Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 697: Còn nhớ thương người phụ nữ của tôi

Chương 697: Còn nhớ thương người phụ nữ của tôi
Có một câu nói rất hợp lý như thế này, yêu đương phải lấy lòng bạn thân của bạn gái, kết hôn phải lấy lòng mẹ vợ.
Cho nên nhìn thấy Trần Trạch đi tới, trên mặt Tiêu Cẩn bày ra dáng tươi cười, đang chuẩn bị mở miệng chào hỏi, nhưng còn không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Trần Trạch đã đưa tay đoạt lấy hoa tươi trong tay hắn.
"Vừa lúc hôm nay tôi quên mua hoa cho Diễm Diễm, hay là mượn dùng hoa cậu mua tới... Tạ... Tạ cái gì phật..."
Trần Trạch cái tên bất học vô thuật này, mượn hoa hiến phật cái thành ngữ như vậy mà hắn cũng không nghĩ ra được, nhưng hắn không thèm để ý, sau khi đoạt hoa tươi trong tay Tiêu Cẩn, trực tiếp xoay người một cái đi thẳng về phía xe của mình, lưu lại Tiêu Cẩn mang vẻ mặt tức giận đứng ngây tại chỗ.
Ba giây đồng hồ sau Tiêu Cẩn mới phản ứng được, hắn biết Trần Trạch cố ý, cậu ta làm vậy là muốn phá hư chuyện tốt của hắn, chuyện hắn muốn thổ lộ với Diệp Tử Du.
"Trần Trạch, cậu đứng lại đó cho tôi!"
Nghe được tiếng rống của Tiêu Cẩn, Trần Trạch trực tiếp ném hoa tươi cho Đường Diễm, sau đó xoay người dùng vẻ mặt vô cùng lưu manh nhìn về phía Tiêu Cẩn, ý nói, hoa này tôi đã tặng cho người khác rồi, mày có thể làm gì tao?
Không phải mày muốn theo đuổi Diệp Tử Du ấy ư, Đường Diễm là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Diệp Tử Du, chẳng lẽ mày còn có thể đoạt lại hoa tươi từ trên tay Trương Diễm sao?
"Chủ tịch, chúng ta còn có hoa tươi khác, không cần tính toán cùng cái tên hồ đồ này."
Bên cạnh Tiêu Cẩn có một vị nam sinh nhỏ giọng khuyên một câu, lần này bọn họ thiết kế một màn tỏ tình rất hoàn mỹ rất phong độ, không chỉ có riêng một mình Tiêu Cẩn cầm hoa tươi trên tay, còn có hơn mấy chục bó hoa tươi, dựa theo thiết kế, ngay từ đầu là do những nam sinh kia tặng hoa cho Diệp Tử Du, sau đó Tiêu Cẩn lại cầm bó hoa tươi lớn nhất này đi lên trước.
Bây giờ bị Trần Trạch đoạt đi bó hoa tươi lớn nhất, cùng lắm thì liền đổi bó khác nhỏ một chút là được, không cần bị cái tên càn quấy này làm hỏng tâm tình hiện tại.
"Chờ, đợi lúc sau lại tính khoản nợ này với hắn."
Tiêu Cẩn hít sâu một hơi, ở đây có nhiều học sinh như vậy, nhất định hắn phải giữ vững phong độ.
"Bạn Trương Diễm là bạn cùng phòng của Tử Du, nếu bạn Trương Diễm thích bó hoa này vậy thì tặng cho bạn Trương Diễm, nghĩ đến Tử Du cũng sẽ không tức giận."
Trên mặt Tiêu Cẩn lộ ra vẻ mặt rộng lượng, mà lời của hắn cũng nhận được ánh mắt sùng bái của không ít nữ sinh ở đây, không hổ là Tiêu chủ tịch, chỉ riêng khí độ này không phải người bình thường có thể so sánh.
"Nha, như vậy còn không tức giận, thật đúng là đủ dối trá."
Thấy Tiêu Cẩn lại khôi phục phong độ nhanh nhẹn, Trần Trạch bĩu môi, mà Đường Diễm đang đứng bên cạnh lại nhíu mày một cái, đầu óc tên này nhà mình vốn thẳng như vậy, bao nhiêu lâu nay vẫn không chuyển biến, chưa từng nghe hiểu hàm nghĩa ẩn trong lời nói của Tiêu Cẩn.
Trong lời nói của Tiêu Cẩn có ẩn ý là, Tử Du sẽ không bởi vì Đường Diễm đoạt hoa của cô ấy mà tức giận, đó chính là nói nhất định Tử Du sẽ thích hoa này đấy, tên Tiêu Cẩn kia thật sự là đang tự thiếp vàng lên mặt mình.
"Mình vẫn nên gọi điện thoại cho Tử Du thì hơn."
Đường Diễm lấy di động ra, cô ấy tin tưởng nhất định Tử Du sẽ không tiếp nhận Tiêu Cẩn, nhưng rốt cục thì Tiêu Cẩn vẫn là chủ tịch hội học sinh, lần này lại dùng thanh thế lớn như vậy, nếu như bị Tử Du cự tuyệt ngay trước mặt, chắc chắn sẽ không buông bỏ mặt mũi được, không chừng đến lúc đó sẽ thẹn quá hoá giận tiến hành trả thù Tử Du.
Không nên xem thường năng lực của một chủ tịch hội học sinh, nếu thật sự muốn trả thù sẽ tạo ra phiền phức cũng là không nhỏ, tỷ như trốn học các loại… Đầu năm nay trong đại học làm gì có học sinh nào không trốn học, chỉ có điều tình huống bình thường trường học cùng giảng viên đều mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi, chỉ cần không phải quá mức, cuối cùng có thể qua môn là được rồi.
Đường Diễm bấm số điện thoại của Diệp Tử Du, mà giờ khắc này Diệp Tử Du đang cùng Phương Minh đi về phía ký túc xá bên này, sau khi nhận được điện thoại của Đường Diễm, trên khuôn mặt cũng có vẻ kinh ngạc, lập tức lại len lén liếc mắt nhìn Phương Minh bên cạnh, bước chân lặng lẽ thả chậm.
"Thế nào, trên mặt anh có nhọ sao?"
Phương Minh buồn cười nhìn Diệp Tử Du, động tác lén lút của Diệp Tử Du vừa rồi cậu nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, hơn nữa mấy lời Đường Diễm mới nói trong điện thoại vừa nãy lấy thị lực của cậu cũng đều nghe không sót chữ nào.
"Hì hì, Phương Minh, em phát hiện anh càng lớn càng đẹp trai."
Vẻ mặt Diệp Tử Du tràn đầy biểu tình lấy lòng, cằm hơi giương lên, cọ lấy cọ để ở trên cánh tay của Phương Minh.
"Ah, đúng không, chính anh cũng cảm thấy như vậy." Diệp Tử Du tung ra viên đạn bọc đường dưới tay Phương Minh, đối với chút tâm tư nhỏ của Diệp Tử Du kia làm sao cậu có thể không rõ.
Ngày hôm nay bản thân mình vừa mới tới tìm cô ấy, kết quả Tiêu Cẩn kia lập tức xuất hiện tỏ tình, hẳn là Diệp Tử Du sợ bản thân mình suy nghĩ nhiều, cho nên muốn lấy lòng bản thân mình thật tốt trước.
Chẳng qua Phương Minh cũng không vì vậy mà tức giận, nhưng nếu có thể nhờ vào đó mà có cơ hội hưởng thụ cảm giác được bạn gái lấy lòng cũng không tồi, tự nhiên mừng rỡ giả bộ hồ đồ.
"Hì hì, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, em gọi điện thoại cho mấy người Đường Diễm."
Diệp Tử Du nghĩ kỹ, ngày hôm nay tạm thời không trở về ký túc xá, đợi ngày mai có thời gian rãnh rỗi lại tìm Tiêu Cẩn nói cho rõ chuyện này, đừng dây dưa bản thân mình như vậy nữa. Một năm qua bản thân mình không mấy để ý tới Tiêu Cẩn, vốn cho rằng đối phương đã bỏ cuộc, không nghĩ tới dĩ nhiên còn không hết hi vọng.
"Cũng tốt, hẳn Đường Diễm cùng Trần Trạch còn đang yêu nhau đúng không, anh cũng gọi điện thoại cho Trần Trạch."
Phương Minh làm bộ lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, vừa rồi cậu cũng nghe được rõ ràng, Trần Trạch đang ở cùng với Đường Diễm, ngay dưới tầng ký túc xá nữ sinh.
Thấy Phương Minh lấy di động ra, Diệp Tử Du thoáng cái liền nóng nảy, vội vã đưa tay qua đoạt mất, nhưng sau khi thấy biểu tình cười như không cười của Phương Minh, rốt cục cũng tỉnh ngộ lại, cáu giận nói: "Phương Minh, có phải anh đã biết hết rồi không?"
"Anh biết hết cái gì?" Phương Minh cười cười hỏi ngược lại.
"Nhất định là anh đã biết, anh cái tên bại hoại này, anh cố ý."
Khuôn mặt Diệp Tử Du nhiễm lên mấy rặng mây đỏ, đều đỏ tới bên tai, thiệt thòi vừa rồi cô ấy còn có chút bận tâm trong lòng, dưới sự xấu hổ Diệp Tử Du không khác gì mấy thiếu nữ đang yêu đương bình thường, nắm tay nhỏ không ngừng đấm lên bả vai Phương Minh.
Sau một trận trêu chọc, cảm giác được ánh mắt khác thường của bạn học xung quanh, Diệp Tử Du càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn Phương Minh, tự mình đi về phía trước.
Vẻ mặt Phương Minh tràn đầy cưng chìu nhìn bóng lưng của Diệp Tử Du, chẳng qua trong mắt lại có thêm một tia lãnh lẽo thoáng qua, Tiêu Cẩn kia còn không hết hi vọng, lại vẫn dám có ý đồ với bạn gái cậu, xem ra hình phạt bản thân mình bày ra cho hắn lần trước còn chưa đủ.
Cửa ký túc xá nữ sinh!
Rốt cục thì bóng dáng Diệp Tử Du cũng xuất hiện, trong nháy mắt khi thấy bóng dáng Diệp Tử Du xuất hiện, tất cả nữ sinh đang đứng ở cửa ký túc xá nữ sinh đột nhiên trở nên yên tĩnh, mà Diệp Tử Du cảm nhận được phần yên tĩnh này, cũng ngẩng đầu lên, khi thấy Tiêu Cẩn cùng một đám nam sinh đứng ở phía trước, nhíu mày lại, bước chân chậm lại.
Tất cả mọi người cảm thấy Diệp Tử Du thả chậm bước chân là muốn cho Tiêu Cẩn thời gian chuẩn bị cất lời, song khi một người thanh niên phía sau Diệp Tử Du đột nhiên đưa tay qua ôm Diệp Tử Du, mà Diệp Tử Du lại cũng không né tránh, ngược lại còn ôm lấy cậu, một màn này khiến cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Răng rắc!
Trái tim của rất nhiều nam sinh vỡ vụn rơi trên mặt đất, mà trong chớp mắt, sắc mặt Tiêu Cẩn cũng trở nên vô cùng khó coi.
Vài giây đồng hồ sau, một tiếng hét lớn đánh thức đám người ở đây.
"Phương Minh!"
Tiếng hô này tự nhiên xuất phát từ Trần Trạch, sau thời gian khiếp sợ ngắn ngủi, Trần Trạch liền lập tức la hoảng lên, hắn không nghĩ tới người đã mất tích xấp xỉ có hơn một năm, vào lúc này Phương Minh lại hiện thân.
"Trách không được sau giờ học Tử Du lại để cho chúng ta về ký túc xá trước."
Trên mặt Đường Diễm cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh, rốt cục cũng hiểu vì sao ngày hôm nay sau khi tan học Tử Du không quay về ký túc xá cùng với các cô ấy, chẳng qua Tử Du cũng thật là, vấn đề này có cái gì hay mà giấu giếm, làm hại vừa rồi cô ấy còn lo lắng một hồi làm sao Tử Du đối mặt tràng diện này.
Nếu Phương Minh đã tới, vậy giao cho Phương Minh xử lý là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận