Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 537: Đến cùng người nào cần quyên tiền (2)

Chương 537: Đến cùng người nào cần quyên tiền (2)
"Lúc đó đập chứa nước khô cạn, cho nên trong thôn cho Tần Dương nhận thầu với giá cả tương đối thấp, về sau lại không biết vì sao, đập chứa nước lại đầy nước, bởi vì hiểu được hoàn cảnh của Tần Dương, dựa vào Thôn ủy chúng ta thay Tần Dương đến hợp tác xã vay một khoản nuôi trồng của quỹ tín dụng, còn số tiền ban đầu lúc mới nhận thầu đập chứa nước là tiền thưởng của Tần Tuyết khi đi học."
Nhiều ngày như vậy trôi qua, Lí Nam cũng hiểu khoản tiền trước kia của Tần Dương là từ đâu tới nên nói rất rõ ràng cho ký giả, bọn họ không có bán tài sản trong thôn, thứ nhì là thôn xóm bọn họ còn ra lực trợ giúp Tần Dương vay tiền tại ngân hàng.
"Dùng việc học của chính mình giúp đỡ anh trai nhận thầu đập chứa nước, cải biến điều kiện gia đình, đây là một tư liệu sống tuyệt vời, có thể dùng để công kích bầu không khí bất lương trong xã hội hiện tại. Cái gì mà thay vì đi học hãy lấy chồng sinh con."
Ánh mắt nam ký giả sáng lên, đây là một tư liệu sống rất tốt, cũng là thứ mà những người lãnh đạo muốn thấy.
Đến khi hai vị ký giả chụp hết ảnh xong, Lí Nam mới đưa mọi người lên núi, mà dọc theo con đường này năng động nhất không thể nghi ngờ là ba cô bạn cùng phòng của Tần Tuyết, ba người này đều là Đại tiểu thư trong thành phố, đối với các cô ấy mà nói, dã ngoại là thứ mà các cô thích nhất.
"Tiểu Tuyết, môi trường nơi đây thật tốt."
"Oa, đây là chim gì, đẹp mắt như vậy, cho tới bây giờ mình chưa thấy qua."
Mấy con chim màu sắc sặc sỡ từ không trung bay qua, khiến mấy vị tiểu cô nương kinh hô, ở trong thành phố các cô làm sao thấy qua nhiều chim như vậy, chủ yếu là thấy vài con chim sẻ và chim én, hơn nữa những năm gần đây, chim én cũng càng ngày càng ít.
Những thứ này đối với lũ trẻ nhà quê mà nói là chuyện rất bình thường, nhưng đối với rất nhiều lũ trẻ trong thành phố mà nói cực kỳ có cảm giác mới mẻ, cho nên dọc theo đường đi, ba cô gái hầu như nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Sau nửa giờ, đoàn người rốt cục cũng đi đến đỉnh núi, Lí Nam chỉ vào chỗ đập chứa nước phía trước sườn núi nói rằng: "Chính là đó."
Khoảng cách xa như vậy, mọi người không thể nhìn thấy hình bóng Phương Minh, thế nhưng có thể thấy đập chứa nước to lớn còn có gợn nước màu xanh lục, ở nơi này trời xanh mây trắng hồ nước lại trong xanh, cả người đều vui vẻ thoải mái.
"Đây là một địa phương tốt, thôn trưởng, mọi người chỉ không có nghĩ qua sẽ làm du lịch miệt vườn sao, nhất định sẽ có rất nhiều người đến đây du ngoạn."
Nam ký giả có chút hết ý nhìn về phía Lí Nam, phải biết rằng đầu năm nay du lịch miệt vườn rất thịnh hành, có nhiều chỗ thậm chí chỉ có một cái hồ nước, trồng mấy cây liễu, sau đó nuôi mấy con gà áp, cũng có thể hấp dẫn rất nhiều du khách trong thành phố đến câu cá.
Nhưng mấy cái hồ nước đó làm sao có thể so sánh với đập nước trước mặt, nếu như nơi đây làm khu du lịch miệt vườn người tới nhất định là nối liền không dứt.
"Đồng chí ký giả, không phải đã nói rồi sao, đập nước này ở mấy tháng trước vẫn còn khô khốc, một chút nước cũng không có. "
Nghe Lí Nam trả lời, biểu tình của tất cả mọi người kể cả Nhan Khanh đều trở nên có chút quái dị, một cái đập chứa nước rộng lớn như vậy mấy tháng trước còn khô cạn bây giờ lại đầy ắp nước, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi, không thể không khiến bọn họ có chút hoài nghi.
"Cái này tôi thật là không có lừa các ngươi, người trong thôn đều biết, mọi người tùy tiện hỏi một người là biết thôi, mà ban đầu đập chứa nước khô cạn, chuyên gia cục thủy lợi trong huyện và thành phố cũng đều qua đây nghiên cứu tham thảo, còn hiện tại tại sao lại đột nhiên có nước, tôi cũng không biết. "
Lí Nam vuốt hai tay, Nhan Khanh vào lúc này cũng là lên tiếng, "Đập chứa nước thế nào cùng chúng ta không có quan hệ, chúng ta lúc này đây tới là phỏng vấn anh trai Tần Tuyết, đi xuống trước đi."
Nhan Khanh là trung tâm của đoàn người này, lời của cô không có ai phản bác, lập tức đoàn người lại hướng phía sườn núi đi tới, chỉ là khi bọn họ mới vừa đi tới đập chứa nước vị nữ ký giả kia nhịn không được hít một hơi.
"Thơm quá a, mùi gì vậy nhỉ, tôi hình như là ngửi thấy được mùi vị tôm hùm."
"Tôi cũng ngửi thấy được, bất quá ngoại trừ tôm hùm, còn có một mùi vị khác, thật là thơm quá, làm cho ta cảm thấy đói bụng rồi."
Một cô giáo sờ sờ bụng của mình, "Chẳng lẽ là bởi vì vừa mới leo núi? "
"Hẳn là là anh trai của em đang làm đồ ăn."
Tần Tuyết nghe anh trai của mình nói hôm nay ở lại đập chứa nước nấu một bữa cơm cho thầy cô mình, cho nên nhất định là anh trai của cô ở nấu cơm nấu ăn.
"Anh"
Tần Tuyết chạy vội về phía nhà tranh ở đầu bên kia của đập chứa nước còn nhóm Nhan Khanh thấy thế cũng đi theo.
"Tiểu Tuyết của chúng ta về rồi."
Một tiếng cười sang sãng từ phía sau nhà truyền đến, sau đó, Nhan Khanh nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi tướng mạo thanh tú từ phía sau nhà đi ra, trong tay còn cầm một chuỗi cá nướng.
"Anh đây là chủ nhiệm lớp của em thầy Tưởng, vị này chính là cô giáo môn văn của em, hai anh chị này là ký giả tòa soạn..."
Tần Tuyết rất hiểu chuyện, đám người Nhan Khanh vừa qua đây, lập tức hướng phía Phương Minh giới thiệu.
"Hoan nghênh, hoan nghênh các vị lãnh đạo còn có thầy cô giáo đến nhà của tôi để phỏng vấn, đã sớm nghe Tiểu Tuyết nói... "
Phương Minh mỉm cười chào hỏi, mà vị nam ký giả kia khi thấy hắn vừa xuất hiện, cameras trong tay cũng đã nhắm ngay hắn.
Chỉ là không có đợi Phương Minh nói xong, Tần Tuyết và bạn cùng phòng là Dao Dao cùng hô lên.
"Oa, con rùa lớn quá. "
Thì ra, trong lòng ba cô gái hiếu kỳ, đã sớm chạy tới phía sau nhà tranh, mà tiếng kinh hô của Dao Dao cũng khiến những người khác chú ý, tất cả mọi người đi ra phía sau nhà.
Vừa nhìn, camera trong tay người nam ký giả suýt chút nữa rớt xuống, cuối cùng vội vã tắt màn ảnh, mà cử động của những người khác cũng không khá hơn chút nào, Nhan Khanh thậm chí còn vò hai mắt của mình, có chút không dám tin những gì mình đã thấy.
"Thật là ngại quá, ở nông thôn không so được trong thành phố, không có gì tốt chiêu đãi mọi người, chỉ có thể lấy cây nhà lá vườn thôi... "
Nghe Phương Minh nói, khóe miệng Nhan Khanh co giật, những người khác cũng ngửa đầu nhìn trời, cái này còn kêu không có gì tốt để chiêu đãi, vậy cơm mà bọn họ ăn trước kia đều là cơm của ăn mày sao?
Nhan Khanh liếc nhìn nhóm Dao Dao đang nhìn chằm chằm vào "Con rùa" to lớn kia, cô đương nhiên biết đây không phải là con rùa, đây là con ba ba, hơn nữa còn là ba ba hoang dã.
"Tần tiên sinh, những nguyên liệu nấu ăn này là anh chuẩn bị từ sớm sao ?" Nhan Khanh hy vọng có thể giữ lại một chút mặt mũi cho đám người thành phố các cô .
"Uhm, đã bắt đầu chuẩn bị rất sớm, sáng sớm mới vừa tỉnh ngủ cơ, đặc biệt là con này, lãng phí của tôi hơn một giờ, nếu không ước đoán hiện tại cũng làm xong rồi, các thầy cô có thể trực tiếp bắt đầu ăn. "
Phương Minh chỉ ray vào con ba ba nặng chắc cũng phải hai cân, vì bắt con ba ba này, hắn ước chừng hao phí một giờ.
Nghe Phương Minh trả lời nữa câu đầu, biểu hiện trên mặt Nhan Khanh còn khá một chút, thế nhưng sau khi nghe xong, cả khuôn mặt đơ như tượng sáp, hắn hiện tại thầm nghĩ, bởi vì ... mọi thứ đều không giống như cô dự đoán.
Nam ký giả không chụp ảnh nổi nữa, bọn họ là tới phỏng vấn quay chụp cuộc sống cực khổ của hai anh em nhưng trước mắt thấy là cái gì?
Con ba ba hoang dã mặng ba, bốn cân, tôm hùm lớn chừng bàn tay, bên cạnh còn có thật nhiều cá, mặt khác trong nồi đang chưng cái gì, mùi cá tươi đã bay ra rồi.
Còn có giỏ xách bên cạnh là cái gì?
Mộc nhĩ và nấm gan bò, xem ra cũng đều là hoang dã, đây là hai món rau duy nhất rồi, nhưng chỉ có hai món rau này, ở nhà hàng, không có hơn một trăm đồng ngươi căn bản là không ăn được.
Nếu những hình ảnh này được chiếu ra ngoài khán giả sẽ tin tưởng gia đình Tần Tuyết nghèo khốn sao? Một bữa tiệc lớn sang trọng như thế, có tiền cũng chưa chắc ăn được.
Ngoài ra còn có vĩ nướng, mặt trên đang bày mấy con cá, mặc dù chỉ là đơn giản dùng chiếc đũa cắm xuyên qua, hơn nữa cũng không có gia vị gì, nhưng hương vị của chính con cá này đã khiến cho bọn họ thèm nhỏ dãi, muốn ăn nhiều hơn.
"Tần tiên sinh, mạo muội hỏi một chút, trong ngày thường thức ăn cũng là như vậy sao?" Tưởng Tiểu Long nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
"Làm sao có thể"
Phương Minh lắc đầu, mà câu trả lời của hắn làm cho mấy người Tưởng Tiểu Long thở dài một hơi, hoàn hảo, không phải mỗi ngày đều là như thế này, vậy bọn họ còn có thể tiếp nhận, khả năng lần này là bởi vì bọn họ đến, anh trai Tần Tuyết mới làm cho thịnh soạn như vậy.
"Tôi không thích tôm hùm, nếu như chỉ có mình tôi thì tôi sẽ không bắt tôm hùm, còn có canh cá này nếu mỗi ngày đều uống cũng sẽ chán ngán, hàng tuần khi Tiểu Tuyết trở lại, bắt một con chưng cách thủy để Tiểu Tuyết bồi bổ, tôi biết đọc sách chẳng những tiêu hao trí nhớ mà còn tiêu hao năng lượng trong cơ thể, Tiểu Tuyết lại đang tuổi ăn tuổi lớn, phải tẩm bổ nhiều. "
Sau khi nói đến đây, Phương Minh còn có chút bất đắc dĩ hít thở dài." Chỉ là Tiểu Tuyết không thích canh cá."
Phương Minh mở nồi ra, một mùi thơm mê người xông vào mũi, mùi cá tươi làm cho Nhan Khanh không tự chủ nuốt nước miếng một cái , thấy cá trích trong nồi đã chưng chín.
Chỉ có mấy thứ gia vị đơn giản như dầu và muối, sau đó cắt hành bỏ vào, nhưng mùi thơm này khiến nhóm của Nhan Khanh thèm rõ dãi.
"Còn nói đến lúc đó quyên góp cho các người một hai trăm đồng, quyên góp cho ngươi làm gì cơ chứ, người cần quyên tiền chính là tôi nè."
Một lúc sau, nam ký giả thầm nhủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận