Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 933: Gia yến nhà họ Lăng (1)

Chương 933: Gia yến nhà họ Lăng (1)
Phương Minh cầm sách rơi vào trầm ặmc, một lúc sau mới tiếp tục nhìn tiếp.
"Nhưng cuối cùng lão đạo vẫn không làm như vậy, bởi vì lão đạo biết đây không phải là lỗi của con, hơn nữa chân tướng cũng chưa chắc đã giống như những gì lão đạo điều tra được. Quá nhiều chân tướng đã trở thành bụi bậm, chân tưởng mà lão đạo biết hiện tại có phải là thật hay không còn chưa biết được."
"Nếu như chỉ là những thứ này, lão đạo cũng sẽ không lưu lại phong thư này, sở dĩ lão đạo lưu lại phong thư này là vì trong khi lão đạo đang truy xét bí mật trên người con, lại phát hiện một bí mật khác, mà những gì lão đạo sắp nói tới đây cũng có liên quan tới bí mật này."
Đôi mắt của Phương Minh hơi nheo lại, dựa theo lời của sư phụ mình, hẳn những gì sư phụ sắp nói mới là trọng điểm, nếu sư phụ chỉ muốn nói chuyện bản thân mình là Vu Sư thì không cần phải thiết trí hai điều kiện phức tạp như vậy làm gì.
"Trước đây lão phu đạp đến mọi ngõ ngách, phát hiện bí mật trên người con có quan hệ với cõi âm, vì vậy đã vào cõi âm một chuyến, mà cũng chính vì chuyến hành trình tới cõi âm này đã thay đổi số mệnh của lão đạo."
"Cõi âm không hề đơn giản như người dương gian đã miêu tả, mảnh thiên địa này cất giấu hai bí mật, một bí mật đến từ chính cỗ năng lượng thần bí trên người con kia, mà một bí mật còn lại tới từ chính cõi âm."
"Cái gọi là cõi âm luân hồi chính là một lời nói dối, đây là một âm mưu, một âm mưu liên quan đến hai giới Âm Dương, tuy rằng lão đạo không phải hạng người trách trời thương dân, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hai giới Âm Dương bị phá hư, chỉ là bởi vì có chút nguyên nhân nên lão đạo không cách nào ra tay được."
"Sau khi con nhìn thấy phong thư này, trong vòng ba năm nếu con có thể đột phá tới cảnh giới Thiên Cấp thì hãy tới cõi âm một chuyến, đến đó rồi sẽ có người liên hệ với con, nếu như không thể đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, nhớ kỹ, đừng bao giờ đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp nữa, ghi nhớ, ghi nhớ kỹ."
Nội dung đến nơi đây im bặt mà dừng, nhưng lại mang tới một nghi ngờ vô cùng lớn cho Phương Minh.
Bí mật của Vu Sư, còn có bí mật của cõi âm?
Luân hồi là một âm mưu? Còn có vì sao trong vòng ba năm không đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, thì không nên đột phá nữa?
Những nghi ngờ này, hiện nay Phương Minh không thể biết được, thế nhưng cậu biết, trong tương lai không lâu sau cậu sẽ có thể cởi bỏ những nghi ngờ này, bởi vì cậu có tự tin trong ba năm đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp.
Đợi sau khi Long Môn bí cảnh mở ra, hấp thu khí vận đại đạo, cậu có nắm chắc có thể đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp.
"A?"
Ngay khi Phương Minh trầm tư lại phát hiện, không ngờ quyển sách trên tay mình tự động hóa thành bột mịn tiêu tán, điều này khiến cậu hiểu, sư phụ mình không hy vọng có người thứ ba nào nhìn thấy nội dung bên trong quyển sách này.
"Phương Minh, ăn cơm đi."
Ngay khi Phương Minh còn đang trầm tư, bên ngoài thư phòng truyền đến giọng nói của Hoa Minh Minh.
Đi ra khỏi thư phòng, lúc này mấy người bác cả Vương đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn, gà vịt ngan nhà nuôi, thịt lợn rừng khô, lại thêm rau xanh nhà trồng… Tràn đầy một bàn.
Trong phòng bếp đã có bát đũa đầy đủ, chẳng qua Lão Hoàng lại không ở nơi này.
"Lão Hoàng mới vừa chạy tới phía sau núi rồi."
"Không cần quan tâm tới nó đâu."
Không cần nghĩ Phương Minh cũng biết, nhất định là Lão Hoàng cùng Tiểu Hắc đến sau núi tìm gì ăn rồi, về tới thôn Diệu Hà, khẩu vị của Lão Hoàng lại chuyển sang gặm bắt, không cần nghĩ cũng biết, sợ rằng đám dã cầm (1) trên núi lại gặp phải tai ương.
(1) Dã cầm: gia cầm hoang dã như gà rừng…
Toàn bộ bàn cơm đều là món ăn sạch sẽ hợp vệ sinh, dùng dầu cải cùng dầu mỡ tự tay nhà mình ép được, rượu là rượu cao lương do chính tay bác cả Vương cất, Diệp Tử Du cùng Kỳ Kỳ không uống rượu trắng được, nhưng bác cả Vương cũng có chuẩn bị rượu gạo.
Rượu gạo đã được chôn dưới đất mấy trăm năm, sau khi mở ra có mùi hương tinh khiết và mê người, mà màu rượu đỏ tươi kia còn đẹp hơn cả rượu vang một phần, ngay cả Diệp Tử Du cũng không nhịn được uống một bát lớn.
Một cân rượu trắng, một bình rượu trắng, trò chuyện qua lại, nghe bác cả Vương nói những chuyện đã xảy ra trong thôn, con cái nhà ai cưới vợ, vợ của nhà ai thích gây chuyện náo loạn, con cái nhà ai kiếm được nhiều tiền...
Giờ khắc này Phương Minh không còn là sát tinh mà người trong giới tu luyện nghe thấy đã biến sắc nữa, chỉ là một người xa quê lâu ngày về lại rất bình thường.
Ban đêm!
Gió lạnh lăng liệt!
Bác cả Vương được Đại Trụ nâng đỡ đi xuống núi, đêm nay Hoa Minh Minh cũng ở lại nhà Đại Trụ, lúc này cả đạo quan chỉ còn sót lại hai người Phương Minh cùng Diệp Tử Du.
Có giai nhân uống rượu, mặt nhỏ đỏ hồng, xinh đẹp tuyệt trần.
Gió Bắc gào thét, thổi lên gió xuân ấm áp vào phòng, hai mắt cô gái đẫm lệ mông lung, mặc cho quân hái.
Còn trẻ không nên gặp người quá kinh diễm, để tránh quãng đời còn lại đều hồi ức, mà may mắn chính là, quãng đời còn lại của bọn họ không phải hồi ức.
...
Hai ngày sau, một chiếc máy bay hạ cánh ở tại thôn Diệu Hà, Phương Minh dẫn theo Diệp Tử Du còn có Hoa Minh Minh, đương nhiên còn có Lão Hoàng cùng Tiểu Hắc, dưới sự đưa tiễn của đám thôn dân rời khỏi thôn Diệu Hà.
Máy bay hạ cánh ở Ma Đô, đương nhiên Hoa Minh Minh muốn về nhà ăn tết, Diệp Tử Du cũng về nhà họ Diệp, về phần Phương Minh, dẫn theo Lão Hoàng cùng Tiểu Hắc lại khởi hành đi đến thủ đô.
Năm này, cậu sẽ tới thủ đô ăn tết ở nhà họ Lăng.
Nhà họ Lăng là một gia tộc lớn, cuối năm tới, có rất nhiều tộc nhân cũng bắt đầu chậm rãi trở về, mà những tộc nhân đang nhậm chức ở nước ngoài cũng phải trở về chúc tết bà cụ Lăng.
Ở nhà họ Lăng, bà cụ chính là trời!
Cho nên khi rất nhiều người nhà họ Lăng ở bên ngoài trở về, nhìn thấy người thanh niên đang ngồi bên cạnh bà cụ, lại nhìn thấy dáng vẻ thương yêu và thân thiết của bà cụ đối với người thanh niên kia, trong lòng đều có chút ganh ghét.
Bọn họ đã biết người thanh niên trẻ tuổi này chính là người con trai đã thất lạc của cô Lăng Mộ Mai, cũng chính là cháu ngoại trai của bà cụ, nhưng nơi này có nhiều cháu trai cùng cháu gái ruột như vậy, thế mà bà cụ chỉ thân cận với mỗi một cháu ngoại trai, khó tránh khỏi có chút không nói được.
"Có lẽ đã hơn hai mươi năm bà nội không gặp cháu ngoại của mình, trong lòng cảm thấy đã khiến cháu ngoại phải chịu thua thiệt, cho nên mới yêu thương cậu ấy như thế."
Đám tiểu bối nhà họ Lăng tự an ủi mình trong lòng, mà Phương Minh cũng có thể cảm thụ được ánh mắt ghen tỵ của những người đồng lứa xung quanh này, nhưng cậu cũng không thèm để ý, sở dĩ cậu sẽ tới nhà họ Lăng tham gia gia yến cũng không phải là vì quyền thế của nhà họ Lăng, chỉ là vì nơi này còn có mẹ và em gái của cậu, còn có bà ngoại rất yêu thương cậu.
Nhà họ Lăng là một gia tộc lớn, tết đến rất nhiều người tới nhà thăm hỏi, chẳng qua phần lớn người đều là do hai anh em Lăng Mộ Chính cùng Lăng Mộ Sơn tiếp đãi, chỉ những vị khách như vậy còn chưa đủ sức để kinh động tới bà cụ.
"Anh cả, anh hai, ngày hôm nay có người nào tới vậy?"
Buổi chiều, Lăng Cương làm xong công vụ cũng quay về nhà, thấy anh cả cùng anh hai nhà mình cùng ngồi ở sảnh lớn, cùng với nước trà trên bàn, hỏi.
"Người tới đều là cấp dưới của chúng ta, còn có một vài vị bà con xa."
Sắc mặt Lăng Mộ Sơn hơi âm trầm, nhà họ Lăng là gia tộc lớn, thế nhưng những người tới thăm hỏi lại chỉ là cấp dưới của bọn họ, đây là một dấu hiệu không tốt chút nào.
"Mấy bộ hạ cũ của cha cũng chưa tới sao?"
Lăng Cương hơi kinh ngạc, lấy vị trí của cha mình trước đây cũng đã từng cân nhắc một số cấp dưới, hiện tại cũng đã là cục trưởng bộ trưởng các loại rồi.
Mặc dù nói người đi trà lạnh, nhưng những người này không khỏi quá thực tế rồi, cho dù bản thân không tới đây thì cũng nên gọi điện thoại hỏi thăm chứ? Dù sao thì mẹ mình cũng vẫn còn ở đây mà.
"Năm vừa rồi mẹ xảy ra chuyện như vậy, mặc dù bây giờ đã không vấn đề gì nhưng cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với bên ngoài, cộng thêm nhiệm kỳ này anh cả không thể đi lên, rất nhiều người đều cảm thấy nhà họ Lăng chúng ta đã không được."
Giọng điệu của Lăng Mộ Sơn có vẻ phẫn nộ, nhiều tài nguyên như vậy, hẳn rất nhiều người mong muốn nhìn thấy nhà họ Lăng rơi đài.
"Anh cả, lần này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao đột nhiên Liêu Viễn lại bị điều tới bộ vệ sinh? Lẽ nào vị kia không cần Liêu Viễn hộ tống nữa sao?"
Lăng Cương có chút khó hiểu, tuy rằng lấy thân phận địa vị của hắn vẫn chưa thể tiếp xúc với tầng lớp trên như vậy, nhưng với tư cách là người nhà họ Lăng, đương nhiên cũng biết được nhiều tin tức hơn những người cùng cấp bậc nhiều.
Người vừa được điều chỉnh tới bộ vệ sinh kia chính là phụ tá đắc lực của ông Đường đấy, mặc dù hiện tại phía trên đang làm căng với công tác vệ sinh này, nhưng làm sao có thể sẽ Ban Tuyên truyền cùng Ban Tổ chức tới đúng lúc như thế.
Theo lẽ thường hẳn vị kia cũng nên tới từ một trong hai bộ môn đó mới phải.
Trên mặt Lăng Mộ Chính cũng có vẻ nghi ngờ, tự khi ông cụ ra đi, bàn cờ của cấp trên kia nhà họ Lăng bọn họ đã không thể tham dự nữa, cũng không thể nhìn thấu ảo diệu bên trong, mà nếu Liêu Viễn đã được điều đến ban vệ sinh tất nhiên sẽ đảm nhiệm vai trò của người đứng đầu.
"Bác cả, cháu mới vừa thấy xe của nhà họ Lâm đậu ở trên sân của nhà họ Trương."
Một người trẻ tuổi nhà họ Lăng đi đến, trên mặt có vẻ phẫn nộ, nhà họ Lâm cùng nhà họ Lăng là quan hệ thông gia, vậy mà dù có tầng quan hệ thông gia thân thiết như vậy nhưng lúc này lại không tới nhà mình thăm hỏi, đơn giản chỉ là vì ông cụ nhà họ Trương ở sát vách còn tại thế, hiện tại người cầm quyền nhà họ Trương là người đứng đầu thương vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận