Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 385: Kỵ Long Bộ

Chương 385: Kỵ Long Bộ
Trận pháp phong thủy, đó là thứ chỉ có cấp bậc đại sư mới có bản lãnh bố trí, cũng giống vậy, nếu muốn phá giải trận pháp phong thủy, vậy cũng phải có trình độ trên phương diện phong thủy đạt đến cấp bậc đại sư.
Thành tựu trên phương diện phong thủy của Phương Minh còn chưa đạt đến cấp bậc đại sư, cho nên cậu cũng chỉ nhìn ra một ít dấu vết về trận pháp phong thủy trước đây hòa thượng Cao Chân đã bố trí mà thôi, tất cả bố trí của phong thủy trận đến bây giờ cậu cũng chưa nhìn ra rõ ràng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây Hỗ Quân tìm cậu nhiều lần mà cậu vẫn không ra tay giúp đỡ, bởi vì cậu không nhìn ra trận pháp phong thủy này, nên gần như không thể phá giải trận pháp phong thủy này, không chừng lại còn dẫn tới phản ứng dây chuyền.
Chẳng qua bây giờ Phương Minh không có lựa chọn nào khác, nếu muốn hủy diện âm khí đã bao phủ ở Lục Gia Khẩu, chỉ có một biện pháp, đó chính là phá giải hết trận pháp phong thủy này, sau đó dẫn loại long mạch chi khí khác kia tới Lục Gia Khẩu, hai khí đối đầu, trung hòa lẫn nhau.
Đây là biện pháp giải quyết duy nhất mà Phương Minh đủ khả năng nghĩ ra được, mặc dù biện pháp này tồn tại nguy hiểm, nhưng hiện tại cậu cũng đã không còn lựa chọn nào khác.
"Mặc kệ trận pháp này rốt cuộc đã được bố trí như thế nào, nhưng có một điểm không sai, đó chính là trận pháp kia có tác dụng tụ hết loại long mạch chi khí khác kia tới nơi này, mà bây giờ việc mình cần phải làm là dẫn loại long mạch khi khí khác này chuyển dời đến Lục Gia Khẩu bên kia."
Không bao lâu, lại có mấy chiếc xe vận tải đứng trước cửa tòa nhà, từ trên xe có rất nhiều người bước xuống, mang nguyên một đám đồ vật cỡ lớn nhanh chóng đi vào thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, cuối cùng, đi tới tầng mà Phương Minh đang đứng.
Từng khung sắt được đặt lơ lửng trên bầu trời phía ngoài cao ốc, cuối cùng là đưa ra độ dài khoảng chừng 20m.
Phương Minh không do dự, dậm chân một cái liền bước lên khung sắt kia, toàn bộ khung sắt rộng không quá một thước, hơn nữa ở dưới khung sắt này lại trống không, nói cách khác khi Phương Minh bước trên khung sắt này, dưới chân chỉ giẫm lên hai cây thiết trụ rộng hơn hai tấc.
Ngay khi Phương Minh bước ra bước đầu tiên, Hỗ Quân cùng Phương Nghiêm Long đều nhìn mà trợn tròn mắt, đây chính là độ cao hơn 50m đó, không hề sử dụng một biện pháp an toàn nào cứ như vậy bước trên bầu trời, nếu không may trượt chân một cái thì chết chắc.
Chỉ là nhìn Phương Minh đứng ở nơi đó bọn họ đã cảm thấy run sợ, Đường Trấn Quốc đang đứng bên cạnh vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhưng cậu không hề mở miệng khuyên bảo, bởi vì cậu biết, nếu cậu Phương đã làm như vậy tất nhiên là do cậu có nguyên nhân phải làm như thế.
Đạp ở trên khung sắt, Phương Minh tiếp tục bước về phía trước, độ cao 50m, cho dù là cậu cũng không dám xem thường, mà sở dĩ cậu phải làm như vậy, không phải là vì hù dọa người khác, mà là bất đắc dĩ.
Nếu muốn hiểu rõ trận pháp phong thủy này, trước tiên cậu cần phải cảm ứng được quỹ tích vận chuyển của loại long mạch chi khí khác này, mà chỉ có khi ở trên không trung mới có thể cảm thụ được.
Đi thẳng tới phía ngoài cùng rồi Phương Minh mới dừng bước, trên tay của cậu còn cầm một tấm phù chú, trầm ngâm như vậy vài giây sau, trong mắt Phương Minh hiện lên vẻ quả quyết, ném tấm bùa trong tay ra.
Bùa bay ra, lơ lửng trên không trung vài giây, sau đó chợt hóa thành một đám lửa "oanh" một phát bốc cháy lên.
Hỏa diễm thiêu đốt, toàn bộ không trung đột nhiên cuồng phong gào thét, mà ngay cả đám người Đường Trấn Quốc trong cao ốc cũng có thể cảm thụ rõ ràng tiếng cơn gió lớn này rít gào.
"Cẩn thận."
Hỗ Quân thấy khung sắt này lay động, thân thể của Phương Minh cũng đang lay động, liền vội mở miệng, mà trái tim của Đường Trấn Quốc cũng nhảy lên tới cổ họng.
Cũng may chính là sau khi thân thể của Phương Minh lắc lư vài cái, cuối cùng cũng ổn định.
"Thật đúng là không tầm thường."
Trên khung sắt Phương Minh nói nhỏ một câu, tấm bùa mà vừa cậu đốt kia là Dẫn Khí Phù, bùa này rất đơn giản, chỉ cần là người tu luyện đều có thể vẽ ra được, tác dụng của tấm bùa này chỉ có một mà thôi, đó chính là khiến cho khí tràng ở một phương của khu vực trở nên sống động hẳn lên.
Bầu trời ở nơi này đã bị trận pháp phong thủy của hòa thượng Cao Chân khóa lại, dẫn đến khí tràng nơi này từ nhìn bên ngoài có vẻ rất ổn định, căn bản là không phát hiện ra được, nhưng mượn nhờ lá bùa này có thể khiến tình huống chân thực của khí tràng ở khu vực này hiện ra rõ ràng.
Cuồng phong gào thét, gió thổi khiến quần áo của Phương Minh bay phấp phới, thổi tới Phương Minh không thể mở mắt nổi, mà nếu như đổi lại là một người bình thường khác, chỉ sợ đã sớm bị cơn gió lớn này thổi bay mất rồi, cũng may thân thể của Phương Minh trải qua thời gian ngâm thuốc đã vượt xa người thường.
Nhắm mắt lại, Phương Minh bắt đầu cảm ứng phương hướng lưu động của khí tràng này, mặc cho cuồng phong như dao cắt xé rách da thịt của cậu.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, cuồng phong cũng là càng lúc càng mạnh, đến mặt sau toàn bộ tòa nhà đều bị thổi tới gió bụi mù mịt, mà ngay cả Đường Trấn Quốc bọn họ cũng không có cách nào mở mắt.
"Phương đại sư không sao chứ?"
Hỗ Quân nhắm mắt lại, nghe thấy cuồng phong như hổ gầm, trong lòng lo lắng không thôi.
Mà nếu như lúc này có người mở mắt chắc chắn sẽ phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, quần áo của đám người Hỗ Quân đều bị gió thổi bay phần phật, nhưng ngoại trừ một người, người này chính là Đường Trấn Quốc.
Cuồng phong tác loạn, nhưng mà Đường Trấn Quốc chỉ là nhắm hai mắt lại, quần áo không chút sứt mẻ, cuồng phong này hình như cố ý vòng qua ông ta.
Nếu như Phương Minh ở đây thấy tình huống này liền sẽ hiểu vì sao, đó là bởi vì khí tràng của bản thân Đường Trấn Quốc.
Cuồng phong này trên thực tế là loại long mạch chi khí khác biến thành, mà Đường Trấn Quốc là một người có khí vận, trên người có tử khí đặc thù, được loại khí vận đặc thù này rót vào thân thể, có thể trung hoà hủy bỏ trùng kích do loại long mạch khi khí khác kia gây ra.
Hồi lâu sau, cuồng phong vẫn không tán đi, nhưng Phương Minh cũng từ khung sắt đi xuống, một lần nữa về trong tầng lầu.
Thấy Đường Trấn Quốc đang nhắm mắt, trong mắt Phương Minh lóe lên vẻ khác thường, lập tức mở miệng hô: "Mọi người rời khỏi tầng này trước, xuống phía dưới đi."
Bởi vì bụi mù che mất tầm mắt, đại khái hơn ba phút đồng hồ đám người mới đi xuống tới lầu một, đây là nhờ có Phương Minh mở miệng nhắc nhở.
"Đối với khí tràng nơi này tôi đã tương đối hiểu rõ rồi, ông Đường, hiện tại tôi cần người đi về phía cao tốc bên kia…”
Phương Minh dặn dò Đường Trấn Quốc rất nhiều, Đường Trấn Quốc cũng cẩn thận ghi xuống, xoay người gọi điện thoại sắp xếp người đi về phía cao tốc.
"Tôi cần nghỉ ngơi mười lăm phút."
Phương Minh một người đi qua một bên ngồi xếp bằng xuống, cậu muốn khôi phục lại trạng thái tốt nhất, bởi vì kế tiếp chính là một bước mấu chốt nhất, hơn nữa một bước này hung hiểm vạn phần, nếu như thất bại, không nhưng toàn bộ hành động lần này thất bại, mà chính cậu cũng bị đặt vào nguy hiểm.
Dường như cảm nhận được sự ngưng trọng của Phương Minh, Hỗ Quân cùng Phương Nghiêm Long cũng không dám quấy rầy, hai người thậm chí còn tắt điện thoại di động, chính là sợ nếu chuông điện thoại vang lên sẽ quấy rầy Phương Minh.
Đường Trấn Quốc cũng là như thế, đưa điện thoại di động cùng bộ đàm chuyển qua chế độ yên lặng.
Mười lăm phút trôi qua rất nhanh, khoảnh khắc khi Phương Minh mở mắt lần nữa, cả người giống như một chuôi lợi kiếm ra khỏi vỏ, đưa mắt nhìn hướng Đường Trấn Quốc: “Ông Đường, bên kia chuẩn bị thế nào rồi?"
"Mới vừa nhận được câu trả lời, mọi thứ đều sẵn sàng rồi."
"Tốt."
Phương Minh đưa ra thời gian rõ ràng: “Sau năm phút, nói bên kia ra tay đúng giờ, ông Đường, ông đi một chuyến nữa đến Lục Gia Khẩu đi, chờ tôi ở đó."
"Năm phút đồng hồ, được."
Đường Trấn Quốc cũng là người quyết đoán, nếu đã ký thác hết hi vọng vào người Phương Minh, ông ta cũng sẽ không hỏi Phương Minh muốn đi đâu, cũng không hỏi vì sao cậu lại muốn ông ta tới Lục Gia Khẩu, thoải mái gật đầu đáp ứng.
"Tổng giám đốc Hỗ, có chìa khóa của tầng cao nhất không?"
"Có."
Hỗ Quân gật đầu, móc trong ngực ra một chuỗi chìa khóa, mặc dù nói tòa nhà còn chưa xây dựng xong, thế nhưng tầng cao nhất lại đã lắp đặt một cửa sắt, dù sao đầu năm nay có quá nhiều người luẩn quẩn trong lòng, nếu như bọn họ lựa chọn nhảy lầu phí hoài bản thân mình, sẽ khiến tòa nhà này của ông ta còn chưa xây dựng xong liền truyền ra tai tiếng có người chết, thật đúng là điềm xấu.
Sau khi nhận lấy cái chìa khóa từ trong tay Hỗ Quân, Phương Minh tự mình một người đi về phía tầng cao nhất, cuồng phong trên sân thượng càng thêm kinh khủng, coi như là Phương Minh muốn bước ra một bước đều có chút gian nan.
Đứng ở trên sân thượng, ánh mắt của Phương Minh nhìn thời gian, cách thời gian năm phút đồng hồ chỉ còn lại có một phút, nói cách khác, sau một phút, bên phía cao tốc sẽ có hành động rồi.
Hít sâu một hơi, Phương Minh đi tới sát mép sân thượng, mà giờ khắc này, trong một căn nhà chung cư cách tòa nhà không xa, một thanh niên trẻ tuổi vừa vặn nằm sấp trước cửa sổ, thấy Phương Minh đứng ở sân thượng, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức lẩm bẩm: "Không thể nào, đây là có người muốn nhảy lầu sao?"
"Không được, mình phải báo cảnh sát."
Người thanh niên kia lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại báo cảnh sát, sau đó suy nghĩ một chút lại nhấn vào nút quay phim, chỉnh màn hình nhắm ngay tòa nhà bên kia, chỉ là bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên chỉ có thể thấy được một bóng người mơ hồ.
Một phút đồng hồ sau, người đàn ông đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi: “Nhảy, xong!"
Bởi vì, từ bên phía anh ta có thể thấy, bóng người kia bước ra một bước rời khỏi sân thượng. Nghĩ đến hình ảnh kế tiếp, người thanh niên sợ tới nhắm chặt hai mắt lại, nhưng mà một giây đồng hồ sau đó, khi người thanh niên mở mắt, cả người đều ngẩn ra.
"Đây là có chuyện gì, không hề ngã xuống sao? Hay là do giữa không trung có chướng ngại vật?"
Tòa nhà bên này.
Lúc này trên trán Phương Minh cũng túa đầy mồ hôi lạnh, ngay sau khi cậu bước ra một bước, cả người liền rơi thẳng xuống đất, ngã xuống từ độ cao 100m thì đừng nói là cậu, trừ phi là cường giả Thiên cấp, bằng không chắc chắn phải chết.
Mãi cho đến khi rới xuống độ cao 10m, thân thể mới ngừng lại
"Quả nhiên vẫn bị chậm một chút."
Phương Minh nói nhỏ một câu, cậu biết nguyên nhân tạo thành loại tình huống này là vì bên phía cao tốc hành động chậm mất hai giây.
"Đại địa có long mạch, chính là tinh hoa trời đất ngưng tụ, tưới nhuần vạn linh, mà nay long mạch đã đi, lưu lại loại khí gây tai họa cho vạn vật, nay đệ tử Phương Minh, lấy Kỵ Long Bộ dẫn động khí nơi này, một bước nghiêng người, mong tổ sư phù hộ."
Quát nhẹ một tiếng, Phương Minh liền bước ra một bước ngay trên không trung, mà sau khi bước ra một bước này, dưới chân của Phương Minh giống như là có một chiếc thang máy, trong nháy mắt đưa cậu lên tới độ cao ngang với tòa nhà.
Kỵ Long Bộ, một loại bộ pháp thần kỳ của Vu Sư, có tin đồn thế hệ đại năng Vu Sư thời cổ đại, bước ra một bước có thể cưỡi trên long mạch, dẫn động long mạch chuyển động theo bước chân của mình.
Mà Phương Minh hiện tại cần phải làm là dẫn loại long mạch khi khí khác này đến Lục Gia Khẩu bên kia, cũng liền có nghĩa là, cậu sắp sửa từ nơi này đi tới Lục Gia Khẩu, hơn nữa còn là chân đạp loại long mạch khi khí khác này lăng không mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận