Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 494: Dấu tay quỷ anh

Chương 494: Dấu tay quỷ anh
Bác sĩ, không thể tự chữa cho mình, giống như thợ cắt tóc không thể cắt tóc cho mình vậy. Điều này tất cả mọi người đều hiểu. Tuy nhiên, trong mắt rất nhiều người, một người bác sĩ nếu có bệnh trong người, vậy chắc chắn người bác sĩ đó sẽ không có mấy ai muốn đến khám bệnh.
Ngô Hải Dương không phải là bác sĩ làm việc ở bệnh viện. Ông chỉ mở một phòng khám ở khu tập trung nhiều người Hoa, thông thường người bệnh cũng đa số là người Hoa.
Trong mắt đa số người Hoa, tay nghề của Ngô Hải Dương rất giỏi. Mười mấy năm chữa bệnh chưa từng xảy ra sự cố gì, vậy nên phòng khám của Ngô Hải Dương luôn có rất đông người đến khám.
"Ông Ngô, ông có bệnh sao?"
Lão Vương khá kinh ngạc lên tiếng. Câu nói của ông ta khiến khóe miệng Ngô Hải Dương hơi run rẩy. Tuy lời lão Vương là câu hỏi, nhưng nghe như đang mắng ông vậy.
"Thân thể quả thật có một chút vấn đề, nhưng vì nguyên nhân công việc của tôi nên không thể để lộ ra ngoài được."
Lời Ngô Hải Dương nói khiến lão Vương không hiểu lắm. Cho dù thân thể xảy ra vấn đề, vậy thì phải đến bệnh viện chữa bệnh chứ, sao lại đến tìm cậu Tần? Cậu Tần đúng là cao nhân thật, nhưng đâu phải là bác sĩ.
"Đi theo tôi."
Phương Minh không nói gì, dẫn Ngô Hải Dương và lão Vương xuyên qua đại sảnh, cuối cùng đi vào phòng sách.
Phòng sách này là của Vương Hâm để lại, bên trong lưu trữ rất nhiều sách. Nhưng đến khi Phương Minh làm chủ tòa lâu đài này đã cải tạo lại phòng sách. Tất cả sách được chuyển sang phòng khác, giá sách cũng được gỡ xuống chỉ còn lại một cái. Phòng này hiện tại là “văn phòng” của cậu.
Lão Vương ngồi ghế sô pha đặt bên cạnh, còn Ngô Hải Dương thì ngồi xuống cái ghế trước bàn. Phương Minh ngồi xuống đối diện Ngô Hải Dương, lấy một tờ giấy trắng trên bàn, viết một hàng chữ lên đó.
"Ông Ngô, tôi đoán thử nhé. Vấn đề của ông có phải liên quan đến cái này không?"
Phương Minh đưa tờ giấy trắng cho Ngô Hải Dương. Sau khi Ngô Hải Dương nhìn thoáng qua, đồng tử liền hơi co lại, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ. Ông chợt thốt lên: "Cậu Tần, làm sao cậu biết?"
"Lát nữa tôi sẽ nói đáp án cho ông nghe."
Phương Minh mỉm cười, không giải đáp thắc mắc của Ngô Hải Dương, chỉ đi đến giá sách, lấy lư hương ra, rồi bảo Ngô Hải Dương cởi áo.
Ngô Hải Dương tuy vẫn thắc mắc, nhưng đối với Phương Minh ông đã hoàn toàn tin đối phương là cao nhân, liền cởi áo sơmi ra, để trần nửa người trên.
Phương Minh cầm lư hương bước ra đằng sau Ngô Hải Dương, khi Ngô Hải Dương chưa kịp phản ứng liền lấy lư hương úp lên lưng Ngô Hải Dương.
"Ôi, thoải… mái quá."
Bên trong lư hương vẫn còn một ít tro nhang còn nóng. Ban đầu Ngô Hải Dương còn cảm thấy nóng muốn phỏng da, nhưng đến giây tiếp theo, một cảm giác thoải mái truyền đến. Sự thoải mái lan tỏa khắp vùng da đó không thể nào tưởng tượng được.
Giống như cảm giác đang giác hơi, toàn bộ vùng da đều cảm thấy thoải mái.
Ba giây sau, Phương Minh lấy lư hương ra, nhìn vùng da của Ngô Hải Dương được lư hương úp lên, mắt hơi nheo lại. Ngay sau đó cậu đổ hết tất cả tro nhang còn lại trong lư hương đổ lên lưng Ngô Hải Dương.
Vẻ mặt Ngô Hải Dương vô cùng hưởng thụ, lúc sau thậm chí còn thoải mái nhắm hai mắt lại, nhưng lão Vương ngồi ở ghế sô pha bên kia khi nhìn thấy tấm lưng của Ngô Hải Dương thì khiếp sợ đến nỗi đứng dậy khỏi sô pha, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.
"Bác sĩ Ngô, lưng của ông bị sao thế?"
"Lưng của tôi làm sao cơ?"
Nghe lão Vương hỏi, Ngô Hải Dương miễn cưỡng mở mắt, quay đầu lại nhìn lão Vương. Sau khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của lão Vương, vẻ mặt ông đầy khó hiểu.
"Ông qua bên kia gương nhìn đi."
Trong phòng sách có một cái tủ, trên mặt tủ có một mặt gương lớn. Ngô Hải Dương nghe Phương Minh nói thế thì vô cùng thắc mắc đi đến chỗ gương, đưa lưng về phía gương rồi quay đầu lại nhìn. Thế nhưng khi ông nhìn vào gương, vẻ mặt của ông giống y hệt như lão Vương.
“Sao… sao phía sau lưng tôi lại có nhiều dấu tay màu đen thế này?”
Trong gương phơi bày cả tấm lưng của Ngô Hải Dương, trên đó có những dấu tay màu đen nhỏ. Những dấu tay này không lớn, còn nhỏ hơn cả bàn tay của một đứa trẻ bình thường. Nếu không nhìn kỹ chưa chắc đã nhìn ra đây là dấu tay.
Hơn nữa, những dấu tay này đậm nhạt không đều nhau. Giống như sau khi giác hơi dấu giác hơi có chỗ đậm chỗ nhạt, ở đây có dấu tay thì đen đậm, nhưng cũng có dấu tay khá nhạt.
"Ngồi xuống đi."
Vỗ vai Ngô Hải Dương đang bị kinh sợ, Phương Minh đi trở về bàn ngồi xuống. Đợi cho Ngô Hải Dương trở lại ghế ngồi, lúc này cậu mới mở miệng nói: "Đây gọi là bớt quỷ anh, do quỷ anh để lại trên người ông. Những cái bớt này có tên gọi, được gọi là dấu tay đòi mạng.”
"Quỷ anh?"
Ngô Hải Dương mặt đơ ra, quỷ anh là gì ông không biết.
"Quỷ anh có rất nhiều loại, một loại trong đó chính là đứa trẻ ở trong bụng mẹ chưa được sinh ra, tôi nói vậy chắc bác sĩ Ngô hiểu rồi nhỉ?"
Lời Phương Minh nói khiến Ngô Hải Dương hơi thay đổi nét mặt, còn lão Vương thì tò mò: "Chính là chỉ những đứa trẻ bị sanh non hoặc chết non trong bụng mẹ đúng không? Nhưng điều này thì liên quan gì đến bác sĩ Ngô chứ?”
Là bác sĩ phòng khám, Ngô Hải Dương bình thường chữa trị một số bệnh không cần phẫu thuật như cảm sốt, đau dạ dày, đau nhức xương khớp, vv… Mấy bệnh này căn bản không hề liên quan đến quỷ anh.
"Có liên quan hay không, phải để bác sĩ Ngô tự nói vậy."
Ánh mắt Phương Minh nhìn về phía Ngô Hải Dương. Ngô Hải Dương im lặng suy tư, cả buổi sau thì nở một nụ cười chua xót lên tiếng: "Tôi biết những dấu tay trên lưng tôi có từ đâu rồi, đúng là tôi đã tạo nghiệt cho mình mà.”
Có lẽ đã buông bỏ phòng bị, cũng có lẽ là biết được tính nghiêm trọng của vấn đề xuất hiện trên cơ thể ông, Ngô Hải Dương cũng không định che giấu nữa. Theo lời kể của ông, vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt lão Vương càng lúc càng sâu, đến cuối cùng thì trở nên rối rắm không biết nên nói gì cho phải.
Ngô Hải Dương là bác sĩ phòng khám. Nhưng ngoài phòng khám, Ngô Hải Dương còn mở một phòng làm việc phẫu thuật nhỏ tư nhân. Phòng làm việc phẫu thuật này chỉ tiếp một loại bệnh nhân, đó là con gái muốn đi nạo thai.
Không thể phủ nhận nếp sống người ngoại quốc thoáng hơn người Hoa rất nhiều, nhất là du học sinh nữ đi du học ở nước ngoài, thường thường sẽ bị các anh chàng ngoại quốc cao to đẹp trai thu hút, sau đó bị thất thân thậm chí còn mang thai.
Đợi đến khi những cô gái này tỉnh ngộ ra, đứa bé tất nhiên không thể giữ lại được. Vậy chỉ còn một biện pháp, đó chính là nạo thai.
Nhưng ở Anh quốc nếu muốn nạo thai không phải là một chuyện dễ dàng, nhất là rất nhiều cô gái không muốn chuyện này rơi vào tai trường học, vậy nên sẽ lựa chọn nạo thai chui. Ngô Hải Dương chính là dựa vào việc nạo thai chui cho các cô gái này kiếm sống.
Ngô Hải Dương từng là bác sĩ khoa phụ sản, vì vậy rất rành về phẫu thuật sinh non. Lấy kỹ thuật y học hiện tại, phẫu thuật sinh non cũng không tính là khó, mà nếu có là vậy thật thì cũng không tính là gì. Nhưng Ngô Hải Dương vì muốn kiếm càng nhiều tiền đã làm một chuyện cực kỳ điên rồ, đó chính là cung cấp bao cao su cho một số khách sạn. Chỉ có điều những bao cao su này đã bị ông lấy kim đâm thủng trước đó. Hơn nữa những khách sạn này đều ở gần trường học.
(1) Quỷ anh: Những đứa trẻ chết non trong bụng mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận