Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 553: Đếm ngược đến ngày khai trương

Chương 553: Đếm ngược đến ngày khai trương
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
"Ây, mới sáng tinh mơ mà đã đi gánh nước rồi, đây có phải là Trương Tư Hàn kiêu căng ngày trước không đây?"
Tờ mờ sáng, mặt trời vừa mới mọc, Trương An Nhàn mới bước ra khỏi phòng thì đã thấy cháu trai gánh nước đi đến nhà ăn, nhịn không được chọc một câu.
Trương Tư Hàn liếc bác mình một cái, lạnh lùng đáp: “Còn tốt hơn mấy người quen làm mối mọt (1), ít nhất cháu thấy lao động là quang vinh.”
(1) Mối mọt: Chỉ những người cả ngày không chịu làm việc, chỉ biết dựa vào ba mẹ.
“Mối mọt gì chứ? Bác cũng có bỏ công sức mà, lát nữa bác còn phải đi đón đoàn minh tinh đây.”
Trương An Nhàn trừng mắt với cháu rồi đi vào trong phòng. Đối với đứa cháu này cô đã hoàn toàn bỏ cuộc, chỉ trong một tuần mà đã hoàn toàn biến thành người hầu của nhà họ Tần.
Đốn củi, nấu nước, làm cỏ…
Sao hồi còn ở nhà cô chưa bao giờ phát hiện cháu trai mình lại có tố chất của một nhân dân lao động như vậy nhỉ? Quả nhiên tình yêu là nguồn năng lượng vĩ đại mà.
"Không hổ là con của anh trai, thằng bé với anh mình y hệt nhau."
Trương An Nhàn nhớ tới cảnh ngày xưa anh trai theo đuổi chị dâu. Lúc ấy, bối cảnh gia đình cô ở thủ đô cũng không tính là gì, nhưng ở tỉnh thì vẫn được xem là gia tộc hiển hách. Tuy nhiên, anh trai cô vì theo đuổi chị dâu liền chạy tới thị trấn này, sau đó ở nhà chị dâu học nghề ba vợ tương lai suốt một năm.
Ba vợ anh trai là một thầy điêu khắc gỗ. Vì để tiếp cận chị dâu, anh trai cô đã giả vờ học nghề điêu khắc. Khi đó nếu muốn học một nghề nào đó, theo học thầy thì phải ở lại nhà thầy học. Bình thường học mất khoảng một, hai năm, sau khi thầy kiểm tra khả năng mới có thể chính thức truyền thụ tay nghề.
Anh trai cô đã dựa theo quy tắc này, sau khi lừa chị dâu về tay liền bắt cóc luôn chị dâu. Hiện tại cô thấy cháu mình cũng muốn đi theo con đường của ba nó. Nhưng đáng tiếc thay, Tần Dương lòng như Tư Mã Chiêu (2), cũng không dễ thành công như vậy đâu.
(2) Lòng như Tư Mã Chiêu: Trong lòng biết rõ.
Ít nhất, trong một tuần này, cháu cô và Tần Tuyết gặp mặt được ba lần, nói được chắc khoảng không tới hai mươi câu, đến khi có thể bắt cóc được em gái người ta chắc còn một quãng đường gian nan xa xôi lắm.
Trở về phòng, Trương An Nhàn tắm xong, đang định đi chào Phương Minh một tiếng, kết quả lại không tìm thấy Phương Minh đâu, hết cách đành phải một mình xuống núi, lái xe đến nhà ga trước.
Theo giờ hẹn, hôm nay một số minh tinh mà cô biết sẽ đến, đương nhiên ngoài minh tinh còn có mấy người nổi tiếng trên mạng nữa.
Đừng xem thường mấy người nổi tiếng trên mạng, tuy người nổi tiếng trên mạng không có sức ảnh hưởng bằng minh tinh, nhưng mấy video của người nổi tiếng trên mạng rất dễ gây sốt. Mời những người nổi tiếng trên mạng đến đây, rồi mời thêm một số nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến chụp hình, bảo những người nổi tiếng này đăng một vài video lên web của họ, tuyệt đối có thể gây cơn sốt.
Người nổi tiếng trên mạng thu hút sự chú ý của dân mạng, để dân mạng biết là có một làng du lịch như vậy. Còn minh tinh thì dùng để tăng đẳng cấp của làng du lịch. Không hề nói khoa trương, cho dù là một cửa hàng nhỏ bình thường, nếu có minh tinh đến ăn, còn chụp ảnh lưu niệm, chỉ cần chủ cửa hàng dán lên cửa, cho dù giá cả so với cửa hàng bên cạnh đắt hơn một chút, nhưng buôn bán sẽ đắt khách hơn nhiều.

"Cậu em Tần, làng du lịch của cậu ba ngày nữa sẽ chính thức khai trương đúng không?"
"Ừm."
Trong một tiệm trà trên thị trấn, Phương Minh đang cùng uống trà với Trương Kiến Ba, lần này là Trương Kiến Ba mời Phương Minh đến.
"Làng du lịch này của cậu quy mô không lớn cũng không nhỏ, bình thường không mời được lãnh đạo huyện đến tham gia lễ khai trương đâu."
Nghe Trương Kiến Ba nói thế, Phương Minh cười lắc đầu: "Mời được lãnh đạo hay không thật ra cũng không sao, đối với việc tiếp đón chính phủ tôi cũng không có hứng thú lắm."
"Cậu em Tần, cậu nói vậy là sai rồi."
Trương Kiến Ba lắc đầu, chỉ bảo một câu: "Mời lãnh đạo tham gia lễ khai trương là để thể hiện mạng lưới quan hệ của cậu. Điều này rất có lợi. Làng du lịch của cậu cần giao thiệp với rất nhiều bộ: bộ Lâm nghiệp, bộ Nông nghiệp, cục Công thương, bộ Tài nguyên đất quốc gia, bộ Môi trường. Còn bên công an thì không cần lo, tôi sẽ để ý giúp cậu."
Ở trong nước, muốn làm ăn nhỏ thuận lợi chỉ cần giao thiệp với một, hai bộ. Nhưng kinh doanh làng du lịch giống Phương Minh thì những bộ có liên quan lại rất nhiều. Bộ Lâm nghiệp có quyền quản lí, bởi vì làng du lịch nằm ở trên núi, ai biết có phá hoại rừng rậm thảm thực vật hay không?
Bộ Nông nghiệp cũng có thể quản. Anh chăn nuôi và trồng trọt ở đập chứa nước này, họ có thể kiểm tra vấn đề thuốc trừ sâu.
Bộ Công thương còn đơn giản hơn. Làng du lịch là kinh doanh, kinh doanh chính là buôn bán, vậy cần phải có giấy chứng nhận.
Ở trên núi xây làng du lịch, đôi khi có thể cần xây dựng thêm gì đó, cái này phải được bộ Tài nguyên đất quốc gia phê duyệt, hơn nữa đất có thể dùng để xây nhà hay không cũng phải qua họ xét duyệt.
Ngoài ra còn có vệ sinh môi trường, thuế… các vấn đề liên quan đến thủy điện…
Ở trong nước, nếu muốn làm ăn thuận lợi thì không thể tránh việc giao thiệp với các bộ ngành, vì vậy rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài khi tiến vào Trung Quốc thậm chí còn thành lập riêng một bộ phận quan hệ chính phủ, chính là chuyên phụ trách giao thiệp với viên chức các bộ ngành của chính phủ.
"Cậu em Tần, tôi nói thật với cậu câu này, làng du lịch của cậu đã chuẩn bị đâu vào đấy, đến lúc đó, lãnh đạo trên trấn chắc chắn sẽ đến, cậu sẽ không tiếp đón sao? Không tiếp đón là đắc tội quan phụ mẫu đó."
"Sau đó còn có lãnh đạo một số bộ ngành của huyện, người ta muốn tới cậu cũng không tiếp đón sao?"
Trương Kiến Ba nói vô cùng mập mờ, nhưng ý tứ lại thể hiện rất rõ.
Mượn Lí Nam thôn trưởng thôn này làm ví dụ, nếu có lãnh đạo trên trấn đến thôn điều tra nghiên cứu, lãnh đạo trên trấn người ta biết trong thôn có một làng du lịch, nếu sắp xếp ăn uống, Lí Nam có phải sẽ dẫn lãnh đạo đến đây không?
Nếu không sắp xếp, lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào?
Còn nếu sắp xếp, vậy khoản chi phí tiếp đón đoàn, thôn sẽ chịu khoản chi phí tiếp đãi này sao?
Thôn không chịu chi, hơn nữa Lí Nam đối xử với hai anh em Phương Minh rất ân cần quan tâm, Phương Minh không biết xấu hổ mà dám nhận số tiền này sao?
Một lần không sao, nhưng lãnh đạo trên trấn sau khi nếm được vị tươi thanh, cảm thấy mùi vị không tệ, đến khi tiếp đãi bạn bè hoặc lãnh đạo cấp trên, lại tìm Lí Nam, Lí Nam nên làm gì, Phương Minh nên làm gì? Cho dù Phương Minh thấy mình đã trả đủ ơn nghĩa, từ chối Lí Nam, lãnh đạo bị mất mặt, vậy họ sẽ nghĩ như thế nào?
Đừng cho rằng thời buổi này chỉ cần làm tốt chuyện của mình là không có việc gì, lãnh đạo cấp cao chỉ cần thể hiện thái độ, người phía dưới nên biết phải làm như thế nào?
Ví dụ làng du lịch muốn dùng điện đi, mùa hè là thời gian dùng điện cao điểm, thỉnh thoảng cúp điện cúp nước bạn cũng không thể nói gì được. Lâu lâu lại có mấy bộ ngành đến kiểm tra, cho dù không kiểm tra ra vấn đề gì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
"Cậu em Tần, như vậy đi, tôi sẽ liên lạc với một vài người bạn cho cậu, đến lúc khai trương để họ đi thu hút sự chú ý. Cậu cũng không cần phải làm gì, không phải cậu có rất nhiều đặc sản địa phương sao, mỗi người chuẩn bị một phần như vậy là đủ rồi. Về phần lãnh đạo huyện, đến lúc đó để tôi xem có mời được không."
Trương Kiến Ba thật tình muốn giúp Phương Minh, mời lãnh đạo các bộ ngành này, vận dụng mạng lưới quan hệ của ông, người ta là nể mặt ông mới đi.
Đương nhiên, Trương Kiến Ba làm như vậy cũng không phải không có tư tâm, một là vì ông khá xem trọng Phương Minh, cảm thấy cậu ấy có thể làm nên sự nghiệp, ngoài ra còn là bởi vì Tần Tuyết nữa.
Tần Tuyết và con gái ông là bạn cùng phòng, thành tích của Tần Tuyết lại rất ưu tú, tương lai chắc chắn không phải Thanh Hoa thì là Bắc Đại (3).Vào những trường đại học thế này, mạng lưới quan hệ cũng rất mạnh. Nếu sau này Tần Tuyết muốn theo con đường chính trị có thể sẽ thăng tiến rất nhanh. Ông giúp đỡ anh trai, lại thêm mối quan hệ bạn cùng phòng, sau này Tần Tuyết chắc chắn sẽ giúp đỡ cho con gái ông, xem như đây là đầu tư trước đi, lót đường cho tương lai con gái.
(3) Thanh Hoa, Bắc Đại: Một trong những trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc.
Phương Minh trầm ngâm một lúc, cậu biết những lời Trương Kiến Banói đều xuất phát từ trong thực tâm ông. Quả thật, muốn làm ăn trong nước phải có mối quan hệ tốt với các bộ, tiếp đãi xã giao là điều cần thiết phải làm.
"Vậy làm phiền Trương đại ca."
"Không có gì, một là Dao Dao và Tiểu Tuyết là bạn cùng phòng, hai là tôi cũng thấy hợp ý cậu em Tần cậu đây. Hơn nữa tôi cũng rất khâm phục cậu em Tần cậu, gia đình khó khăn như thế nhưng không sa đọa than oán, ngược lại còn nuôi dưỡng được một người em gái ưu tú như vậy. Khá lắm!"
Một giờ sau, Phương Minh đi ra khỏi tiệm trà, đứng ở cửa không lâu thì Lí Khả chạy xe chở hàng đến.
Lí Khả hiện tại đã không còn làm trang trí nhà cửa và giao hàng. Hiện tại anh ta làm việc ở làng du lịch, trợ giúp Phương Minh quản lý và giám sát việc thi công xây dựng làng du lịch, đương nhiên cũng kiêm luôn chức lái xe.
"Tần Dương, tôi nói cậu nghe này, sao cậu không mua một chiếc xe đi? Là ông chủ làng du lịch vậy mà còn dùng xe chở hàng. Tôi thấy mấy hãng gì mà Benz, Audi cũng được lắm đó, mua đi tôi lái xe cho cậu, như vậy mới ra dáng ông chủ chứ.”
Phương Minh hờ hững nhìn Lí Khả. Cậu biết tỏng tâm tư của Lí Khả. Anh ta chỉ là bị nghiện siêu xe mà thôi.
"Benz với Audi tính là gì, nếu muốn mua, về sau mua hẳn Rolls-Royce hay Bentley kìa."
Lí Khả nghe Phương Minh nói vậy liền bĩu môi: "Nổ quá đi ông ơi, cả thị trấn chúng ta hình như chỉ có một chiếc Rolls-Royce, người ta là nhà giàu nhất thị trấn chúng ta đó, tài sản đến mấy trăm triệu."
Phương Minh không giải thích. Sở dĩ cậu hao tâm tổn huyết dựng nên làng du lịch này là để để lại tài sản cho Tần Tuyết, bởi vì chính cậu cũng không biết khi nào sẽ xuyên hồn về lại thân xác cũ.
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, điện thoại Phương Minh vang lên.
"Tần Dương, cậu đang làm gì vậy hả? Minh tinh đều đã đến hết rồi, còn cậu thì mất dạng đâu rồi? Cậu đúng là muốn chọc tôi tức chết mà! Cậu có biết tôi vận dụng bao nhiêu mối quan hệ mới mời được những minh tinh này đến đây không, cậu lại không thèm lo?"
Di động vừa được kết nối liền vang lên tiếng rống của Trương An Nhàn. Phương Minh xoa xoa mũi, đúng là cậu đã quên mất chuyện này, đây là cậu sai.
Mặc kệ như thế nào, những minh tinh này đều là Trương An Nhàn mời đến, hơn nữa người ta chung quy vẫn là đại minh tinh, vẫn phải nên tiếp đãi.
"Đi, trở về trên núi."
Cúp điện thoại, Phương Minh nói với Lí Khả.
"Các minh tinh đến rồi sao? Vậy mau trở về thôi, từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ được gặp minh tinh ngoài đời cả."
Lí Khả cực kỳ kích động. Anh ta lớn vậy rồi nhưng chỉ thấy ngôi sao trên TV. Cho dù anh ta không theo dõi ngôi sao nhưng bình thường ai gặp được minh tinh mà chẳng cảm thấy kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận