Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 289: Núi Thanh Môn làm xong

Chương 289: Núi Thanh Môn làm xong
Buổi tối ở Ma Đô.
Hai người Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều đi bộ dưới ánh đèn đêm, lão Hoàng không nhanh không chậm theo sau lưng của hai người, thỉnh thoảng chui vào bụi cỏ bên cạnh, sau đó nhắc chân sau lưu lại vết tích phong tao.
"Phương Minh, giết chó sẽ gặp báo ứng, thế nhưng tôi nhớ có nơi còn có ngày lễ thịt chó, mỗi ngày đều phải giết chết nhiều chó như vậy liệu có phải cũng sẽ gặp báo ứng không?"
Hàn Kiều Kiều vừa nhận được điện thoại của Tần Tố Tố, trong điện thoại Tần Tố Tố có nói anh hai của cô ấy đang ở bệnh viện điều trị, mặc dù không còn co quắp cùng sùi bọt mép thế nhưng cả người lại trở nên điên điên dại dại, bác sĩ nói rất có thể anh ta đã bị bệnh dại rồi.
"Báo ứng hẳn là cũng sẽ có một chút, nhưng không giống với tình trạng của Tần Tùng." Phương Minh biết ý của Hàn Kiều Kiều, trên thực tế cậu cũng đã từng nhìn thấy một bài thảo luận về lễ thịt chó ở trên mạng.
"Có nhiều chỗ đó là phong tục tập quán của dân tộc, truyền thừa rất nhiều năm, hơn nữa nơi ấy đa số chó được nuôi để thịt ăn, do đó trên cơ bản sẽ không gặp phải báo ứng gì."
"Để duy trì cuộc sống mà sát sinh vốn là phù hợp quy tắc của thiên đạo, đây là chuyện không thể tránh khỏi."
Phương Minh mỉm cười, cậu chợt nhớ tới một tin mà cậu đã đọc được, trong tin đó nói có một người yêu chó đồng ý bỏ ra một số tiền lớn để mua hơn 1000 con chó sắp bị giết thịt, có nhiều người cho rằng người yêu chó này đã làm được một việc phước đức.
Thế nhưng sau đó hơn 1000 con chó này tất cả đều biến thành chó lang thang, bởi vì để nuôi một nghìn con chó cần có một mảnh đất lớn, ngoài ra còn phải tốn một khoản vô cùng lớn để mua thức ăn cho chó, người yêu chó kia không thể nuôi được đành phải từ bỏ.
"Không nên vì ăn cho sướng miệng mà sát sinh quá nhiều là được rồi, nhưng chúng ta cũng phải sống, cũng muốn sinh tồn, cũng không thể uốn cong thành thẳng."
"Có câu thơ là: Mong người đừng ăn cá diếc tháng ba, hàng vạn hàng nghìn cá con chết ở trong bụng. Mong người chớ đánh chim ba tháng mùa xuân, chim con ở trong tổ đang chờ mẹ về. Mong ngài đừng ăn ếch vào ba tháng mùa xuân, hàng trăm sinh mệnh còn đang ở trong bụng."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Hàn Kiều Kiều gật cái đầu nhè nhẹ, tỏ ý đã hiểu.
"Chít chít."
Một con chim đen đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Phương Minh, chít chít (zhitsss) chít chít (zhitsss) không ngừng vỗ cánh.
"Thật là một con chim xấu xí, Phương Minh cậu cẩn thận không lại bị phân chim rơi trúng đầu đấy."
Hàn Kiều Kiều chán ghét nhìn con chim đen trên đỉnh đầu, là con gái đương nhiên sẽ không ai thích con chim đen thui như thế này.
"Ách. . ."
Trong lúc nhất thời Phương Minh không biết trả lời như thế nào, bởi vì cậu biết tiểu Hắc bay tới đây là để gọi cậu về nhà tu luyện.
Bởi vì chỉ khi chính mình tu luyện, tiểu Hắc mới có thể hấp thu tinh thần chi lực.
Sau khi đưa tiểu Hắc đến Ma Đô, ban ngày Phương Minh cũng không biết tiểu Hắc bay đi nơi nào, có biết mỗi lúc trời tối khi cậu tu luyện, tiểu Hắc sẽ tới đến bên cạnh cậu, sau đó hấp thu tinh huy chi lực tản ra xung quanh cơ thể cậu.
Những ngày bình thường lúc này cậu đã tu luyện rồi, cho nên tiểu Hắc thấy cậu chưa trở về đi mới ra tìm cậu, nhưng mà Phương Minh cũng là có chút tò mò vì sao tiểu Hắc có thể tìm được cậu nhỉ? Không lẽ tiểu Hắc có lưu lại ký hiệu trên người cậu?
Tựa hồ cũng chỉ có loại khả năng này có thể giải thích, nghĩ đến điểm này Phương Minh lại cảm thấy có chút thua lỗ, bởi vì cậu căn bản tìm không được tiểu Hắc.
Đương nhiên, cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi, ký kết khế ước với tiểu Hắc bản thân cậu nhận được lợi ích lớn vô cùng, bởi cậu có thể hấp thu đại địa chi khí, đây chính là lợi ích không gì có thể sánh được đấy!
"Khụ khụ, này là bạn của tôi, nó tên là tiểu Hắc."
Nghe Phương Minh giải thích một câu, Hàn Kiều Kiều nhìn tiểu Hắc vẫn còn đang quanh quẩn trên đầu, trên mặt lộ vẻ không còn lời gì để nói: "Phương Minh, mới bao nhiêu tuổi mà cậu đã học thói nuôi chim giống với đám con ông cháu cha ở thủ đô kia rồi?"
Hàn Kiều Kiều là một minh tinh nổi tiếng, vì thế đã có rất nhiều tên con ông cháu cha theo đuổi cô ấy, trong đó còn có những con cháu đời sau của gia tộc Mãn Thanh trong thủ đô, những tên công tử ăn chơi này rất thích khoe khoang, thường hay đưa cô ấy đi ngắm chim gì gì đó, nào ưng nào diều hâu… Cô ấy nhìn mà trợn trắng cả mắt, thật là đám người mê muội tới mất cả lý trí.
Cho nên nghe được Phương Minh nói tiểu Hắc là bạn của cậu, hiển nhiên Hàn Kiều Kiều đã mặc định cho rằng đây là chim do Phương Minh nuôi.
"Phương Minh, không phải tôi lắm chuyện thế nhưng cậu bây giờ còn trẻ, mặc dù có chút bản lĩnh thế nhưng vẫn phải hăm hở tiến lên, nói cách khác nếu cậu cứ mê muội tới mất cả ý chí thì đừng mơ có thể lấy được Tử Du."
Phương Minh cười cười phụ họa: "Chị Kiều Kiều nói rất đúng, là tôi sai rồi, mục tiêu xây dựng đất nước vẫn còn chưa được thực hiện, tôi còn phải nỗ lực hăm hở tiến lên, cống hiến vì sự nghiệp công nghiệp hóa đất nước, vì giấc mộng đế quốc mà dâng lên sức lực, nỗ lực đề cao tinh thần văn hóa dân tộc, tuyên truyền năng lượng lành mạnh mới đúng."
"Lắm điều." Hàn Kiều Kiều trừng mắt nhìn Phương Minh.
"Cái này thật sự không phải tôi lắm điều, đây là giấc mộng trong lòng tôi."
"Giấc mộng của cậu? Vì sao?"
"Bởi vì có quá nhiều người ghen ghét tôi, do đó nhất định tôi phải biểu thị thái độ của chính mình, miễn cho ngày nào đó gặp phải hài hòa thần thú."
"Hài hòa thần thú là con gì?"
"Đó là một loại thần thú rất lợi hại, nghe đồn là thần thú đệ nhất Hoa Hạ, một khi nó ra tay là người trong thiên hạ không ai địch nổi."
...
Cuối cùng, Phương Minh cũng đưa Hàn Kiều Kiều về tới cửa tiểu khu, sau đó cậu cũng không bắt xe mà quay đầu đi bộ về biệt thự.
Tiểu Hắc tựa hồ là bay mệt mỏi, đậu trên vai của Phương Minh, lão Hoàng ở phía sau theo, cái bóng của một người, một chim, một chó kéo dài dưới ngọn đèn.
...
Mấy ngày kế tiếp, Phương Minh trở lại núi Thanh Môn, bởi vì công trình núi Thanh Môn đã hoàn thành, mọi thứ đều được thi công dựa theo thiết kế của cậu. Dù sao công trình này cũng ảnh hưởng trực tiếp tới tương lai của nhà họ Hồ, đám người nhà họ Hồ là vẫn luôn nhìn chằm chằm nó cẩn thận.
Lúc này hồ Bạc trên đỉnh núi Thanh Môn đã triệt để biến dạng, ở bên ngoài hồ Bạc có một bình đài hình bầu dục, bình đài này bao quanh hết cả vùng cây cối quanh núi nhỏ.
Đương nhiên, bình đài này trống rỗng, tổng cộng là có 6 vòng, vòng từ to tới nhỏ, khoảng cách giữa mỗi vòng rộng chừng 3m.
Sáu vòng này được kết nối với nhau bởi sáu bàn đá, chỉ là vị trí kết nối của bàn đá này không giống nhau, từ xa nhìn lại mang tới cảm giác rất rắc rối phức tạp, trông rất giống một đồ án bát quái.
Mà khu rừng rậm bên dưới cũng thay đổi rất nhiều, đa số cây cối đều đã được chỉnh đốn, vốn là cả khu rừng rậm rạp đã được tu sửa chỉnh tề, có tới một nửa số cây ở đây đã bị nhổ tới tận gốc.
Mà những cái hố hình thành sau khi gốc cây bị nhổ lên cũng được trưng dụng, mỗi hố đều được đặt một tượng chim, theo đại bàng đến chim sẻ, tổng cộng có tới 81 bức tượng.
Nhìn giống như 81 con chim này đang làm tổ bên trong hố đó vậy.
Ở trung tâm khu rừng, còn có một mộ huyệt đã được đào xong, mộ huyệt này chính là nơi được chuẩn bị để chôn cất ông năm nhà họ Hồ.
Tất cả đều chuẩn bị xong, hiện tại chỉ chờ lúc hạ táng.
Có điều, Phương Minh cũng không định hạ táng ngay lúc này, cậu còn đang chờ thời cơ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận