Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 160: Hoàn toàn rối loạn

Chương 160: Hoàn toàn rối loạn
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Diệp Minh đương nhiên nhận ra Lăng Mộ Mai, đây là chủ tịch của tập đoàn y dược lớn nhất trong nước, bên dưới tập đoàn đã có rất nhiều công ty được lên sàn chứng khoán, gồm có một số công ty về y dược và tiệm thuốc Nghiễm Niên đường.
Đương nhiên Diệp Minh cũng biết chủ tịch Lăng không chỉ có những sản nghiệp này mà còn là một nhà đầu tư vô cùng tài ba, bà đã đầu tư vào bốn năm mươi công ty trong hơn mười lĩnh vực khác nhau, đồng thời bà còn là thành viên hội đồng quản trị của rất nhiều công ty đã được lên sàn.
Diệp Minh vô cùng rõ ràng thực lực của bản thân, mặc dù ông cũng có một công ty đang phát triển khá tốt thế nhưng cho dù là quy mô công ty hay về hoàn cảnh gia đình đều kém xa chủ tịch Lăng trước mắt này, cách xa vạn dặm! Vì vậy với chuyện chủ tịch Lăng còn nhớ tới tên ông thật sự khiến ông bất ngờ vô cùng.
Lăng Mộ Mai nhìn Diệp Minh, bà có ấn tượng với ông chính là vì khi công ty tiến hành vòng bỏ vốn thứ hai, ông ấy đã từng tới gặp bà, mặc dù hai người có đàm luận thế nhưng cuối cùng bà lại không đồng ý đầu tư cho công ty của ông. Trong con mắt của một nhà đầu tư như bà thì công ty của Diệp Minh trong tương lai sẽ không có quá nhiều đột phá, nếu đầu tư thì lợi nhuận thu được sẽ không cao.
“Công ty của Diệp tổng phát triển không ngừng, tôi còn đang hối hận vì ngày xưa đã từ chối không đầu tư vào công ty của ông đấy.”
Lăng Mộ Mai bắt chuyện, mà Diệp Minh tâm như gương sáng, hiểu rõ đối phương chẳng qua chỉ đang nói mấy lời khách sáo mà thôi. Mặc dù đúng thật là công ty của ông mấy năm nay vẫn đang phát triển, thế nhưng chỉ là những bước tiến nhỏ mà thôi, tuyệt đối không thể lọt vào mắt xanh của nhà đầu tư lớn trước mắt.
“Làm gì có chứ, chỉ là một chút bước tiến nhỏ nhoi, làm sao có thể so sánh với Lăng tổng được.”
Lăng Mộ Mai cười lớn, sau đó trục tiếp ngồi xuống bên cạnh Diệp Minh: “Hiện tại tôi đột nhiên rất có hứng thú với công ty của Diệp tổng, không biết có thể trò chuyện với Diệp tổng vài phút được không?”
“Được chứ, đây chính là chuyện tôi cầu còn không được.”
Mặc dù trả lời ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng của Diệp Minh thì lại cảm thấy rất buồn bực, cho dù đối phương thật sự có hứng thú với công ty của ông ta thì cũng phải ngồi đối diện nhau để nói chuyện chứ, ngồi bên cạnh làm sao có thể nói chuyện được?
Mà trong đầu Diệp Minh hiện tại bị chuyện của con gái quấy rầy, làm gì còn tâm tư nào mà bàn chuyện công ty, thế nhưng lại không thể cự tuyệt Lăng Mộ Mai, đành phải trò chuyện câu được câu mất, mà hai mắt thì thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước.
Mà thực ra Lăng Mộ Mai cũng có khác gì Diệp Minh đâu chứ, bà cũng chỉ muốn mượn vị trí này để quan sát bạn gái của con trai mà thôi.
Thế là một cuộc đối thoại nhàm chán bắt đầu.
“Công ty của Diệp tổng thật sự là không tồi đó.”
“Làm gì có, làm gì có chứ, so với Lăng tổng thật giống như là kiến so với voi.”
“Diệp tổng quá khiêm tốn rồi.”
“Chỉ cần tùy tiện chọn một trong số những công ty của Lăng tổng đã có thể miểu sát(1) hoàn toàn công ty của tôi.”
(1)Miểu sát: giết chết trong nháy mắt
“Không cùng ngành sản xuất làm sao có thể so sánh được chứ, công ty của Diệp tổng thật sự là có tiềm lực phi phàm.”
“Làm gì có, công ty của tôi chỉ mãi theo một ngành thiết kế, đâu được như bà Lăng đầu tư nhiều ngành nghề như vậy.”

Tóm lại cả hai người cứ không ngừng thổi phồng lẫn nhau, mà ác hơn là cả hai đều cảm thấy hợp lý vô cùng, bởi vì tâm tư của bọn họ căn bản không đặt ở đây.
“Đáng chết!”
Diệp Minh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi đứng lên, mà vẻ mặt Lăng Mộ Mai ở bên cạnh cũng trở nên lạnh lẽo: “Càn rỡ!”
“A, Lăng tổng, không phải tôi đang nói bà đâu.” Diệp Minh vội vàng quay qua rối rít xin lỗi.
“Khụ khụ, Diệp tổng này… Vừa rồi là do tôi nghĩ tới chuyện khác, không liên quan tới ông đâu.”
Mà nguyên nhân dẫn tới sự biến hóa đột ngột của hai người chính là vì ở bên kia, Diệp Tử Du đột nhiên véo tay Phương Minh, mà Phương Minh cũng bẹo má cô một cái!
Lăng Sở Sở trong phòng đợi hơn 10 phút vẫn không thấy cô mình về, quyết định rời khỏi phòng đi tìm bà, thế nhưng cô ấy đã đi tìm khắp nhà vệ sinh mà không hề thấy bóng dáng Lăng Mộ Mai đâu.
“Thật kỳ quái, cô của mình đi đâu được chứ?”
Lăng Sở Sở buồn bực, đúng lúc đang định lấy điện thoại ra gọi cho bà thì đúng lúc nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của bà trong sảnh lớn.
“Cô của mình làm sao có thể ngồi gần một người đàn ông như thế được kia chứ?”
Lăng Sở Sở há hốc miệng nhìn hình ảnh cô của mình ngồi bên cạnh một người đàn ông, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
“Tuyệt đối không phải là nói chuyện công việc, nếu thật sự là nói chuyện công việc thì phải ngồi đối diện với người ta chứ, làm sao có thể ngồi bên cạnh như thế được?”
“Chắc chắn là có chuyện gì đó mờ ám, chắc chắn là vậy!”
Hai mắt Lăng Sở Sở sáng rực, cả người cô phảng phất như đã bị conan chiếm xác: “Chẳng lẽ người đàn ông này có quan hệ gì đó với cô… Hay nói đúng hơn người đàn ông này chính là người mà cô cô vẫn đợi bao nhiêu năm nay?”
Nghĩ tới suy đoán của bản thân Lăng Sở Sở đột nhiên trở nên kích động vô cùng, là cháu gái của bà đương nhiên Lăng Sở Sở luôn mong cô mình có được một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
“Không được, mình không thể đi tới đó được, nếu cô mà không nói cho mình biết có nghĩa hiện tại bà ấy còn chưa muốn công bố chuyện này ra ngoài.”
Nghĩ vậy Lăng Sở Sở lại lấy điện thoại ra chụp liền mấy tấm hình, thế nhưng càng lúc càng cảm thấy tò mò không nhịn nổi, cô ấy phải kiếm cách để lén lút nhìn thấy mặt người đàn ông kia mới được.
Lăng Sở Sở quan sát xung quanh, tầm mắt đột nhiên hướng tới hai người Phương Minh đang ngồi ở bên ngoài, trong nháy mắt một ý tưởng lóe lên trong đầu cô ấy.
“Có biện pháp rồi!”
Lăng Sở Sở lấy điện thoại ra trực tiếp gọi ngay cho Phương Minh.
Bên ngoài, Phương Minh và Diệp Tử Du đang nói về những chuyện khi còn ở thôn Diệu Hà, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Phương Minh nhíu mày nhìn màn hình thế rồi cũng nhận điện thoại.
“Cô Lăng, có chuyện gì không?”
“Phương Minh, hiện tại tôi có một chuyện vô cùng quan trọng cần cậu giúp đỡ.”
Nghe thấy giọng nói vô cùng nghiêm túc của Lăng Sở Sở, Phương Minh cảm thấy khó hiểu, cô ấy thì có chuyện gì cần cậu giúp đỡ kia chứ? Mà hiện tại cô ấy không phải đang ở cùng với dì Lăng sao?
“Chuyện gì vậy?”
“Vừa nãy tôi nhìn thấy cô của tôi đang ngồi cùng với một người đàn ông, cái kia… Chính là ở ngay sảnh lớn, ở chỗ giá sách đó, cậu có thể tới đó chụp một bức hình gửi qua cho tôi được không? Tôi rất muốn biết người đàn ông kia là ai.”
Lời nói của Lăng Sở Sở khiến Phương Minh sững sờ, cậu không thể ngờ cô ấy lại có thể dùng lời nói nghiêm túc vô cùng như vậy để nói tới chuyện này, hai mắt cậu nhanh chóng phóng tới vị trí mà Lăng Sở Sở chỉ, có thể loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người ngồi đằng sau kệ sách.
Chỉ là Phương Minh có nghĩ nát óc cũng không hiểu dì Lăng chỉ ngồi chung với một người đàn ông mà thôi, tại sao Lăng Sở Sở phải khẩn trương như vậy kia chứ?
“Tự cô đi tới không phải có thể nhìn rõ ràng tất cả sao?”
“Tôi đi được còn cần cậu trợ giúp sao?” Lăng Sở Sở liếc mắt: “Tôi nói cho cậu biết, cô của tôi tới bây giờ còn chưa lấy chồng đâu, mà tôi lớn tới từng này rồi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ngồi bên cạnh một người đàn ông đấy, bọn họ chắc chắn là có quan hệ mờ ám gì đó!”
“Chưa lấy chồng?”
Phương Minh sững sờ, cậu nhớ rất rõ lúc trước đã từng xem qua tướng mạo của dì Lăng, cung phu thê của dì ấy không phải trống rỗng, điều đó chứng tỏ dì ấy phải có chồng rồi mới đúng.
Thế nhưng Lăng Sở Sở lại là cháu gái của dì Lăng, cô ấy tuyệt đối không thể nào nói láo chuyện này được, hẳn là trong chuyện này còn có nguyên nhân bí ẩn gì đó.
Phương Minh xưa nay vốn không phải loại người tọc mạch, mà đây lại là chuyện riêng tư của dì Lăng, mặc dù cũng có chút hiếu kỳ nhưng chuyện này tới cả Lăng Sở Sở còn không biết chắc hẳn là bí mật của dì ấy. Sống trên đời ai mà không có bí mật kia chứ?
Thế nhưng đối với chuyện Lăng Sở Sở đã nhờ Phương Minh cũng không cự tuyệt, sau khi cúp điện thoại thì quay qua Diệp Tử Du: “Tử Du, anh dẫn em đi gặp một vị trưởng bối, là trưởng bối mà anh mới quen biết.”
Nếu cậu đã gọi Lăng Mộ Mai là dì thì coi như bối phận của cậu nhỏ hơn bà ấy, mà dì Lăng cũng biết cậu hẹn gặp Tử Du ở đây, nếu như là mượn chuyện này để đi chào hỏi thì phải là cả hai người cùng đi mới được.
Mà Diệp Tử Du cũng đã nghe được giọng nói trong điện thoại của Lăng Sở Sở, gật gật đầu, theo Phương Minh đi tới chỗ giá sách.
Mà Diệp Minh nhìn thấy hai người Diệp Tử Du và Phương Minh đi tới gần thì trợn tròn mắt, nếu như không có Lăng Mộ Mai ở đây thì ông đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi, thế nhưng bây giờ lại có bà ấy ở đây, ông không thể nào đột ngột rời đi như vậy được.
“Lăng tổng… Tôi phải đi vào nhà vệ sinh một lát!”
Diệp Minh nghĩ một lúc lâu mới tìm thấy được một lý do, nói xong thì vội vội vàng vàng đứng dậy chạy về hướng nhà vệ sinh.
Vì vậy khi hai người Phương Minh và Diệp Tử Du tới chỉ nhìn thấy một bóng lưng đang chạy vào nhà vệ sinh…
“Dì Lăng.”
“Phương Minh, đây là cô bạn gái nhỏ của cháu à?”
Đôi mắt Lăng Mộ Mai sáng rực nhìn về phía Diệp Tử Du, cô bạn gái của con trai thật sự quá xinh đẹp, không chỉ gương mặt tinh xảo động lòng người mà quan trọng là trên thân còn có một cỗ khí chất thanh thuần vô cùng hiếm thấy.
Lấy tầm mắt của Lăng Mộ Mai thì có hạng người nào mà bà chưa nhìn thấy kia chứ, thế nhưng khi đối diện với Diệp Tử Du thật sự không thể không bị khí chất của cô làm cho chấn động, cô bé này thật sự rất xứng với con trai của bà!
“Cháu chào dì Lăng.”
Diệp Tử Du hiếu kì đánh giá Lăng Mộ Mai, mặc dù cô không biết quan hệ của Lăng Mộ Mai và Phương Minh là như thế nào, thế nhưng khí chất không giận tự uy phát ra từ trên người dì Lăng khiến cô nhận ra lai lịch của dì ấy chắc chắn là không đơn giản.
“Diệp Tử Du, tên của cháu rất hay, thật sự là xinh đẹp như ngọc nha.”
Lăng Mộ Mai cũng tươi cười, giờ khắc này Diệp Tử Du trong lòng bà đã thăng cấp từ bạn gái của con trai trở thành con dâu rồi.
“Lần đầu gặp mặt mà dì lại không có quà tặng cho cháu, sau này dì sẽ bổ sung nhé.”
“Không cần đâu dì Lăng.”
Diệp Tử Du vội vã khoát tay, thế nhưng Lăng Mộ Mai đã thầm hạ quyết tâm trong lòng, lần sau gặp mặt nhất định phải tặng quà cho con dâu tương lai đấy.
“Dì Lăng, dì ngồi ở chỗ này là…?” Phương Minh giả bộ hiếu kỳ hỏi.
“Vừa nãy dì đi vệ sinh thì gặp một người bạn trên thương trường, vậy nên mới ngồi xuống nói chuyện một lát.”
“Thì ra là vậy nha.”
Hai mắt Phương Minh lập lòe, đúng như lời Lăng Sở Sở đã nói, nếu như là bạn làm ăn thì hẳn phải ngồi đối diện chứ không thể nào lại ngồi bên cạnh như vậy được.
“Kể ra cũng trùng hợp thật, người bạn làm ăn này của dì cũng họ Diệp giống Diệp Tử Du, là ông chủ của một công ty thiết kế, dì vẫn còn tưởng hai người có họ hàng gì kia đấy.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, mặc dù Lăng Mộ Mai chỉ tùy tiện nói một câu thế nhưng trên mặt Diệp Tử Du lại hiện vẻ suy tư, nghĩ một lúc mới trả lời: “Cha cháu cũng mở một công ty thiết kế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận