Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 135: Ngôi mộ này có người cố tình động tới

Chương 135: Ngôi mộ này có người cố tình động tới
Sau hai giờ!
Hoa Minh Minh buồn bực đứng phía sau phần mộ, giờ phút này cậu ta vừa cầm một con gà trống già vừa thì thầm: “Dời mộ phần an gia, âm linh tinh quái chớ gần.”
Mỗi lần hô xong lại bóp cho con gà trống hô lên một tiếng.
Đây chính là việc Phương Minh muốn Hoa Minh Minh làm, dời mộ ắt hẳn sẽ gặp phải cô hồn dã quỷ, mà trong núi sâu này không chỉ có cô hồn dã quỷ mà còn có rất nhiều tinh quái, vì vậy nhất định phải chấn nhiếp bọn họ.
Chuyện này người nhà họ Hồ không thể làm.
Bởi vì phần mộ được di dời là của người nhà họ Hồ, vì vậy người nhà họ chỉ có thể đốt vàng mã, nói trắng ra người nhà họ chỉ có thể đóng vai chính diện, mà vai phản diện này phải do người thi pháp đi làm.
Chỉ là có Hoa Minh Minh ở đây Phương Minh đương nhiên không có ý định tự mình đi làm, cậu còn có chuyện khác quan trọng hơn.
Mà lúc này Hoa Minh Minh cũng không biết đã chửi cha chửi mẹ bao nhiêu lần trong lòng, mặc dù bốn phía đều có người nhà họ Hồ nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi tới, không biết do tâm lý hay vì sao mà cậu luôn cảm giác có người trong núi đang nhìn cậu, loại cảm giác này thật khiến người ta không rét mà run.
Cũng may là cậu ta đang cầm gà trống trên tay, nhiệt độ từ con gà truyền tới cũng khiến cho cậu ta bình tĩnh hơn một chút.
“Lão gà à lão gà, coi như dựa vào mày, hãy đuổi hết mấy thứ bẩn thỉu khiến người ta sợ hãi đi!”
Hoa Minh Minh nhỏ giọng thì thầm, Phương Minh nhìn thấy không nhịn được mà bật cười, thật ra không phải cậu cố ý muốn bẫy Hoa Minh Minh, đó là kế hoạch của cậu sau khi nhìn thấy phần mộ này.
Sau hai giờ phần mộ đã được đào xong, hiện rõ một cỗ quan tài màu đen.
Dâng hương bái tế, Phương Minh đeo đôi găng tay màu đỏ rồi nghiêm túc đi tới bên cạnh quan tài đen, nhìn kỹ quan tài một lần rồi mới hơi gật gật đầu.
Quả nhiên giống với suy đoán của cậu, trên quan tài có gắn 13 cây đinh, phải biết muốn bịt kín quan tài thì chỉ cần 7 cây đinh mà thôi, 7 cây đinh có ý nghĩa trấn đinh hay còn gọi là đinh tử tôn, giúp con cái đời sau phú quý hưng vượng.
“Bảy cây đinh chính là đinh tử tôn, mười ba cây đinh thì lại là đinh tuyệt hồn, không ngờ có thể ra tay tàn độc với bản thân như vậy.”
Phương Minh cảm thán, nếu như là người chế tạo quan tài giỏi sẽ biết, người chết khi muốn hạ táng, người xưa vẫn thường dùng dây bó dọc ba vòng, ngang ba vòng, mặc dù chuyện này không tạo thành thành ngữ nhưng vẫn được lưu truyền tới ngày nay.
“Nhổ đinh mở quan tài.”
Sau khi rút 13 cây đinh gỗ ra Phương Minh đẩy nắp quan tài tạo thành một khe hở, sau đó lấy than củi đã chuẩn bị sẵn ném vào.
Khoảng nửa giờ sau Phương Minh mới nói với người nhà họ Hồ: “Hôm nay mở quan tài nha.”
“Nha!”
Người nhà họ Hồ dựa theo lời dặn của Phương Minh đồng thanh “nha” một tiếng vang vọng khắp núi rừng, dọa lũ chim chóc bên cạnh sợ tới nhao nhao bay loạn.
“Nơi đây không phải phong thủy bảo địa nha.”
“Nha!”
“Con cháu nhà họ Hồ tới nhặt thi nha.”

“Nhặt hài cốt lên nha, đổi bảo địa khác rồi mai táng lần nữa nha.”
Hoa Minh Minh đứng một bên nghe Phương Minh xướng lên cùng với đám người nhà họ Hồ vẻ mặt thành thành thật thật phụ họa, xém chút nữa nhịn không được cười thành tiếng, cậu ta cảm thấy những người này thật sự giống như đang hát đối!
Thật ra Hoa Minh Minh không biết đây chính là điểm khác biệt của Vu Sư với những đạo khác, Đạo giáo cùng Phật giáo dựa vào niệm kinh, nhưng Vu Sư không có kinh văn, từ xưa tới nay Vu Sư vẫn dựa vào ngâm xướng.
Nhưng loại ngâm xướng này cũng không đơn giản như vậy, một từ mỗi chứ đều được chú trọng cẩn thận, mà mỗi lần ngâm xướng thì tinh huy chi châu trong ngực Phương Minh lại chuyển động một cái.
“Mở quan tài!”
Sau khi Phương Minh vung tay thì mấy người trẻ tuổi của nhà họ Hồ chạy tới mở nắp quan tài.
Trong nháy mắt khi nắp quan tài được mở ra, tất cả mọi người đều ngửi thấy một cỗ mùi hôi thúi, mấy người đang đứng gần quan tài không nhịn được quay ra nôn mửa.
Mùi vị đó còn khó nghe hơn mùi của đống rác gấp 10 lần!
Mà người nhà họ Hồ cũng đã thấy rõ tình huống bên trong quan tài, cũng chính vì nhìn thấy rõ ràng nên mặt ai cũng hiện vẻ chấn kinh.
Bên trong quan tài làm gì còn hài cốt gì chứ, toàn bộ chỉ có một chút bột trăng cùng một cái đầu lâu, đồng thời dưới đáy còn có một đồ vật màu đen, cỗ mùi tanh hôi chính là phát ra từ vật này.
Không tới 30 năm mà một bộ hài cốt có thể hư hỏng tới trình độ này, thật là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi. Phải biết xương người dưới tình huống bình thường cho dù trải qua vài trăm năm cũng không thể nào hư thối.
“Đây chính là uy của phượng hoàng, uy lực của chân phượng nào có dễ dàng gánh chịu, ông năm của các vị cũng đã sớm biết được tình huống này cho nên mới dùng mười ba viên đinh tuyệt hậu, như vậy sức ép của chân phượng sẽ chỉ tác động lên một mình ông ta, con cái đời sau sẽ không bị liên lụy.”
Phương Minh cảm thán, cậu cũng đã sớm đoán được tình huống trong quan tài vì vậy mới ném một ít than củi vào hấp thụ xú khí(1) trong quan tài, nếu không khoảnh khắc khi quan tài mở ra cỗ mùi này có thể hun xỉu mấy người.
(1)Xú khí: mùi hôi
Mang bộ găng tay đỏ, Phương Minh cũng không để tâm cỗ mùi thúi kia mà ngồi xổm xuống nhặt xương sọ trong quan tài ra, đặt lên tấm gỗ đã được bọc vải đỏ.
“Phương đại sư thật đáng khâm phục, mùi thúi như vậy mà cậu ấy cũng có thể tới gần, quả nhiên là lợi hại.”
“Mặc dù Phương đại sư thu phí hơi đắt, nhưng chỉ bằng một màn chuyên nghiệp này tôi thấy rất đáng đồng tiền bát gạo.”
Người nhà họ Hồ cảm khái không ngừng, bởi vì người nhà họ Hồ không ai tới gần quan tài được, chỉ mới bước tới vài bước đã không nhịn được quay ra nôn mửa.
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, bởi vì thường xuyên ngâm thuốc nên Phương Minh không sợ bị nhiễm mùi thúi của tử thi, mà chủ yếu là cậu có thể phong bế ngũ giác trong thoáng chốc.
Sau ba phút Phương Minh đã nhặt toàn bộ hài cốt đặt lên tấm vải đỏ, sau đó cậu cũng phải ra ngoài hít một hơi thật sâu, đây đã là cực hạn của cậu.
“Khiêng quan tài đi.”
Phương Minh ngoắc ngoắc, mấy người trẻ tuổi nhà họ Hồ mang mặt nạ phòng độc lên, sau đó khiêng quan tài ra khỏi huyệt, chỉ là sau khi quan tài được khiêng ra người nhà họ Hồ lại sửng sốt!
Mặc dù bọn họ đã sớm nghe Phương Minh nói trong mộ có hai quan tài, nhưng lúc bọn họ tận mắt nhìn thấy cỗ quan tài thứ hai vẫn không nhịn được kinh ngạc không thôi!
“Quá kỳ quái, vì sao lúc hạ táng lại không có ai nhìn thấy bên dưới còn có một cỗ quan tài?”
Phương Minh nhìn thấy cỗ quan tài này cũng hơi ngây người, sau đó sắc mặt trầm xuống: “Ngôi mộ này có người cố tình động tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận