Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 484: Bị vứt bỏ

Chương 484: Bị vứt bỏ
Bern rất tinh ranh, trực tiếp nói ra sự thật, thậm chí tới lúc này cũng không quan tâm Mã Long nữa, đẩy Mã Long ra trước làm bia chắn.
"Cái này không phải do Mã Long nói với tôi anh Tần có thể là bỏ trốn khỏi Trung Quốc sang đây sao, vậy nên tôi cũng không rõ lắm."
Bern vừa nói ra những lời này, sắc mặt Mã Long liền tái nhợt, đầy vẻ hoảng hốt lo sợ. Hai anh em Vương Minh nghe Bern nói thì quay qua nhìn chằm chằm Mã Long.
Về khả năng của Tần tiên sinh, hai anh em Vương Minh có nghe ba kể một tí, cũng biết ba mình tham gia tuyển cử, hơn nữa đến bây giờ kết quả được như ý muốn, đều cũng nhờ sự hỗ trợ của anh Tần.
Ba họ đã dặn, Tần tiên sinh là một cao nhân chân chính. Cao nhân như vậy nhà họ Vương họ phải đối đã như khách quý, không được phép có bất kỳ sự khinh thường ngạo mạn nào.
Hai anh em Vương Minh nhìn về phía Mã Long ánh mắt như phóng dao, ngay cả ý nghĩ muốn róc tim Mã Long cũng có. Khách quý nhà họ Vương họ mà Mã Long lại dám chế nhạo?
Nhà họ Mã, có thể có được cơ đồ như hiện tại không phải nhờ nhà họ Vương họ sao? Tách khỏi nhà họ Vương họ, nhà họ Mã chẳng là gì cả.
"Vương đại thiếu, tôi… tôi không biết chuyện này."
Mã Long gần như sắp khóc. Lúc này anh ta đã không còn nghĩ đến chuyện của Quế Luân, so với tương lai gia tộc, một cô gái căn bản chẳng đáng là gì cả.
Nếu gia tộc sụp đổ, những ngày tháng hạnh phúc là cậu hai nhà họ Mã cũng đi tong. Nhưng nếu nhà họ Mã vẫn còn, cho dù không chiếm được Quế Luân thì vẫn có thể có được Trương Luân, Lý Luân.
Gia tộc, mới là tất cả của anh ta, là sự đảm bảo cho cuộc sống xa hoa hiện tại của anh ta.
Ngoài ra cho dù nhà họ Vương không vì vậy mà xuống tay với nhà họ Mã họ, nhưng cũng sẽ không thiếu lời cảnh cáo. Trong lòng Mã Long biết, đến lúc đó gia tộc vì để dập tắt cơn lửa giận của nhà họ Vương, cũng sẽ quyết định hy sinh một mình anh ta, đến lúc đó anh ta sẽ bị gia tộc vứt bỏ.
"Đủ rồi!"
Vương Minh lớn tiếng quát: "Cho dù anh Tần không có liên quan đến nhà họ Vương tôi, nhưng đều là người Hoa thì phải nên giúp đỡ lẫn nhau. Anh thì ngược lại, còn âm thầm ngáng chân. Người có tính cách như anh nếu ngày sau lèo lái nhà họ Mã, có lẽ nhà họ Vương tôi thật sự không dám hợp tác cùng nhà họ Mã các anh. Việc này tôi sẽ báo lại với ba tôi."
Đối với Vương Minh, Mã Long nhất định sẽ bị vứt bỏ. Giữa nhà họ Mã và anh Tần bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng anh biết rõ, hơn nữa anh cũng biết ba anh chắc chắn sẽ ủng hộ hành động của mình.
“Vương đại thiếu, tôi… Vương nhị thiếu anh nói giúp tôi với."
Vương Bằng lạnh lùng nhìn Mã Long. Trước đây quan hệ của anh và Mã Long xem như không tệ. Nếu người Mã Long đắc tội là người khác, anh có lẽ sẽ nói giúp mấy câu. Nhưng đây là Tần tiên sinh, là người ba anh đã dặn không được phép có bất kỳ sơ suất hay đắc tội. Giúp Mã Long chính là nghịch lại ba mình, hậu quả này anh không gánh nổi.
"Được rồi, đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa."
Vương Minh trừng mắt nhìn Mã Long một cái, vừa chuyển qua nhìn Phương Minh liền nở nụ cười: "Anh Tần, chúng ta đi qua kia đi."
"Được."
Phương Minh gật đầu đồng ý. Nếu Vương Hâm biết cậu đến đây, đã vậy còn cố ý cho người tìm cậu, vậy cậu cũng phải nể mặt người ta một chút.
Phương Minh theo hai anh em Vương Minh rời đi. Mặt Mã Long xám như tro đứng chết trân tại chỗ. Bern nhìn Mã Long, vỗ vỗ vai anh ta: "Không cần phải ủ rũ vậy đâu. Lát nữa tôi sẽ qua đó, nói giúp anh vài câu, sẽ không vấn đề gì đâu."
Nghe Bern nói thế, Mã Long vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nếu Bern hứa sẽ thay anh ta nói giúp, vậy Vương Minh không chừng sẽ nể mặt Bern, anh ta có thể thoát được một kiếp rồi.
"Cám ơn, Bern, thật sự cám ơn anh, lần này anh nhất định phải giúp tôi."

Không nói chuyện Mã Long cảm ơn rối rít Bern nữa. Phía bên kia, Quế Luân đi bên cạnh Phương Minh lúc này đang cười chào hỏi Vương Minh: "Vương đại thiếu hiện nay là một người có tiếng trong thành phố đấy, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tôi nhớ đã từng gặp Vương đại thiếu vào một năm trước."
"Không dám, ở trước mặt Tần tiên sinh, sao tôi được xem là tuổi trẻ đầy hứa hẹn được."
Bởi vì vẫn chưa biết rõ mối quan hệ giữa Quế Luân và Phương Minh, Vương Minh rất khách sáo với Quế Luân, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Đối với người có địa vị cao, họ đã nghe quen những lời tâng bốc và nịnh nọt của người khác, đã sớm miễn dịch. It nhất hiện tại Vương Minh nghe người khác tán dương mình đã có thể bình tĩnh như nước.
Vậy nên bây giờ rất nhiều thời điểm nịnh nọt hay tâng bốc đã đổi cách thức, chuyển sang khen người thân của người địa vị cao, làm người thân của những người này hưởng thụ được sự sung sướng khi được nịnh nọt. Điều này so với nịnh nọt người địa vị cao còn hiệu quả hơn nhiều.
Đường vòng cứu quốc thì đi đường phu nhân. Dù sao trên đời này không có ngọn gió nào lợi hại hơn gió bên gối (1) đâu.
(1): Gió bên gối: lời thì thầm trên giường của vợ.
Bởi vì cho rằng Quế Luân chắc là bạn gái Phương Minh, cho nên Vương Minh vô cùng khiêm tốn, điều này khiến trong lòng Quế Luân vô cùng thỏa mãn. Chuyện là một năm trước cô ta trong một hoạt động đã từng gặp Vương Minh. Đối phương rất lạnh lùng, sau đó cô ta chủ động tiến lên chào hỏi, đối phương cũng rất xa cách, chưa nói được mấy câu đã bỏ đi.
Hơn nữa Quế Luân biết, Vương Minh chắc chắn không muốn nhắc lại chuyện này. Tất nhiên lúc này cô ta cũng sẽ không nói ra chuyện này, bởi vì mục tiêu của cô ta đã chuyển sang Phương Minh.
Hai anh em Vương Minh và Vương Bằng dẫn Phương Minh đi về phía biệt thự. Dọc đường đi không ít người đều chào hỏi hai anh em Vương Minh và Vương Bằng, cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn Phương Minh và Quế Luân.
Cũng giống như người Trung Quốc nhìn người phương Tây, rất dễ sinh ra chứng mù mặt. Người phương Tây nhìn người phương Đông cũng vậy, đều cảm thấy người phương Đông ai cũng giống ai.
So với sự náo nhiệt ở hoa viên bên ngoài biệt thự, giờ phút này bên trong biệt thự rất vắng lặng. Bởi vì vũ hội còn chưa chính thức bắt đầu, lúc này có thể vào biệt thự đều là tai to mặt lớn của thành phố Sheffield.
"Anh Tần, mời, ba tôi đang ở bên trong."
Đến cổng đại sảnh, Vương Minh làm động tác mời với Phương Minh.
Trong đại sảnh, tổng cộng có khoảng bảy, tám người. Vương Hâm rõ ràng là nhân vật chính, được vây quanh như trăng giữa bầy sao. Nhưng ngay khi Phương Minh bước vào đại sảnh, Vương Hâm vừa phát hiện ra Phương Minh, không hề do dự liền đứng dậy khỏi sô pha, trên mặt mang nụ cười niềm nở đi ra chào đón Phương Minh.
"Tần tiên sinh, biết anh đến vũ hội nên tôi đã cho người tìm anh, không quấy rầy anh chứ?"
Vương Hâm là nhân vật chính, mỗi hành động cử chỉ của ông tự nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý. Vậy nên khi nhìn thấy Vương Hâm đứng lên đi ra cửa, những người này đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá Phương Minh.
"Ai vậy?"
"Nhìn lạ quá, hình như không phải người thành phố này."
"Gương mặt giống người phương Đông, chẳng lẽ là đồng bào người Hoa của Vương Hâm?"
Nhóm ông lớn thì thầm thảo luận, còn Phương Minh thì cười bắt tay với Vương Hâm. Khi thấy ánh mắt Vương Hâm nhìn về phía Quế Luân, cậu giải thích nói: "Đây là cô Quế Luân. Khi tôi mới đến thành phố Sheffield đã nhờ cô Quế hỗ trợ tìm phòng giúp tôi. Lần này tôi đến đây cũng là nhờ thư mời của cô Quế."
Phương Minh biết ý đồ của Quế Luân. Cậu không ngại để Quế Luân mượn mình để kết giao và phát triển mối quan hệ với người tầng trên. Nhưng còn đối với Vương Hâm, cậu vẫn phải nói rõ ràng.
Nghe Phương Minh nói vậy, trong lòng Vương Hâm đã hiểu. Lấy trí thông minh của ông tất nhiên đã nhìn ra, Quế Luân chắc hẳn có suy tính với Tần tiên sinh. Nhưng nhìn thái độ của Tần tiên sinh, chính là xem Quế Luân chỉ là bạn bè bình thường.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Vương Hâm đã biết nên dùng thái độ gì đối với Quế Luân.
"Cô Quế trông thật xinh đẹp. Minh Nhi, dẫn cô Quế ra ngoài dạo chơi đi. Đây chỉ toàn mấy người già, có lẽ cô Quế sẽ không thấy thoải mái đâu."
Trong đại sảnh đều là những người tai to mặt lớn chỉ cần dậm chân một cái đã khiến thành phố Sheffield rung chuyển, cho dù là Vương Hâm cũng không thể cho người vào tùy tiện được.
Trong lòng Quế Luân không hề muốn ra ngoài. Trong đại sảnh mới là những ông lớn chân chính, nếu có thể kết giao với một người, cho dù chỉ cần để họ nhớ mặt là đã trợ giúp rất lớn cho sự phát triển sau này của cô ta rồi. Nhưng cô ta cũng biết, nếu Vương Hâm đã nói vậy, nghĩa là cô ta không thể có cơ hội bước chân vào đại sảnh này.
“Nào nào nào, tôi giới thiệu với mọi người một chút. Đây là bạn tốt của tôi, Tần Minh Tần tiên sinh, là một người bạn cực kỳ tốt. Đồng thời Tần tiên sinh cũng là khách quý của nhà họ Vương tôi."
Vương Hâm kéo Phương Minh đi đến trung tâm đại sảnh, nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của mọi người liền mở miệng giới thiệu Phương Minh.
Đương nhiên, Vương Hâm cũng không nói ra tài năng của Phương Minh. Đối với ông, tài năng của Phương Minh càng ít người biết càng tốt.
"Tần tiên sinh chào anh, tôi là Mercy của gia tộc Corgi."
Một ông già hơn sáu mươi tuổi tóc bạc trắng thong thả tiến lên trước. Đây là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Corgi, cũng là người tổ chức vũ hội lần này.
"Ông Mercy, chào ông."
Phương Minh cũng cười đáp lễ. Vương Minh lúc này ghé sát vào tai ba mình nói vài câu. Ánh mắt Vương Hâm lưu chuyển, trong mắt như bừng tỉnh, bởi vì rốt cục ông đã biết mục đích Phương Minh đến đây.
Vương Hâm thấy, một cao nhân như Phương Minh chắc không phải là người màng danh lợi, theo lý mà nói sẽ không tham gia những vũ hội thế này. Vì vậy nên lúc ông thấy xe mình xuất hiện ở bãi đỗ xe, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Bây giờ nghe con trai kể lại, ông cuối cùng đã hiểu.
Vương Hâm nghĩ, nếu ông đã biết mục đích Tần tiên sinh đến đây, vậy tất nhiên sẽ xuất lực ra giúp. Nghĩ thế ông bèn cười hướng Mercy mở miệng.
Nhờ hai anh em Vương Minh đến nói chuyện mà bầu không khí ở đó cũng trở nên khác lạ.
"Ha ha, hóa ra anh Tần và nhà họ Vương có quan hệ sâu sắc như vậy. Anh Tần sao anh không nói sớm?"
Bern nói cho cùng vẫn là con cháu đại gia tộc, rất nhanh đã biết nên làm thế nào, trên mặt liền nở nụ cười, thái độ lập tức thay đổi.
"Bern, anh và anh Tần…?"
Hai anh em Vương Minh cũng không phải kẻ ngốc. Vừa rồi lúc mới đến hai anh em họ đã nhận ra không khí ở đây có chút bất thường, vậy nên những lời vừa nói khi nãy cũng là có ý nói cho Bern nghe.
"Minh, vừa nãy anh Tần muốn vào thư viện sách của nhà tôi tìm sách. Bởi vì quy định gia tộc nên tôi đã từ chối. Nhưng nếu biết anh Tần và nhà họ Vương các anh có quen biết với nhau, tôi tất nhiên sẽ đồng ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận