Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 370: Trong nhà có 2 tên trộm

Chương 370: Trong nhà có 2 tên trộm
Tại nơi đổ nát thê lương chỉ còn lại cát bụi, lúc này có một cây trụ đá sừng sững ở nơi đó, đây là kiếm trúc duy nhất còn lại của cả pháo đài, mà ở trên trụ đó có thêm một cái khay hình tròn.
Cái khay này hướng lên trên, tuy là không thấy trong khay có cái gì, nhưng mà thần sắc của Phương Minh vẫn có chút kích động, bởi vì hắn lúc này có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng tinh khiết từ khay tản mát ra.
Từng bước một, càng đến gần cái khay, cảm nhận đối với cổ năng lượng này cũng càng sâu, khi cách khay còn có mười thước, tất cả lỗ chân lông trên người Phương Minh đều giản ra ra, hắn không thể khống chế chuyện này, mà thân thể hắn đang hân hoan nên tự động giản ra.
Cái này là một loại bản năng phản ứng của cơ thể người, giống như là một đứa trẻ sơ sinh tham lam gặp được bầu sữa mẹ, dựa vào bản năng hút vào dòng sữa mẹ.
Vẻn vẹn chỉ là một đoạn đường như vậy, nhưng Phương Minh lại cảm giác được thần hồn nhẹ nhàng khoan khoái, cái loại cảm giác thoải mái này không lời nào có thể diễn tả được, dù cho loại năng lượng này không thể đề thăng thực lực của hắn, không giống tinh huy lực, nhưng Phương Minh có thể xác định một chút là, loại năng lượng này nếu như bị hắn hấp thu, hiệu quả không thua gì tinh huy lực.
Trong khoảnh khắc đứng trước khay, nhìn thấy một quả cầu to bằng nắm tay tỏa ra tia năng lượng màu da cam trên khay bạc đặt tru trụ đá, con ngươi của Phương Minh co rút lại một chút.
Đây chính là long tinh, bộ phận tinh hoa nhất mà long mạch khí độ ngưng tụ thành.
Long tinh, chỉ một mảnh nhỏ long tinh lớn bàng móng tay đã được xem là bảo vật vô giá của giới tu luyện thể khiến cho vô số cường giả tranh mua, mà trước mắt là một viên long tinh, Phương Minh tin rằng nếu như tin tức này để lộ ra ngoài, cho dù là những lão yêu quái quanh năm bế quan của các thế lực lớm đều sẽ đứng ngồi không yên.
Quá giá trị.
Thậm chí Phương Minh có thể xác định, cho dù là Khưu Thần Tử sợ rằng cũng không nghĩ ra long mạch này sau khi rời khỏi sẽ để lại nhiều long tinh nhưu vậy, nếu như hắn nghĩ lớn được vâyh, ước đoán trong vòng sáu mươi năm hắn sẽ không rời khỏi làng, mà ở vùi trong thôn chờ đợi long tinh kết thành.
"Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau sao? "
Phương Minh quay đầu liếc nhìn Vương Quốc Đống và Nhàn Vân đang nằm trên mặt đất, hai người này vì đạt được long tinh, trăm phương ngàn kế lên kế hoạch nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng thật không ngờ long tinh lại rơi vào trên tay của mình.
Càng chưa nói đến Khưu Thần Tử kia, vì long tinh không tiếc hại chết mấy trăm nạn dân, ngay cả con của mình đều không buông tha, nhưng kết quả vẫn là công dã tràng.
"Bải vật của trời đất. Chỉ người có duyên mới có được. "
Trong đầu Phương Minh nhớ lại câu nói của sư phụ hắn trước đây, dựa theo lời sư phụ hắn nói, trên đời này có những bảo vật trân quý,
Không phải dựa vào thủ đoạn để tranh đoạt mà được, không có phúc phần thì cũng chỉ có thể may áo cho người khác mặc mà thôi.
Trước đây Phương Minh đã từng tò mò dò hỏi mình sư phụ, "Nếu là như vậy, mọi người cũng không nên vì một chút thiên tài địa bảo mà tranh đoạt làm gì, đợi bảo vật tự lựa chọn chủ nhân là được rồi a. "
"Không có phúc phần thì hiển nhiên là uổng phí tâm cơ, nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể tự mình tạo phúc, cái gọi là có phúc chính là số mệnh, số mệnh đủ rồi, cho dù là không chủ động đi tìm, đôi khi thiên tài địa bảo cũng sẽ từ trên trời giáng xuống. "
Ngay lúc đó Phương Minh không hiểu sư phụ muốn nói gì, bất quá hiện tại trong lòng của hắn đột nhiên có chút hiểu rõ.
Bất kể là Khưu Thần Tử hay Nhàn Vân và Vương Quốc Đống, số mệnh của bọn họ đều không đủ để được long tinh thừa nhận, cuối cùng chỉ có mình chiếm được tiện nghi.
Bất quá nếu như tự mình gia tăng số mệnh, Phương Minh đến bây giờ cũng không thể tìm ra cách, thế nhưng hắn hiện tại biết
một điểm chính là, trở thành Tứ đại công tử, sẽ có trợ giúp cực lớn đối với việc tăng khí vận.
Số mệnh, đến lúc này Phương Minh càng thêm xác định số mệnh đối với tu luyện giả mà nói quan trọng đến cỡ nào rồi.
Tự tay đặt lên long tinh, một khí tức tinh khiếtxuyên thấu qua bàn tay truyền vào toàn thân, làm cho Phương Minh thoải mái suýt chút nữa lên tiếng rên rỉ, ngay cả Vu sư chi châu trong cơ thể cũng bắt đầu bắt đầu nhảy lên, mấu chốt nhất là viên thứ ba thái dương quang huy ngưng tụ ra tinh huy châu lại tăng lên vài phần trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy.
"Không hổ được xưng năng lượng tinh khiết nhất thời gia . "
Phương Minh mang trên mặt vẻ cảm khái, bất quá hắn cũng không có hấp thụ nhiều lực lượng long tinh, mà cầm hộp ngọc phía dưới khau lên, long tinh long mạch khí độ ngưng tụ, muốn long mạch khí độ không tiêu tán, nhất định phải mượn hộp ngọc, vật bình thường không có cách nào phong bế long mạch khí độ.
...
Bến tàu đảo Sùng Dương.
"Thục Kỳ, tôi sẽ không tiễn mọi người, trong thôn còn có rất nhiều chuyện cần tôi đi giải quyết. "
Ở bến tàu, cảm xúc của Vương Thiên có chút trầm xuống, đối với hắn mà nói, hai ngày này dài giống như là một đời người vậy, hết thảy tất cả đều thay đổi, người cba mà hắn sùng bái lại là một ác ma vì tư lợi của bản thân mà muốn hủy diệt toàn thôn.
Hai ngày trước, Vương Quốc Đống dụ dỗ người cả thôn uống nước thuốc, nhưng Vương Thiên lại bị Vương Quốc Đống cho nhốt lại, cho nên Vương Thiên cũng biết hết chân tướng của câu chuyện.
Còn những thôn dân kia, Phương Minh đưa bọn họ về, cũng không có nói cho những thôn dân này biết chân tướng, mà nói với những thôn dân này rằng, buổi tối đó chỉ là buồn ngủ một chút mà thôi.
Pháo đài, đối với các thôn dân mà nói vẫn là một bí mật, chỉ là bí mật này hoàn toàn biến mất rồi.
"Vương Thiên, vậy sau này anh đến thủ đô chơi có thể tìm tôi tới chơi. "
Trương Thục Kỳ trên mặt có chút không đành lòng, nhưng Vương Thiên gật đầu cười, đối với một người đàn ông mà nói, gia đình xảy ra biến đổi lớn khiến hắn trong chớp mắt trưởng thành hơn, lúc này đối mặt với cô gái mà mình thầm mến trong lòng cũng đã không còn ý muốn theo đuổi nữa.
"Dựa theo phương pháp mà tôi nói, oán khí sẽ hoàn toàn tiêu tán. "
Phương Minh cũng đi tới trước mặt Vương Thiên, mà Vương thiên nhìn Phương Minh biểu tình rất phức tạp, từ mặt nào đó mà nói, Phương Minh là kẻ thù của hắn, dù sao cũng là Phương Minh phá hủy kế hoạch của cha hắn làm hại cha hắn cuối cùng phải bỏ mạng.
"Tôi chỉ hy vọng, về sau sẽ không nhìn thấy anh nữa. "
Nghe Vương Thiên nói, Phương Minh cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, vỗ vỗ bả vai của Vương Thiên rồi bước lên tàu
Tàu khởi động, bóng hình của đám người Phương Minh cách đảo Sùng Dương càng ngày càng xa, mãi đến khi khồn thể nhìn thấy hình bóng của hòn đảo nhỏ.
"Phương Minh, anh nói hôm đó tất cả chúng ta bị khống chế do trúng độc, vậy tại sao cô ấy không có chuyện gì a. "
Trên tàu, Hoa Minh Minh nhìn Lăng Dao đang hóng gió trên booang tàu, có chút nghi ngờ hỏi.
Theo ngón tay của Hoa Minh Minh, Phương Minh nhìn về phía bóng hình xinh đẹp của Lăng Dao, trong mắt cũng có vẻ suy tư.
Đêm đó, bọn Hoa Minh Minh đều uống nước thuốc Lăng Dao còn uống trước Hoa Minh Minh, nếu như Lăng Dao không uống, thì không gạt được Vương Quốc Đống và Nhàn Vân.
Có thể sau khi Lăng Dao uống nước thuốc nhưng không có bị khống chế thần trí, đây đúng là một chuyện cổ quái.
"Chẳng lẽ là cùng vật kia có quan hệ? "
Phương Minh nhẹ giọng tự nói, trong đầu của hắn đột nhiên toát ra một ý niệm trong đầu, mà Hoa Minh Minh không có nghe rõ lời của hắn, liền vội vàng hỏi: "Anh nói vật gì vậy? "
"Không có gì, có lẽ là thể chất của cô ấy có chút không giống người thường a !. "
Về hạt giống Vu sư, Phương Minh không có ý nói cho Hoa Minh Minh, dù sao chuyện này quan hệ đến ước định của hắn cùng Lăng Phong.
...
Thuyền dừng lại ở cảng Ma Đô, Diệp Tử Du đi theo đám người Hoa Minh Minh đến chợ đồ cổ Đông Đài, bất quá Phương Minh cũng không đi theo, hắn muốn về nhà một chuyến, muốn đem long tinh đi cất.
"Chúng tôi ở chợ đồ cổ chờ anh, Phương Minh nhanh lên một chút. "
Sau khi nhìn theo đám người Diệp Tử Du lên xe, Phương Minh cũng đón một chiếc xe trở lại biệt thự, mà giờ khắc này bên trong biệt thự lão Hoàng đang nhàm chán nằm úp sấp dưới cây lớn ở trong sân hóng mát, nhìn thấy Phương Minh trở về, lập tức ngoắc cái đuôi đi tới.
Gâu gâu gâu.
Cái đầu của Lão Hoàng cứ ngửi ngửi sau mông Phương Minh tròng mắt đột nhiên nhìn chòng chọc vào trước ngực Phương Minh, đồng thời chân trước vừa nhấc, trực tiếp nằm ở trên người Phương Minh.
"Lão Hoàng cái lỗ mũi chó này của ngươi đúng là thính a. "
Phương Minh đẩy cái đầu của lão Hoàng ra, hắn biết lão Hoàng ngửi thấy mùi long tinh cất trong ngực rồi, chỉ cần có thứ tốt, mũi của nó chưa từng bỏ sót.
Chít chít!
Bất quá cũng đúng lúc này, dưới cây lớn đột nhiên bay xuống một cái bóng, nhanh chóng hướng phía ngực Phương Minh bay tới một cặp móng trực tiếp muốn chộp lấy áo Phương Minh để lấy đồ bên trong áo.
Bốp!
Phương Minh tự tay trực tiếp bắt được bóng đen này, trên mặt lộ ra biểu tình nghẹn lời "Tiểu Hắc, ngươi cái tên này cũng là một tên thính mũi. "
Thấy trên lão Hoàng le lưỡi chảy nước miếng trên mặt đất, rồi nhìn lại Tiểu Hắc bị mình nắm chắc trong tay vẫn liều mạng chộp tới không ngừng, Phương Minh khóe miệng co quắp một cái, than thầm hai kẻ dở hơi này khiến hắn cũng không biết nên nói cái gì.
"Đừng làm rộn, thứ này rất trân quý, ta chỉ có thể cho các ngươi mỗi người một chút, tuyệt đối không thể cho nhiều hơn được. "
"Gâu. "
"Chít chít. "
Lão Hoàng và Tiểu Hắc sau khi nghe Phương Minh nói, một con liền vội vàng gật đầu, con còn lại thì đập cánh.
"Được rồi, vào nhà rồi nói. "
Buông Tiểu Hắc ra, Phương Minh đi vào phòng khách, mới vừa dừng bước, đàu của lão Hoàng liền cụng vào lưng còn Tiểu Hắc cũng đập vào bả vai của hắn, ánh mắt nhìn chòng chọc ngực của hắn không rời đi.
"Được, ta hiện tại cho các ngươi, nếu không, không sợ trộm bên ngoài cũng sợ hai đứa các ngươi biến thành trộm."
Phương Minh đưa tay vào trong ngực, lấy ra hộp ngọc, khi hắn đem hộp ngọc mở ra lão Hoàng và Tiểu Hắc bạo động lần nữa, một con thì một lần nữa nằm ở trên người của hắn, một con bay về phía hộp ngọc.
"Tất cả yên lặng một chút cho ta."
Phương Minh vung tay phải lên trực tiếp đemTieeur Hắc đánh bay, nhìn long tinh trong hộp ngọc, cuối cùng suy nghĩ một chút đi vào gian phòng của mình cầm lên một khối ngọc phiến, dùng ngọc phiến thay thế lưỡi dao cắt đi hai miếng nhỏ trên viên long tinh, đại khái là khoảng hai phần trăm.
Không phải Phương Minh keo kiệt, mà là bởi vì long tinh quá trân quý, mặt khác cũng là hắn biết hai con tiểu quỷ này, lão Hoàng và Tiểu Hắc tuyệt đối không thể thỏa mãn chỉ với một lần, cho nên một lần cho một chút là được rồi.
Sau khi Phương Minh đem cái hai phần long tinh phân cho lão Hoàng và tiểu hắc, điện thoại của hắn vào lúc này cũng vang lên.
"Phương Minh, anh mau tới đây, hậu cung bốc cháy rồi, tôi cũng không giúp được anh. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận