Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 830: Hạt giống Vu Sư

Chương 830: Hạt giống Vu Sư
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Ma Đô!
"Tôi cho anh biết, tên khốn anh còn dám vô lễ với trẫm nữa, trẫm... Trẫm liền..."
"Vô lễ cái đầu của cậu, đều là thời đại nào rồi, giang sơn của nhà họ Chu các người đã mất từ lâu rồi."
"Tôi là chân mệnh thiên tử, cho dù đã đánh mất giang sơn, anh dám đánh tôi cũng sẽ gặp báo ứng đấy, anh cứ chờ gặp xui xẻo đi."
"Vận rủi, được được được, xem ra đêm nay tôi chỉ có thể đi tản bộ một mình rồi, đừng nói, mấy mèo rừng nhỏ trong quán bar ngày hôm qua vẫn đủ mùi vị."
"Cái kia... Anh Minh, em nói sai rồi, hiện tại em chỉ là một người bình thường, buổi tối anh Minh phải dẫn theo em cùng nhau đi xem một chút đó, dù sao thì nếu em muốn dung nhập xã hội, nhất định phải hiểu được tất cả mọi thứ trong xã hội này..."
Vừa đi vào cửa hàng Vu Đạo, Phương Minh đã nghe được đoạn đối thoại của Chu Duẫn Văn cùng Hoa Minh Minh bên trong, khóe miệng co quắp một cái, Chu Duẫn Văn này thoạt nhìn đúng là một con quỷ đói háo sắc, đương nhiên, cũng rất có khả năng thật là kìm nén đã lâu.
Về thân phận của Chu Duẫn Văn, Phương Minh không gạt Đại Trụ, mà Hoa Minh Minh thường xuyên chạy qua bên này, đương nhiên cũng đã biết thân phận chân thật của Chu Duẫn Văn, ngay từ đầu Hoa Minh Minh đã bị kinh hãi thật, thử nghĩ một chút, ai nhìn thấy hoàng đế trong lịch sử xuất hiện ở trước mắt mình mà có thể không khiếp sợ?
Ngay từ đầu Hoa Minh Minh còn có chút ước thúc, không quá vài ngày sau, thái độ của Hoa Minh Minh đối với Chu Duẫn Văn đã thay đổi, đã triệt để coi Chu Duẫn Văn là một tên tiểu đệ của mình, dẫn theo Chu Duẫn Văn lang thang khắp nơi.
Nếu như không phải là không thể tiết lộ thân phận của Chu Duẫn Văn, chắc chắn Hoa Minh Minh sẽ nói cho tất cả những người cậu ta gặp, rằng thân phận chân thật của Chu Duẫn Văn chính là hoàng đế thời cổ đại, dù sao không phải người nào cũng có thể khiến một vị hoàng đế trở thành người hầu của mình, tuy rằng vị hoàng đế này đã không còn giang sơn.
Sau khi Phương Minh vào cửa, trong nháy mắt Hoa Minh Minh cùng Chu Duẫn Văn cùng ngậm miệng, Phương Minh cũng không để ý tới hai kẻ dở hơi này, trực tiếp đi về phía tầng hai.
"Đại Trụ, một lát nữa sẽ có người tới tìm tôi, để người ấy đi thẳng lên tầng hai."
"Tốt."
Sau khi dặn dò Đại Trụ, Phương Minh liền đi tới tầng hai, thật ra thời gian cậu ở lại trong cửa hàng Vu Đạo cũng không nhiều, hôm nay qua đây là vì một lát nữa có người muốn tới nơi này tìm cậu.
Châm thiền hương, Phương Minh tĩnh tâm nhắm mắt tu luyện, thẳng đến một giờ sau mới mở hai mắt ra, mà dưới lầu cũng truyền đến âm thanh.
"Phương Minh có đây không?"
"Ông là giáo sư Lăng? Phương Minh ở trên tầng chờ ông đấy."
Đại Trụ nhìn Lăng Phong xuất hiện ở cửa, cậu ta đã được Phương Minh dặn dò, sau khi xác định thân phận của Lăng Phong, trực tiếp dẫn Lăng Phong đi về phía tầng hai.
Hôm nay Lăng Phong tới có cầm theo một két sắt trên tay, vẻ mặt rất cẩn thận, chỉ sau khi đi vào cửa hàng Vu Đạo mới thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Chu Duẫn Văn cùng Hoa Minh Minh ở sảnh lớn, cũng không nói lời nào, trực tiếp theo Đại Trụ đi về phía tầng hai.
"Lão đầu này tôi đã thấy, chính là một trong số mấy lão già muốn đào lăng mộ của tôi lần trước."
Chu Duẫn Văn thấy Lăng Phong cũng không mang sắc mặt tốt gì, dưới cái nhìn của hắn trước đây đoàn người Phương Minh đã đi đào lăng mộ của hắn, muốn có được bảo tàng của hắn, mặc dù có thể coi như là bọn họ gián tiếp đánh thức hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
"Nói kiểu gì vậy? Cái gì mà lão già, người ta là phần tử trí thức, phải xưng hô là giáo sư."
Chu Duẫn Văn quay qua oán giận với Hoa Minh Minh, nhưng mà Hoa Minh Minh trực tiếp tát một cái lên trên đầu trọc của Chu Duẫn Văn, ánh mắt nhìn phía Lăng Phong mang theo nụ cười xu nịnh, nói: "Chào giáo sư Lăng."
Chỉ tiếc, căn bản Lăng Phong không để ý tới cậu ta.
"Cái gì mà giáo sư, không phải chỉ là một tú tài thôi sao? Ở Đại Minh của tôi đây là văn nhân cấp thấp nhất, thậm chí còn không có tư cách để gặp trẫm."
Thời gian mấy ngày này, Chu Duẫn Văn đã có chút hiểu biết với cái thế giới này, biết cái gọi là giáo sư tương đương với những thầy giáo giảng bài thời cổ đại, giáo sư đại học chẳng khác nào là tú tài dạy học cho mấy đứa nhỏ, thuộc về cấp bậc thấp nhất trong sĩ phu, ngay cả một chức quan cũng không có.
"Trẫm cái đầu của cậu, cậu còn nói nữa cẩn thận tối nay tôi không dẫn theo cậu ra ngoài chơi."
Nghe được lời của Hoa Minh Minh, Chu Duẫn Văn lập tức ngậm miệng, bất quá trong lòng hắn lại khinh thường thầm nói: Còn không phải do trẫm không có ngân lượng của thời đại này sao? Đợi khi trẫm lấy được bảo tàng tới tay, còn sợ không có chỗ chơi? Chẳng qua mấy cô gái ở thời đại này lớn lên đều thật xinh đẹp, nguyên một đám phấn điêu ngọc trác.
Hiển nhiên, Chu Duẫn Văn đã hiểu đây là thời đại mà kẻ có tiền sẽ có hết thảy, nhưng hắn lại không biết thời đại này cũng là thời đại hàn thức bán vĩnh cửu.
Sở dĩ Hoa Minh Minh sẽ có thái độ tôn kính đối với Lăng Phong như vậy, đó là bởi vì cậu ta biết Lăng Phong chính là cha của Lăng Dao, mà Lăng Dao thì chính là người mà cậu ta muốn theo đuổi tán tỉnh lúc trước, chỉ là Lăng Dao không hề quan tâm tới cậu ta mà thôi.
Tầng hai!
Phương Minh thấy két sắt Lăng Phong cầm trên tay, đầu tiên là sửng sốt một chút, chẳng qua ngay sau đó trong mắt lại có tia sáng thoáng qua.
Thật ra, từ khi nhận được điện thoại của Lăng Phong lúc đó, Phương Minh còn có chút tò mò không hiểu tại sao Lăng Phong lại muốn tới tìm bản thân mình, nhưng khi nhìn thấy Lăng Phong mang theo két sắt, đại khái cậu đã biết rõ.
Cũng chính bởi vì biết, cho nên trong lòng Phương Minh mới có chút kích động, bởi vì trong két sắt này của Lăng Phong có chứa món đồ cậu cần.
"Phương Minh, trước đây vốn chính là nhờ có Phương đại ca chú mới có thể có được hạt giống này, mà nếu tiếp tục để hạt giống này trong tay chú cũng vô dụng, hiện tại coi như là vật quy nguyên chủ đi." Lăng Phong cũng không quanh co lòng vòng với Phương Minh, trực tiếp đặt két sắt lên bàn, sau đó nói ra.
"Chú Lăng..."
Phương Minh hơi xúc động, tuy rằng hạt giống Vu Sư ở trên tay Lăng Phong thực sự không có ích lợi gì, thế nhưng Lăng Phong đã nghiên cứu hạt giống Vu Sư nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha như thế, đây hết thảy đều bởi vì cha mình.
Đương nhiên, cũng chính bởi vì cha mình, mình mới không mạnh mẽ tranh đoạt hạt giống Vu Sư từ trong tay Lăng Phong.
"Kỳ thực chú biết, thứ này đặt ở trên tay của chú không có một chút tác dụng, hơn nữa thất phu vô tội hoài bích có tội, bởi vì hạt giống này đã mang tới vô số ảnh hưởng tới cuộc sống của chú, hiện tại giao cho cháu, coi như là để cho chú được giải thoát đi."
Ánh mắt Lăng Phong có chút phức tạp, không ai có thể lý giải cảm giác của một nhà sinh vật học cuồng nhiệt, cái loại cảm giác bức thiết muốn hiểu rõ tất cả khi phát hiện một vật có khả năng thay đổi gien của loài người.
Dưới cái nhìn của Lăng Phong, bí mật ẩn chứa bên trong hạt giống này, sẽ là phát hiện giới vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi mốt, thứ nó thay đổi không chỉ là sinh vật học, mà nó có thể thay đổi cả nhân loại.
Nhưng mà theo thăm dò cùng phát hiện trong những năm gần đây, lúc này Lăng Phong mới biết, thì ra thế giới này đã sớm tồn tại bí mật hắn không biết, có những thân thể bí mật tới mức hắn không thể dùng sinh vật học để giải thích.
"Chú Lăng, cái hạt giống này thực sự rất quan trọng với cháu."
Phương Minh không già mồm cãi láo, cậu thực sự muốn có được hạt giống Vu Sư này, hạt giống Vu Sư này sẽ có trợ giúp to lớn đối với việc đề thăng cảnh giới của cậu.
"Chú biết, cho nên chú đưa tới cho cháu."
Lăng Phong mỉm cười, đưa cái rương cho Phương Minh, mà Phương Minh cũng tiếp nhận cái rương, sau đó dựa theo mật mã Lăng Phong đưa cho, nhập vào mở két sắt này ra.
Trong khoảnh khắc khi két sắt được mở ra, trong rương xuất hiện một đồ vật có phong cách cổ xưa khá giống hạt thông, từ bề ngoài có thể nhận thấy nó tương đối giống hạt giống.
"Hạt giống Vu Sư!"
Vẻn vẹn chỉ nhìn liếc qua một cái, Phương Minh liền có thể xác định, đây là hạt giống Vu Sư, tuy rằng cái hạt giống này không có chút năng lượng nào lưu chuyển, chẳng qua đó là bởi vì cái hạt giống này chưa được kích hoạt.
Hạt giống Vu Sư, phải dùng Vu Sư Chi Lực kích hoạt, bằng không mà nói nó sẽ không khác gì vật chết, đương nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân Lăng Phong có thể bảo trụ viên hạt giống Vu Sư này, nếu như hạt giống Vu Sư có năng lượng tiết lộ ra ngoài, mấy người lúc trước kia đã sớm tìm tới Lăng Phong.
"Hạt giống Vu Sư?" Lần đầu tiên Lăng Phong biết thứ hạt giống bản thân mình nghiên cứu lâu như vậy dĩ nhiên là tên này.
"Ừm, hạt giống này là do một tiền bối mạch của cháu ngưng tụ ra, chú có thể lý giải nó thành một món đồ cùng loại với xá lợi tử của cao tăng Phật giáo."
Nghe được Phương Minh nói như vậy, Lăng Phong cũng hiểu, xá lợi tử là cao tăng Phật giáo lưu lại sau khi viên tịch, có người nói ẩn chứa áo nghĩa phật hiệu kinh văn, nhưng sau khi người thường nhận được xá lợi tử lại chỉ có thể dùng để trừ tà trấn sát, chỉ có đệ tử cửa Phật mới có thể nhờ vào đó lĩnh ngộ phật hiệu.
"Trách không được bảo vật này ở trên tay của chú lại vô dụng, xem ra chú quyết định làm thế này là đúng, vậy giao hạt giống Vu Sư này cho cháu, chú rời đi trước."
Sau khi biết lai lịch của hạt giống bản thân mình nghiên cứu đã lâu, Lăng Phong coi như là có chút an ủi, mà Phương Minh cũng không khách khí với Lăng Phong, trước mắt tất cả tâm tư của cậu đều đặt lên trên khỏa hạt giống Vu Sư này, khẩn cấp muốn nghiên cứu viên hạt giống Vu Sư này.
Cho nên, sau khi tự thân tiễn Lăng Phong rời khỏi cửa hàng Vu Đạo, Phương Minh trực tiếp nói cho Đại Trụ, không cho bất kỳ người nào đi lên tầng hai, sau đó lập tức trở về tầng hai lại.
Nắm trong tay hạt giống Vu Sư, Phương Minh ngồi xếp bằng dưới đất, mà theo ấn ký Trường Sinh Quan Tưởng Hoa nơi ngực lóe lên, thân thể của cậu biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại bản thân cậu đã ở trong tầng một của bảo tháp.
Tầng một của bảo tháp, lúc này có hơn phân nửa vị trí đều bị Dịch Thần Linh chiếm lấy, Phương Minh cũng không dừng lại, trực tiếp lên tầng hai của bảo tháp, mà khi Phương Minh bước trên tầng hai của bảo tháp, vừa liếc mắt liền nhìn thấy bộ phân thân Vu Sư mà bản thân cậu đã lấy được kia.
Chính là phân thân Vu Sư mà cậu lấy được trên cây thanh đồng lúc trước, Phương Minh cũng không vội luyện chế nó, mà chỉ thu phân thân Vu Sư vào trong bảo tháp.
Phân thân Vu Sư cứ lặng lặng đứng ở nơi ấy như vậy, giống hệt như viên hạt giống Vu Sư trên tay Phương Minh, giản dị và khiêm tốn.
"Một khi kích hoạt hạt giống Vu Sư, trong nháy mắt sẽ bộc phát ra vô số năng lượng, lão có thể che giấu được không?"
Lời này của Phương Minh là đang nói với khí linh của bảo tháp, chẳng qua sau khi khí linh bảo tháp nghe được lời nói của Phương Minh lại nở nụ cười lạnh tràn đầy khinh thường, đáp: "Tháp này ngăn cách tam giới lục đạo, ở chỗ này, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bị bên ngoài phát hiện."
"Vậy là tốt rồi."
Đối với thái độ của khí linh bảo tháp Phương Minh rất lơ đễnh, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phương Minh cũng không do dự nữa, bắt đầu vận chuyển Vu Sư Chi Lực trong cơ thể, mà theo Vu Sư Chi Lực từ đan điền chảy tới lòng bàn tay, liên hệ cùng hạt giống Vu Sư kia, tầng ngoài của hạt giống Vu Sư bắt đầu chậm rãi xuất hiện biến hóa.
Vốn là phần xác ngoài xanh đen, từ từ có khe nứt, giống như vỏ trứng bắt đầu chậm rãi bóc ra, đến sau này, lộ ra một trái tim màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận