Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 734: Có người có ý đồ với pho tượng

Chương 734: Có người có ý đồ với pho tượng
Trong phòng bệnh, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc.
Đinh linh linh!
Mà trong bầu không khí trầm mặc này, điện thoại trên tay Phương Minh đột nhiên vang lên.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về cậu, ánh mắt của Phương Minh nhìn dãy số hiện trên màn hình, nói "Bà ngoại, cậu, mẹ, là một bạn nối khố gọi điện thoại cho con."
"Không sao, con nghe ở đây luôn đi."
Phương Minh gật đầu, cũng không đi ra khỏi phòng bệnh, mà là trực tiếp nhấn xuống nút trả lời ở chỗ này, rất nhanh đầu bên kia điện thoại lập tức truyền tới giọng nói vội vã của Đại Trụ.
"Phương Minh, không tốt, Viện Y Học bên kia xảy ra chuyện rồi, mới vừa rồi em gái tôi gọi điện thoại qua đây nói có người muốn động tới tới pho tượng của cậu, hiện tại em gái tôi cùng lão viện trưởng đang ngăn trở."
Giọng nói của Đại Trụ rất gấp, bởi vì cậu ta cũng mới vừa vặn nhận được điện thoại của em gái mình, tình huống cụ thể như thế nào cậu ta cũng không rõ ràng, thế nhưng cậu ta biết pho tượng kia rất quan trọng với Phương Minh, ngày bình thường cũng dặn dò qua em gái mình phải trông chừng pho tượng kia thật cẩn thận, không thể để cho pho tượng xảy ra vấn đề gì.
"Đại Trụ, cậu đừng vội, ừm, cậu đi qua trước nhìn một chút xem, nhớ kỹ phải lấy an nguy của bản thân làm chủ, tôi sẽ chạy tới ngay lập tứ."
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Phương Minh cũng có chút ngưng trọng, trước đây tự mình đã nói với lão viện trưởng tầm quan trọng của pho tượng kia, lấy danh vọng của lão viện trưởng, chỉ cần có hắn còn ở, không có người nào có thể động tới pho tượng mình, hơn nữa về bí mật của pho tượng, hiệu trưởng Tần Đức Phong kia cũng biết đến.
Nhưng bây giờ ngay cả lão viện trưởng cũng đều không thể bảo vệ được pho tượng kia, cũng đã nói lên người có ý đồ với pho tượng có bối cảnh rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến ngay cả lão viện trưởng đều không thể tránh được.
Phương Minh rất rõ ràng tác dụng của bức tượng này, đối với người thường đến nói, nó chỉ là một pho tượng không đáng kể chút nào, tuyệt đối sẽ không có người nào có bất mãn gì đối với một pho tượng trong trường học, càng không thể nào bởi vì nó mà đắc tội với lão viện trưởng.
Rất có thể, là có người trong giới tu luyện thấy được pho tượng kia, đồng thời phát hiện bí mật của pho tượng, nảy sinh ý đồ với pho tượng kia.
"Phương Minh, là có chuyện gì rồi phải không?" Thấy Phương Minh cúp điện thoại liền nhíu mày, bà cụ mở miệng hỏi.
"Bà ngoại, Ma Đô bên kia có chuyện cần con trở về xử lý." Phương Minh cũng không giấu giếm, như thực chất đáp.
"Rất gấp sao? Nếu như gấp thì cháu không cần để ý tới bà, bà nói Lão Yêu đặt vé máy bay cho cháu, nếu như gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết được, cứ nói với mấy người cậu cả cháu, nhà họ Lăng chúng ta cũng có chút quen biết ở Ma Đô."
"Bà ngoại yên tâm đi, nhất định cháu sẽ không để cho mình chịu thiệt."
Phương Minh gật đầu, chẳng qua cậu lại lơ đễnh đối với mạng lưới quan hệ của nhà họ Lăng ở Ma Đô, dính đến chuyện trong giới tu luyện, không phải lực lượng thế tục bình thường có thể nhúng tay, huống chi muốn nói thân phận, sau chuyện nhà họ Dương kia, vậy mà ông Đường đã cố ý tìm người đưa tới cho cậu một giấy chứng nhận, có giấy chứng nhận kia, ở trong nước có thể nói là đi ngang.
Đương nhiên, Phương Minh cũng biết mục đích ông Đường đưa phần giấy chứng nhận tới, ngược lại không phải ông ấy lo lắng cho an nguy của mình, mà là sợ chuyện như nhà họ Dương lại phát sinh, dù sao một thế gia hào môn như vậy đột nhiên không có, đối với với quốc gia đến nói cũng là một tổn thất, chí ít hỗn loạn trong khoảng thời gian ngắn là không thể tránh không khỏi.
Mục đích ông Đường cầm giấy chứng nhận này ra rất đơn giản, liền hy vọng mình có thể hạ thủ lưu tình, sau này đụng tới người không có mắt chọc tới bản thân mình, cũng không cần giả heo ăn thịt hổ, trực tiếp móc ra giấy chứng nhận này, kẻ kia không biết sự lợi hại của giấy chứng nhận này thì tìm người biết là được, mà người biết cũng sẽ biết nên xử lý như thế nào.
Nói chung chính là một câu nói: Cho những tên khốn kiếp kia một con đường sống, giao cho phía trên xử lý.
Cho nên sau khi nhận được giấy chứng nhận này, Phương Minh cũng dở khóc dở cười, xem ra chính mình ra tay với nhà họ Dương, khiến cho ông Đường đều có chút không thể ngồi yên, sợ mình tàn sát sạch sẽ các thế gia hào môn lớn trong nước, dù sao đầu năm nay gia đình nào mà không có mấy người bại hoại.
Chỉ có điều bản thân Phương Minh hiểu rõ trong lòng, tình huống bình thường thật có gặp phải mấy tên bại hoại cậu không nhịn được muốn ra tay xử lý, cũng sẽ không không lan tới toàn bộ gia tộc, dù sao gia tộc mà từ trên xuống dưới đều hư hỏng không thể tả giống nhà họ Dương như vậy vẫn là rất ít.
Đương nhiên, giấy chứng nhận này cậu vẫn nhận lấy, có giấy chứng nhận này thực sự có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức vô vị.
Rất nhanh Phương Minh đã rời khỏi bệnh viện, Lăng Cương đặt vé máy bay cho cậu, cuối cùng là Lăng Sở Sở đưa Phương Minh tới sân bay, bởi vì liên quan tới nhà họ Lăng, Phương Minh có thể ngồi chuyến bay gần nhất, gần như vừa đến sân bay liền lên lên máy bay.
...
Hơn hai giờ sau, bóng dáng Phương Minh xuất hiện ở cửa lớn của Viện Y Học, mà giờ khắc này cửa lớn của Viện Y Học lại vô cùng quạnh quẽ, lúc này và cảnh người đến người đi trước cửa trường đại học lúc trước rất là khác biệt.
"Viện Y Học đã xảy ra chuyện gì vậy, đột nhiên dẫn học sinh đến bệnh viện tham quan, còn là tất cả học sinh trong trường nữa chứ, cũng không sợ xuất hiện tình huống tai nạn giao thông ngoài ý muốn gì sao?"
Mấy người bán hàng ở cửa ở khe khẽ bàn luận, bày quầy bán hàng ở chỗ này dĩ nhiên là muốn kiếm tiền của học sinh, hơn nữa đại học khác với trung học, ở cửa trường, ngoại trừ đêm khuya, còn lại bất cứ lúc nào cũng đều có học sinh ra vào, cho nên bọn họ bày sạp bán ở đây là bày nguyên ngày, không giống trung học, chỉ mở quầy hàng mỗi khi sắp vào học hay chuẩn bị tan học.
Nghe con buôn nghị luận, Phương Minh không tiếp tục đứng ở cửa sân trường, mà là trực tiếp đi vào bên trong, đồng thời sắc mặt của cậu cũng chìm tới đáy âm trầm xuống, bởi vì lấy cảm giác của cậu đã có hteer cảm ứng được tình huống bên phía thao trường kia.
Thao trường trong vườn trường, lúc này có một đám người bộ dáng như bảo vệ bao vây thao trường, mà ở vị trí trung tâm thao trường, thì lại có một người đàn ông trung niên cùng hai người thanh niên mang theo ánh mắt trêu tức.
Ánh mắt hai người nam thanh niên nhìn về phía một người già cùng một cô gái trẻ tuổi dưới bức tượng phía trước, một người trong đó biểu cảm gương mặt không chút biến hóa, mà một vị khác thì lại mang trên mặt vẻ khinh thường.
"Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức, Vương Thành, ngay cả hai người kia ông đều không giải quyết được sao?"
Nghe thấy giọng điệu bất mãn của người nam thanh niên bên cạnh, trên mặt người đàn ông trung niên kia vội lộ ra vẻ mặt cười làm lành, nhưng trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.
Hai người này không phải hắn có thể đắc tội nổi, người có tuổi đứng bên dưới tượng điêu khắc kia cũng không phải người bình thường, mà là lão viện trưởng của Viện Y Học, ngôi sao sáng trong giới y học được mọi người kính trọng, ông ấy nào phải ông già bình thường, hiện tại ông ấy còn mang bộ dáng như quyết tâm sống chết cùng bức tượng, hắn thật vẫn không tiện dùng biện pháp mạnh.
"Chết tiệt, là ai thông báo cho lão viện trưởng."
Lúc này trong lòng Vương Thành cũng có chút buồn bực, ngay từ đầu hắn đã thương nghị với lãnh đạo của Viện Y Học, nhưng không nghĩ tới sau khi lão viện trưởng biết tin liền trực tiếp cự tuyệt, đồng thời bày ra một bộ dạng căn bản không cần tiếp tục bàn tới chuyện này nữa, cho nên rơi vào đường cùng hắn cũng chỉ có thể đổi một phương pháp khác, đó chính là điều hết giáo viên học sinh của Viện Y Học tới bệnh viện trước, sau đó lại lấy pho tượng kia đi, như vậy cũng sẽ không bị người nào ngăn trở, cho dù sau khi chuyện thành Viện Y Học cùng lão viện trưởng bên này có bất mãn gì, nhưng chuyện đó hắn không chú ý, dù sao thì mấy chuyện tranh chấp cãi cọ không cần hắn đi lo liệu.
Với tư cách là trưởng phòng của một ngành đặc thù, Vương Thành phụ trách đúng là chuyện có liên quan tới giới tu luyện, mà đang ở hai ngày trước, phòng làm việc của Vương Thành đột nhiên nghênh đón một người mà hắn không nghĩ tới.
Người nhà họ Phương, thế gia đứng đầu giới tu luyện.
Với tư cách là bộ môn có giao thiệp với giới tu luyện, đương nhiên Vương Thành biết sự khủng bố của nhà họ Phương, cho nên đối mặt với đệ tử nhà họ Phương, cũng chính là người mới vừa trào phúng hắn này, hắn vẫn luôn ôm thái độ thận trọng tiếp đãi, khi biết được đối phương muốn thu một pho tượng của Viện Y Học, tuy rằng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn không nói hai lời liền đáp ứng xuống.
Dưới cái nhìn của hắn, nếu như có thể khiến nhà họ Phương thiếu bộ môn một nhân tình, vậy với hắn mà nói chính là một công lao lớn, đến lúc đó chỉ cần nhà họ Phương nói một câu với giới tu luyện, khi người trong bộ môn bọn họ giao tiếp cùng người trong giới tu luyện cũng sẽ thông thuận hơn rất nhiều.
Mặc dù không biết rõ tại sao người nhà họ Phương muốn pho tượng này, nhưng đối với Vương Thành đến nói này không phải vấn đề quan trọng gì, nhất là khi ngày hôm nay hắn thấy người cùng xuất hiện với Phương Giác, càng là tim đập bùm bùm như trống trận, cảm thấy vô cùng may mắn với quyết định của chính mình.
Thiên tài đứng đầu một đời trẻ tuổi nhà họ Phương, Phương Chiến!
Mặc dù ba ngày trước, Phương Chiến bại bởi thiên tài trẻ tuổi của Thái Ất Lâu, nhưng vậy thì thế nào?
Cái này rất giống gần đây người giàu nhất Trung Quốc từ chim cánh cụt Ma biến thành mèo trời Ma (1), lẽ nào có thể bởi vậy mà khinh thường chim cánh cụt Ma, cảm thấy chim cánh cụt Ma không được sao? Lão đại vẫn lão đại, cho dù tài sản của ngươi có gần sát hay hơn chim cánh cụt Ma một chút, nhưng vẫn không thể thay đổi được chênh lệch thật lớn giữa các người.
(1) Chim cánh cụt và mèo trời: hai linh vật của Tencent (chủ là Pony Ma) và Tmall (Alibaba, chủ là Jack Ma), cả Pony Ma và Jack Ma đều là những nhà đầu tư lớn ở trong và ngoài Trung Quốc
Biết rõ Phương Chiến muốn có được pho tượng kia, Vương Thành càng thêm để ý, hắn cũng biết khẳng định pho tượng kia có bí mật không bình thường gì đó, nếu không cũng sẽ không khiến cho thiên tài đệ nhất một đời tuổi trẻ nhà họ Phương ngấp nghé, nhưng này cũng không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần giao hảo với nhà họ Phương, khiến nhà họ Phương thoả mãn là đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Phương Giác thiếu gia, lão viện trưởng này có địa vị rất cao trong giới y học, nếu tùy tiện ra tay với ông ấy, sợ rằng sẽ tạo thành oanh động." Vương Thành uyển chuyển đáp.
"Một lão bất tử đã bước một chân vào quan tài mà thôi, có gì mà phải kiêng kỵ, nếu người của ông không muốn lên, vậy cũng chỉ có thể để tôi tự mình ra tay."
Phương Giác thấy mấy bảo vệ nam đứng ở cách đó không xa nhưng không dám tới gần điêu khắc, trên mặt có vẻ khinh thường, Vương Thành không dám động tới lão già kia, nhưng hắn lại không thèm để ý, một lão già của giới thế tục mà thôi, cho dù có sức ảnh hưởng hơn nữa, ở trước mặt nhà họ Phương cũng chẳng là cái thá gì.
Nếu như không phải bởi vì anh họ đã nói muốn thu được khí vận nhất định phải hấp thu ở chỗ này, hắn đã sớm trực tiếp mang pho tượng kia đi.
"Lão đầu, cho lão một cơ hội cuối cùng, nếu không muốn chết thì cút ngay đi cho tôi, về phần cô, tuy rằng tôi là người thương hương tiếc ngọc, nhưng nếu như chọc cho tôi không vui, tôi sẽ lạt thủ tồi hoa (2)."
(2) Lạt thủ tồi hoa: không biết nặng nhẹ, phá hư cái đẹp
Phương Giác đi lên trước, âm trầm nhìn chằm chằm một già một trẻ ở dưới điêu khắc, mà hai người bên dưới bức tượng kia, chính là lão viện trưởng Thẩm Tự Khác cùng Vương Tử Kỳ.
"Chỉ cần lão già khọm này còn một hơi thở, các người cũng đừng mơ có thể đụng tới pho tượng kia."
Lão viện trưởng không bị uy hiếp chút nào, nhưng mà rốt cuộc cũng đã lớn tuổi, căn bản đứng không vững, chỉ có thể dựa vào Vương Tử Kỳ ở một bên dìu lấy.
"Nếu như vậy, vậy lão già ông có thể chết đi được rồi."
Sắc mặt Phương Giác trầm xuống, tay phải vung lên, Vương Tử Kỳ liền cảm giác được một cỗ lực lượng đánh về phía cánh tay mình, căn bản không thể đỡ tay lão viện trưởng được, lão viện trưởng trực tiếp bị đánh bay ra đến hơn hai mét.
"Lão viện trưởng!"
Vương Tử Kỳ kinh hô, khi thấy lão viện trưởng té xuống đất, dùng ánh mắt phẫn nộ không gì sánh được nhìn chằm chằm Phương Giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận