.
Sự chênh lệch giữa Địa Cấp đại viên mãn cùng Địa Cấp tầng tám, mặc dù không nói gấp trăm lần, nhưng ít ra cũng phải hơn mười lần.
"Cần gì chứ?"
Phương Minh khe khẽ thở dài, nhưng mà vẻ mặt này của cậu rơi vào trong mắt vị đường chủ này chẳng khác nào đang trào phúng, điều này làm cho lửa giận của vị đường chủ kia dâng cao, hai tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết, hoa tuyết ở xung quanh bắt đầu nhanh chóng bay về cùng một phương hướng, cuối cùng ngưng tụ thành một tuyết long.
Cùng lúc đó, tuyết trên mặt đất bốn chung quanh cũng không ngừng bay lên, bao phủ Phương Minh vào bên trong.
Oanh!
Tuyết long gầm lên giận dữ, gào thét lao về phía Phương Minh, vẻ mặt Phương Dương tràn đầy lo lắng, nhưng hắn cũng biết chiến đấu cấp bậc này không phải hắn có thể nhúng tay, cho dù muốn giúp đỡ cũng hữu tâm vô lực.
"Lão lục đây là thực sự tức giận rồi, chẳng qua làm vậy cũng tốt, Phương Minh quá kiệt ngạo bất tuần, để cậu ta chịu chút giáo huấn cũng là chuyện tốt."
Lúc này năm vị đường chủ khác cũng truyền âm với nhau, bọn họ cũng đã hiểu lực lượng của Phương Minh là từ đâu đến, mà thật ra, đối với cường giả, giới tu luyện vẫn luôn có một sự khoan dung không thể hiểu thấu, đổi lại bọn họ là trưởng lão hẳn cũng sẽ không phạt Phương Minh quá nặng.
Mấy vị đường chủ này cũng chỉ muốn dạy dỗ Phương Minh một chút là được rồi, nhưng mà sau một khắc năm người này đều bị một màn trước mắt làm dao động kinh trụ.
Đối mặt với tuyết long khí thế hung hãn, Phương Minh vẫn vỗ ra một chưởng nhẹ bỗng, một chưởng này khiến Tuyết Long đổ nát trong nháy mắt, cùng lúc đó tay phải Phương Minh trảo thêm một trảo, những hoa tuyết vờn quanh khắp người cậu hợp lại thành một kiếm tuyết, bổ thẳng về phía trước.
Kiếm tuyết hạ xuống, tròng mắt đường chủ ở đối diện co rút lại một chút, chẳng qua hắn cũng có lòng tin đối với chính mình, Phương Minh có thể phá công kích của hắn, thì hắn cũng có thể đánh tan thế tiến công của Phương Minh.
Nhưng mà khi kiếm tuyết thật sự va chạm với nắm đấm của hắn, biểu hiện trên mặt vị này thay đổi hoàn toàn, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm thụ được một cỗ hàn ý lạnh như băng thuận theo kiếm tuyết kéo tới, cổ ý lạnh này khiến cho thân thể của hắn trở nên cứng đờ, năng lượng trong cơ thể cũng bị đóng băng lại trong nháy mắt.
Mặc dù chỉ bị đóng băng không tới thời gian một giây, nhưng vậy là đã quá đủ rồi, không thể thi triển lực lượng, kiếm tuyết này trực tiếp đâm vào người hắn, hoa tuyết văng khắp nơi, trên người vị này tất cả đều là hoa tuyết, mà ở nơi bả vai của hắn, quần áo bị đánh ra một lỗ hổng, nơi đó có một dấu đỏ rất rõ ràng.
"Vây mà lão lục lại không phải là đối thủ của hắn?"
"Có thể đánh bại lão lục một cách đơn giản như vậy, lẽ nào hắn đã tới cảnh giới Địa Cấp tầng chín?"
Năm vị đường chủ còn lại mang vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, mà lúc này, Phương Giác cùng mấy vị đệ tử nhà họ Phương kia lại mang trên mặt vẻ kinh hãi, ngay cả đường chủ cũng không phải đối thủ của Phương Minh, kết cục này căn bản là kết cục mà bọn họ không dám tưởng tượng.
"Thì ra thực lực của hắn mạnh mẽ tới như vậy."
Lúc này mặt bốn vị chấp sự bị Phương Minh phế bỏ xám như tro tàn, trong lòng bọn họ đã hiểu, lúc này bọn họ đã bị thương vô ích rồi, đám trưởng lão trong gia tộc tuyệt đối sẽ không vì bọn họ mà nghiêm phạt Phương Minh.
Một chiêu đánh bại đối thủ, Phương Minh không có bất kỳ vẻ vui mừng gì, bởi vì song phương vốn chênh lệch thực lực, có lẽ sáu vị đường chủ này cùng lên một lúc, mới có thể mang tới chút phiền toái cho cậu.
"Phương Minh, chuyện của ngươi sẽ do các trưởng lão đưa ra thẩm lí và phán quyết."
Cuối cùng, người dẫn đầu trong số sáu vị đường chủ kia mở miệng, đến lúc này bọn họ biết rõ bản thân không làm gì được Phương Minh, ngay cả lão lục cũng đã thua, bọn họ còn có thể làm sao?
Chẳng lẽ sáu người bọn họ cùng lên? Nếu thật sự làm như vậy, vậy bọn họ sẽ trở thành trò cười lớn nhất cho người trong tộc, sáu trưởng bối vây công một vãn bối, loại tình huống này ở nhà họ Phương còn...
Không đúng, ở nhà họ Phương thật sự đã từng phát sinh chuyện như vậy, chính là lúc Phương Chính mưu phản chống lại nhà họ Phương năm đó, thời điểm ấy cũng có rất nhiều vị trưởng bối ra tay.
"Hai cha con này đã bàn trước với nhau rồi sao? Thật sự chính là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, quên đi... Mặc kệ, để mấy trưởng lão đi đau đầu đi."
Mấy vị đường chủ đưa mắt truyền âm lẫn nhau, một lúc sau lập tức quyết định, chuyện của Phương Minh người nào thích quản thì để cho người đó quản, dù sao thì bọn họ cũng sẽ không nhúng tay, miễn cho khí tiết tuổi già khó giữ được.
Dù sao, mấy vị đã ra tay với Phương Chính năm đó thật sự là… Quá mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận