Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 920: Thằng nhãi ranh mày dám (2)

Chương 920: Thằng nhãi ranh mày dám (2)
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lương Chính Kiều nhìn về phía Phương Minh lại càng mang theo vẻ bất thiện, thằng nhóc này là bạn trai của cháu gái mình, thế mà có thứ tốt lại vẫn cất giấu, nếu như một hồi nữa món đồ mà cậu lấy ra mà không thể khiến ông cảm thấy hài lòng, vậy ông nhất định sẽ không đáp ứng mối hôn sự này.
Cảm thụ được ánh mắt Lương Chính Kiều, Phương Minh cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, tự mình không hề làm gì cả, vì sao đang êm đẹp tự nhiên ông cụ này lại giận mình rồi?
"Tiểu Từ à, thứ này quá quý giá, ông không thể nhận được, cháu vẫn nên thu lại thì hơn."
Bị cự tuyệt một cách kiên quyết, Từ Thừa An tuyệt không cảm thấy bất ngờ, bởi vì hắn biết hẳn ông nội Lương sẽ không nhận món quà này của hắn, hắn cũng không hề có ý định thật sự tặng món quà quý giá này đi, chẳng qua chỉ muốn nhờ món quà này nhắn nhủ một tin tức mà thôi.
Cháu gái của ông rất đẹp, cháu rất thích, tuy rằng cô ấy đã có bạn trai nhưng cháu không thèm để ý, nếu như mấy người cảm thấy cháu thích hợp với cô ấy hơn thì có thể nói tốt về cháu trước mặt cô ấy một chút...
Với tư cách là người có IQ cao, Từ Thừa An tự nhận cho tới bây giờ bản thân hắn vẫn chưa bao giờ làm chuyện gì lỗ vốn, nhất định ông nội Lương sẽ hiểu ý nghĩ của mình, nếu như ông cụ cũng có tâm tư này hẳn sẽ vui vẻ nhận quà mình tặng, cho dù tạm thời không nhận thì cũng chưa thể khẳng định được điều gì, hơn nữa hắn tin tưởng nhất định người nhà họ Lương sẽ có ý tưởng.
Không có so sánh thì sẽ không có tổn hại, đợi khi bản thân mình đi rồi, nhất định người nhà họ Lương sẽ nghị luận không ngừng, đến lúc đó đặt hai người song song cùng so sánh sẽ nhận ra ai tốt hơn ai.
Từ Thừa An không ngốc, đương nhiên Phương Minh cũng không ngốc, cậu nhìn ra mục đích của đối phương, chẳng qua cậu lại không quá để ý tới, không chỉ là vì cậu có lòng tin với món quà của mình mà quan trọng hơn là cậu tin tưởng Tử Du.
"Cha, nhìn xem Phương Minh mang món quà gì tới đi."
Người mở miệng là Phương Quỳnh, bà ấy là người hiểu rõ cha mình nhất đấy, rõ ràng hiện tại cha mình đang rất tức giận, mà chuyện bà ấy có thể làm được lúc này cũng chỉ là kỳ vọng món quà Phương Minh đưa ra có thể khiến cha mình thoả mãn.
Trên bàn chỉ còn lại hộp quà bằng gỗ của Phương Minh còn chưa được mở ra, hộp gỗ này cũng không quá lớn, Phương Quỳnh đi lên chủ động mở chiếc hộp ra.
Ngay khoảnh khắc khi hộp gỗ được mở ra, bởi vì cơ thể của Phương Quỳnh chặn tầm mắt của mọi người cho nên mọi người không cách nào thấy rõ món đồ trong hộp gỗ ngay lập tức, chẳng qua mọi người đều thấy được vẻ mặt Phương Quỳnh có biến hóa, miệng há lớn, gương mặt vô cùng căng thẳng, còn có bàn tay hơi run run, mỗi một biểu tình đều nói rõ sự kinh ngạc của Phương Quỳnh ngay lúc này.
Thấy Phương Quỳnh "khiếp sợ" như vậy, đám người ở đây cũng bắt đầu tò mò suy đoán món đồ trong hộp gỗ.
Châu báu?
Lấy điều kiện của nhà họ Lương, cho dù có nhìn thấy châu báu mấy chục vạn thì cũng không nên kinh ngạc như vậy mới phải, chẳng lẽ là hơn trăm vạn?
Không đúng, đây là quà tặng trưởng bối, châu báu tự nhiên không thích hợp, vậy chẳng lẽ là đồ cổ gì đó?
Lấy cái hộp này thể tích, lớn vật cũng không bỏ xuống được, nếu như đồ cổ mà nói, lại sẽ là đồ cổ gì?
Trong lòng mọi người đều đang suy đoán, nhưng tất cả bọn họ đều đã khẳng định một điểm, chắc chắn món đồ trong chiếc hộp gỗ này rất trân quý.
"Phương... Phương Minh, cháu chắc chắn cháu muốn tặng món quà này cho cha dì sao?"
Một lúc sau, Phương Quỳnh mới thu hồi tầm mắt đặt trên chiếc hộp gỗ, đồng thời lại một lần nữa đưa tay đóng chiếc hộp gỗ lại, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Minh, biểu tình thành thật hỏi.
Phương Minh vẫn không trả lời, nhưng những người khác lại vì những lời này của Phương Quỳnh mà trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, đã đưa quà đến trên bàn rồi còn cần xác định hay không xác định gì nữa sao?
Chẳng lẽ là lễ vật này quá trân quý nên thân làm mẹ vợ, bà ấy có chút đau lòng không bỏ được?
Không ít người ở đây đều nhìn ra, phần lễ vật này là lâm thời chuẩn bị, như vậy cũng có khả năng rất lớn là do Phương Quỳnh nhìn thấy món quà này quá trân quý, cho nên muốn con rể tương lai nhà mình thu hồi món quà này lại.
Nghĩ tới đây Lương Chính Kiều càng thêm mất hứng, lễ vật có trân quý hơn nữa, thế nhưng với tư cách là ông nội như ông cụ chẳng lẽ không xứng nhận món quà quý giá một chút sao?
Hơn nữa, cho dù hiện tại bản thân mình nhận món quà này thật thì tới ngày Tử Du kết hôn, nhất định ông cụ sẽ chuẩn bị món quà cưới tương xứng, hơn nữa còn là món quà chỉ có giá trị cao hơn chớ không thấp hơn, mà nếu như cuối cùng Tử Du không ở cùng một chỗ với thằng nhóc này, như vậy bản thân mình trả lại món quà này cho cậu là được.
"Cô em chồng, em nói vậy là sao? Nếu Phương Minh đã lấy ra thì hiển nhiên đây là quà cậu ấy muốn tặng cha rồi."
Mợ Diệp Tử Du là người đầu tiên mở miệng, trong lòng bà ta, dù sao thì Phương Quỳnh cũng là một người phụ nữ đã được gả ra ngoài, tương lai nhất định nhà họ Lương sẽ thuộc về chồng mình, như vậy không phải cuối cùng đồ của ông cụ cũng sẽ để lại cho nhà bà ta hay sao? Đương nhiên món quà càng trân quý lại càng tốt.
"Đúng vậy, dì Hai cứ để mọi người nhìn xem rốt cuộc là thứ tốt gì."
Mấy thân thích khác của nhà họ Lương cũng theo chân mở miệng, Phương Quỳnh lại không để ý chút nào, chờ đợi câu trả lời của Phương Minh, chẳng qua Phương Quỳnh có thể không để ý tới những người khác, nhưng không thể không để ý tới cha của mình.
Lương Chính Kiều vốn mất hứng, mà thái độ của con gái mình lại càng khiến ông cụ nổi giận, nói: "Bất kể là thứ tốt gì cha cũng sẽ không nhận, lão già này cũng không phải người chưa từng nhìn thấy bộ mặt thành phố."
Nghe thấy những lời cha mình nói, Phương Quỳnh lại không biết nên nói gì tiếp, chỉ đành mở chiếc hộp kia ra, mà khi đồ vật bên trong hộp hoàn toàn hiện ra ở trong mắt của tất cả mọi người, vẻ mặt đám người ở đây đều giống Phương Minh lúc trước như đúc.
Hoàn toàn yên tĩnh!
Một lúc sau, mới bộc phát ra một tiếng rít gầm già nua: "Thằng nhãi ranh ngươi dám!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận