Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 826: Ép cho hai người trở thành ông ngoại bà ngoại

Chương 826: Ép cho hai người trở thành ông ngoại bà ngoại
Sảnh lớn nhà họ Trương có lư hương, mỗi khi tế bái tổ tiên ngày lễ ngày tết, Trương Diệu Huy đều sẽ tế bái trong nhà, dựa vào điểm này có thể thấy hắn vẫn là một người truyền thống, mà trên ngăn tủ dựa vào tường ở sảnh lớn thì lại có bày một pho tượng Quan Âm Bồ Tát.
Phương Minh để Trương Diệu Huy dâng hương tế bái Quan Âm Bồ Tát trước, đồng thời cũng dạy Trương Diệu Huy nên nói như thế nào.
"Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, đệ tử Trương Diệu Huy, ngày xưa tế bái Bồ Tát, không dám quên hương khói nhang đèn cung phụng, nhưng hôm nay trong nhà nghênh đón tiên gia, cho nên đặc biệt xin Bồ Tát, xin được di chuyển vị trí của Bồ Tát, hi vọng Bồ Tát lượng giải."
Trương Diệu Huy vừa bái vừa khấn với Bồ Tát dựa theo mấy lời mà Phương Minh dạy, đợi khi sau khi khấn xong, lập tức cắm hương vào trong lư hương.
"Phương Minh, mỗi lần muốn dời tượng Bồ Tát nhất định phải làm như vậy sao?" Hàn Kiều Kiều đang đứng bên cạnh có chút tò mò hỏi.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn pho tượng Bồ Tát, cười cười trả lời: "Có một câu là thỉnh Thần dễ tiễn Thần khó, loại tồn tại như Thần Phật này, nếu đã mời về nhà cung phụng, cũng không thể tùy ý vứt bỏ, dù sao thì Bồ Tát cũng có lúc nóng giận đấy."
Nếu muốn giải thích nguyên nhân cụ thể thì có chút phức tạp, Phương Minh cũng không giải thích cặn kẽ, chỉ cần mấy người chú Trương biết điểm này là được, sau này gặp phải những chuyện tương tự không nên đụng chạm mấy kiêng kỵ này là được rồi.
Sau khi lạy xong, Trương Diệu Huy mới thận trọng dời pho tượng Bồ Tát qua vị trí khác, mà ngay sau đó, Phương Minh cũng lấy mấy tờ giấy vàng ra, phía trên có sắc lệnh phong ấn, đặt ở vị trí pho tượng Bồ Tát lúc trước.
"Kính báo tứ phương đại đế, nay đệ tử Trương Diệu Huy nghênh tiên gia nhập đường khẩu, tọa trấn gia môn, hưởng thụ hương khói nhang đèn của nhà họ Trương, phù hộ nhà họ Trương bình an."
Trương Diệu Huy lại bắt đầu tế bái một lần nữa, chẳng qua người mà hắn tế bái lần này lại là vị thỏ tinh kia.
"Anh Minh, cái này không phải tương đương với nhà em có thêm một người nữa sao?"
Trương Tiểu Long luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, dù cho biết tinh quái này vào trong nhà sẽ có lợi với người trong nhà hơn, thế nhưng mỗi khi nghĩ tới trong nhà có nhiều thêm một đôi mắt, lại cảm thấy dường như bí mật trên người bị người ta nhìn thấu hết vậy.
"Không nên hiểu như vậy."
Phương Minh lắc đầu, hắn biết trong lòng Trương Tiểu Long đang suy nghĩ gì, lập tức giải thích nói: "Tuy rằng nhà cậu kết khế ước tinh quái này, tinh quái có trách nhiệm phù hộ nhà cậu bình an, nhưng này không có nghĩa là tính quái kia sẽ luôn ở trong nhà cậu, phần lớn thời gian tinh quái này cũng chỉ lưu lại một hồn niệm ở chỗ này, một khi có chuyện gì xảy ra hắn sẽ cảm ứng được, lúc đó mới sẽ xuất hiện."
Về việc mời tinh quái nhập gia môn, thường thấy nhất chính là đệ tử xuất mã ở phương Bắc, gần như trong nhà đệ tử xuất mã nào cũng có cung phụng một Đường tiên bảo vệ, đương nhiên chủ yếu là lấy mấy loại tinh quái thường gặp như hồ ly, mãng xà… Làm chủ.
Nhưng mặc dù là đệ tử xuất mã, những Đường tiên bảo vệ này cũng không ở mãi trong nhà bọn họ, đối với những con tinh quái này đến nói, vào nhà đệ tử xuất mã này chỉ vì hương khói nhang đèn, mà bọn họ cũng cần phải tu luyện, cho nên nếu như các đệ tử không triệu hoán bọn hắn, phần lớn thời gian bọn hắn sẽ không xuất hiện ở nhà.
Con thỏ tinh mà nhà họ Trương cung phụng này cũng giống như vậy, ở lại nhà họ Trương chỉ là một đạo hồn niệm của con thỏ tinh này, nếu như hồn niệm này cảm ứng được người nhà họ Trương gặp nguy hiểm, tự nhiên sẽ truyền thông tin tới cho bản thể, lúc này bản thể mới sẽ xuất hiện.
Về phần làm sao hồn niệm cảm ứng được nguy hiểm, cái này dính đến một cấp bậc phức tạp hơn nhiều, là có quan hệ cùng khế ước này, mà khế ước này là thứ được thiên đạo công nhận, nếu nhất thiết phải nói cụ thể hơn, ngay cả Phương Minh cũng không biết rõ.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, lúc này đám người Phương Minh mới nhập tọa ăn cơm, sau khi cơm nước xong, Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều ngồi ở nhà họ Trương thêm một hồi, sau đó cũng đứng dậy rời khỏi, Hàn Kiều Kiều còn phải quay về phim trường quay phim.
"Hàn nha đầu, Phương Minh, lần này hai cháu đã biết nhà chú rồi, sau này phải thường đến nhà chú chơi đấy."
"Chú Trương, chú cứ yên tâm, thím nấu ăn ngon như vậy, cho dù chú không nói sau này chúng cháu cũng sẽ lui tới thường, chỉ sợ đến lúc đó chú với thím lại ghét bỏ cháu."
Hàn Kiều Kiều cười duyên đáp ứng, sau đó cùng Phương Minh lên xe, đương nhiên cũng là do Trương Tiểu Long đưa bọn họ quay về đoàn làm phim.
"Kỳ thực em cảm thấy Kiều Kiều cùng Phương Minh rất đẹp dôi, tuy rằng Kiều Kiều không thừa nhận, thế nhưng lúc ăn cơm em có thể phát hiện ra, chắc chắn là Kiều Kiều thích Phương Minh."
Nhìn chiếc xe rời đi, Diệp Tiểu Thiến quay qua nói chuyện với chồng mình.
"Phương Minh có Tử Du rồi, chẳng qua quả thật Hàn nha đầu cũng không tệ, quên đi, chuyện của người trẻ tuổi thì cứ để mấy người trẻ tuổi tự mình giải quyết, chẳng qua nói không chừng Tử Du cùng Hàn nha đầu đều bị Phương Minh bắt lại cũng nên."
"Hừ, có phải đám đàn ông các anh đều có suy nghĩ như vậy không?” Diệp Tiểu Thiến tức giận trắng mắt trừng ông xã nhà mình, nói: "Anh cũng không suy nghĩ một chút xem bây giờ là xã hội gì, làm sao có thể tồn tại loại tình huống này."
"Cái này có gì lạ, trong số mấy người bạn làm ăn của anh, có không ít người đã có vợ ở nhà, thế nhưng còn có vợ hai vợ ba ở bên ngoài, hơn nữa ngay cả bà xã trong nhà cũng biết rõ. Lại nói Phương Minh cũng đâu phải người thường, anh cảm thấy quy tắc thế tục bình thường không có tác dụng đối với cậu ấy."
Diệp Tiểu Thiến trầm mặc, bởi vì bà ấy biết ông xã mình nói đúng, xã hội này đã có chút dị dạng, đây là một thời đại cười người nghèo mà không cười kỹ nữ.
...
"Anh Minh, chị Hàn, vậy em đi trước, đợi khi tới Ma Đô em sẽ liên lạc lại với anh Minh."
"Đi thôi."
Phương Minh phất phất tay, Trương Tiểu Long liền lái xe cùng Tào Hà rời khỏi Nhạc Dương Lâu, mà Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều cũng đi vào đoàn làm phim.
"Tôi muốn đi quay phim, hôm nay cậu sẽ trở về Ma Đô luôn sao?"
"Ừm, một hồi nữa sẽ trở về."
Phương Minh không có ý định tiếp tục ở lại Nhạc Dương, Hàn Kiều Kiều gật đầu không nói gì thêm, khi hai người đi vào đoàn làm phim, Chu Duẫn Văn đang nghênh ngang “quyết liệt” cùng một nữ minh tinh ngay trên ghế dựa.
"Bạn của cậu đều là loại tính tình này sao?"
Hàn Kiều Kiều có dụng ý riêng đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh, Phương Minh cũng không biết rõ nên giải thích như thế nào, Hàn Kiều Kiều biết bản thân mình không có nhiều bạn bè, Hoa Minh Minh xem như là một trong số đó, nhưng Hoa Minh Minh cũng là một con quỷ háo sắc.
"Có thể là do nhịn đã lâu đi."
Cuối cùng, Phương Minh chỉ có thể giải thích một câu như vậy, chẳng qua sau khi Hàn Kiều Kiều nghe được lời của cậu, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ dụ hoặc, nhìn chằm chằm vào Phương Minh, nhìn chằm chằm mãi tới lúc trong lòng Phương Minh có chút sợ hãi.
"Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì, trên mặt tôi có nhọ sao?"
"Chỉ là tôi hơi hiếu kỳ, cậu nói người ta nhịn đã lâu, lẽ nào chính bản thân cậu cũng là nhịn lâu không chịu nổi sao?"
Ách...
Đối mặt với nữ lưu manh Hàn Kiều Kiều này, Phương Minh vẫn quyết định giữ yên lặng.
"Người trẻ tuổi phải được “phóng thích” một cách thích hợp, bằng không rất dễ nín nhịn tới bệnh, phải nhớ kỹ đấy."
Trên mặt Hàn Kiều Kiều tràn đầy biểu tình thành thật vỗ vỗ bả vai Phương Minh, thành khẩn thấm thía nói xong, sau đó mới xoay người rời đi, lưu lại Phương Minh nhìn bóng lưng quyến rũ của Hàn Kiều Kiều, ngổn ngang trong gió.
Hàn Kiều Kiều bắt đầu quay phim, Phương Minh quay qua vẫy vẫy tay với Chu Duẫn Văn, mặc kệ oán niệm trong lòng Chu Duẫn Văn lúc này, trực tiếp dẫn hắn đi.
"Phương Minh, tôi muốn di động, còn có Wechat gì gì kia, đúng rồi, người phụ nữ kia còn nói số điện thoại di động gì gì đó..."
Bị Phương Minh lôi đi, Chu Duẫn Văn quay qua đòi Phương Minh một đống đồ, mấy thứ này đều là những thứ hắn nghe được trong miệng cô gái kia ban nãy đấy, Chu Duẫn Văn rất thông minh, dưới tình huống không bại lộ thân phận của bản thân vẫn có thể moi ra rất nhiều chuyện.
"Mấy thứ này tôi đều sẽ chuẩn bị tốt cho anh, đến lúc đó tôi sẽ để người khác dạy anh một số kiến thức căn bản."
Phương Minh đã nghĩ kỹ, chứ giao Chu Duẫn Văn cho Đại Trụ dạy bảo, không cầu khác, chí ít trong thời gian ngắn, phải để Chu Duẫn Văn có hiểu biết không kém một học sinh tiểu học mới được.
Từ Nhạc Dương đến Ma Đô, Phương Minh lựa chọn đi tàu siêu tốc, vốn Chu Duẫn Văn là người không có hộ khẩu, chẳng qua dưới sự trợ giúp của bộ môn A, rất nhanh giấy chứng nhận thân phận của Chu Duẫn Văn đã được làm xong.
"Chu Văn, đây chính là tên mới của tôi, hẳn thứ này chính là lệnh bài nhỉ?"
Chu Duẫn Văn nhìn CMND của mình, hắn đã biết đây chính là giấy chứng minh thân phận của một người, cũng giống với lệnh bài thời Minh triều, bên trong có tin tức về thân phận của mỗi người, không có lệnh bài thì không thể ra khỏi cửa.
"Cũng tương đối giống nhau."
Phương Minh cũng không nói rõ về sự khác nhau giữa chứng minh nhân dân cùng thẻ bài cho Chu Duẫn Văn, mấy thứ này hay là chờ sau này Đại Trụ giải thích cho hắn đi.
Trong khi Phương Minh cùng Chu Duẫn Văn lên xe lửa về Ma Đô, trong một cư xá tọa lạc ở vị trí trung tâm thành phố Nhạc Dương, Trương Tiểu Long mang theo một hộp quà xuống xe, đi theo sau lưng Tào Hà, chỉ là vẻ mặt của cả hai người đều có chút thấp thỏm.
Có lẽ gia đình Tào Hà không có tiền như nhà Trương Tiểu Long, nhưng cha mẹ Tào Hà đều là công chức nhà nước, cha Tào càng là lĩnh đạo của một đơn vị, hơn nữa phần lớn người nhà họ Tào đều làm việc nhà nước, cho nên cha mẹ Tào Hà cũng không phải đặc biệt thoả mãn với Trương Tiểu Long, vẫn luôn hi vọng cuối cùng con gái mình sẽ chọn một nhân viên công vụ.
Trong lòng mấy người thế hệ trước này, nhân viên công vụ vẫn là ổn thỏa nhất đấy, ra ngoài làm ăn, vận khí tốt thì còn có thể, nếu như vận khí không tốt, không biết chừng ngày nào đó sẽ phá sản.
"Dù sao thì hai chúng ta cũng đã ở cùng một chỗ, cho dù cha mẹ em có không đồng ý cũng vô dụng."
Tào Hà nói vậy là để cổ vũ cho bạn trai mình, Trương Tiểu Long cười khổ không nói gì thêm, chẳng qua có một câu Tào Hà không nói sai, dù sao thì tôi cũng đã ở chung với con gái hai người, nếu như hai người còn không đáp ứng, vậy để tôi cưỡng ép cho hai người lên chức ông ngoại bà ngoại trước.
Khu dân cư này không phải quá xa hoa, nhưng vị trí rất tốt, tuy rằng đã được xây dựng nhiều năm, nhưng đây là khu nhà đơn vị phân phối cho nhân viên công vụ lúc đầu, cho nên người có thể ở nơi này, đều là nhân vật có máu mặt trong giới nhân viên công vụ.
"Mẹ, con và Tiểu Long đã về rồi."
Tào Hà mở cửa nhà mình ra, trên mặt Trương Tiểu Long vội vã lộ ra dáng tươi cười, tay xách hộp quà, chẳng qua mấy người trong phòng khách lại không quá nhiệt tình đáp lại, một lúc sau mẹ Tào Hà mới không mặn không lạt nói một câu, "Vào đi."
"Mẹ, Tiểu Long cố ý mua rất nhiều quà, không phải là cha thích đọc báo sao, Tiểu Long đã mua một cặp kính tặng cho cha này, ngoài ra còn có mấy loại thuốc nước mà mẹ thích nữa."
Tào Hà không đành lòng thấy bạn trai mình bị xem nhẹ, chẳng qua ngay khi cô ấy vừa tới trước cửa phòng khách, thấy người ngồi trong phòng khách kia, khuôn mặt cũng lạnh xuống.
"Anh tới nhà của tôi làm gì?"
Tào Hà nhìn người thanh niên đeo kính đang ngồi trên sô pha, tức giận hỏi.
"Hà Hà, con nói gì vậy, A Huy đến nhà của chúng ta chơi thì cậu ấy chính là khách của nhà ta, đây là thái độ con nên có khi đối xử với khách sao? Người không biết còn tưởng rằng cha không dạy con từ nhỏ."
Cha Tào nghe được giọng điệu của con gái mình, cũng trầm mặt quát lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận